Chu Sinh mang thai là tin vui. Lúc fan của cậu nhìn thấy hình chụp siêu âm trên dòng trạng thái của Tần Hà Vũ, thực sự đều gào đến đứt cổ họng rồi.
[Bảo bảo mang thai tiểu bảo bảo. Người làm bà nội như ta đều khóc hết nước mắt rồi.]
[Cảm giác con trai của mình thật sự lớn rồi. Huhu….]
[Người ta mười chín vừa có gia đình, sự nghiệp, lại có con cái. Tôi hai mươi vẫn đang ôm tô cơm xem hoạt hình…]
[Mẹ tôi hỏi tại sao lại nhìn điện thoại rồi cười như vậy, tôi nói con của con có thai rồi, mẹ tôi đánh tôi gần chết. Nhưng mà tôi rất vui. Chúc mừng Chu Sinh!]
[Chúc mừng Chu Sinh!]
Chu Sinh nhìn mấy dòng bình luận chúc phúc thì vui vẻ không thôi. Sau khi bọn họ chuyển tới ở chung với Sầm Thuỷ và Tần Chung, mỗi một ngày đều ăn một con gà tẩm bổ.
“Đừng nhìn điện thoại nhiều, sóng điện thoại không tốt cho thai nhi.” Sầm Thuỷ tiến tới, xoa đầu thanh niên. “Mau ăn đi. Gà ác hầm thuốc Bắc, bổ lắm. Con có thấy chỗ nào khó chịu không? Có nghén không?”
“Không ạ.” Chu Sinh ngoan ngoãn đáp lại. “Gà ngon lắm mẹ.”
Con gà ác nằm gọn trong tô, nhanh chóng đổi vị trí vào bên trong dạ dày cậu. Lúc Tần Hà Vũ về nhà, còn thấy Chu Sinh đang ôm một hộp đồ ăn vặt.
“Sắp tới giờ cơm tối rồi. Em đừng ăn nhiều.” Anh vươn tay xoa từ cổ lên đầu cậu.
“Em ăn rồi.” Chu Sinh cọ cọ đầu vào lòng bàn anh, nũng nĩu chu môi đòi hôn.
Tần Hà Vũ cầu còn không được, hôn nhẹ lên môi Chu Sinh. Sầm Thuỷ vừa bước từ trong nhà ra, Tần Chung cũng vừa bước vào cửa liền thấy cảnh này, bất đắc dĩ nhìn nhau.1
Sầm Thuỷ sợ Chu Sinh đói nên hai người bọn họ ăn trước, để phần cho hai cha con bọn họ trong bếp. Lúc hai cha con ăn xong, Sầm Thủy cùng Chu Sinh ở bên ngoài ăn trái cây. Mẹ chồng con rể hoà thuận, mấy nhà được như thế này?
****************
Chu Sinh ba tháng đầu, thế mà không giống đợt đầu tiên bị nghén nặng. Chỉ là không thích món cá như cũ. Lượng cơm duy trì ổn định, ăn đến mức Sầm Thuỷ sợ cậu ăn bể bụng.