Dự báo thời tiết hôm nay là một ngày mưa to với sấm chớp và gió giật mạnh. Không phải ngày tốt đẹp gì. Nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân đi làm của loài người.
Tần Hà Vũ đánh tay lái vào trong bãi đỗ của toà án. Trong thang máy, anh nghe thấy vài người đang bàn tán về phiên toà tranh chấp giữa cha con. Bọn họ đều thể hiện sự bất bình cho Chu Sinh, nhưng cũng lén lút, cợt nhả về ngoại hình của cậu.
Anh không để ý nhiều lắm, cửa thang máy vừa mở liền ra ngoài, thẳng hướng phòng toà án mà đi. Không khó để thấy căn phòng cần đến, người bên trong chưa nhiều lắm, Tần Hà Vũ tuỳ tiện tìm một nơi ngồi xuống.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, vì chưa bắt đầu phiên toà nên bị cáo và bị hại chưa ai xuất hiện cả. Tần Hà Vũ tới nơi này, chỉ là để đảm bảo Chu Sinh không chạy trốn trước buổi phẫu thuật thôi.
"Giáo sư, cho hỏi, anh là giáo sư Tần phải không ạ?"
Có tiếng kinh hô như vui vẻ bên tai. Tần Hà Vũ quay đầu, không có nhiều ấn tượng cho lắm với cô gái này. Nói trắng là không có ấn tượng gì.
"Em là sinh viên đại học X, em từng được học một buổi của lớp giáo sư. Thật sự em rất ngưỡng mộ thầy." Cô gái tiếp tục thao thao bất tuyệt. "Thầy tới theo dõi phiên toà này sao? Em từng nghe, ngoài học ngành kinh doanh, ngài còn từng học luật."
"Có từng làm đồ án nên biết chút ít." Tần Hà Vũ xa cách đáp lại.
"Không biết thầy thấy việc này sao?"
"Chuyện trong nhà, người ngoài không tiện bàn tán."
"Giáo sư thật là biết nói chuyện. Thú thực, em chính là em gái của bị hại." Cô gái nói, giống như đau khổ lắm. Cô thành công nhận ra, giáo sư đang nhìn qua mình. "Ba em, là một người nghiêm khắc. Anh trai, haiz, anh ấy là người... không tốt đẹp gì cho lắm. Hôm xem mắt, hẳn giáo sư cũng nhìn ra rồi chứ?"
"Có chút ngông cuồng."
"Ba em rất tức giận, nên đã đánh anh ấy. Ba em làm vậy, đúng là không nên. Dù sao anh ấy cũng là Omega, nhưng mà..." Cô gái ngập ngừng. "Thôi, chuyện trong nhà, em cũng không nên nói ra."
"Phải, không nên nói ra." Tần Hà Vũ ngoảnh đầu đi, giống như sự hứng thú vừa rồi chỉ là tưởng tượng vậy.
Cô gái xoắn xuýt không thôi, cô ta tưởng giáo sư sẽ tò mò mà hỏi. Nhưng lại chẳng nhận được sự chú ý gì thêm nữa. Không nhịn được, cô thấp giọng nói.
"Anh ấy ra ngoài ăn chơi qua đêm, còn có ngủ với đàn ông để lấy tiền. Ba em biết, nên ông ấy rất tức giận."
"Ồ, nếu vậy, sao ông ấy không khai trên toà?" Tần Hà Vũ lần nữa bị thu hút, đưa mắt sang.
Thấy anh để ý, cô gái liền biết mình thành công, tiếp tục nói dối. Cô ta hôm thấy Tần Hà Vũ ở buổi xem mắt đã ưng ngoại hình. Sau khi vào học, biết được gia thế, học vấn của Tần Hà Vũ, lại càng thấy thằng con hoang như Chu Sinh vì cái gì lại được đính hôn với anh? Cũng may bên kia họ từ chối, nếu không...
"Ba em vẫn thương anh ấy, sợ nói ra ảnh hưởng tiền đồ sau này nên giữ yên lặng. Giáo sư, phiền thầy đừng nói ai biết nhé."
Tần Hà Vũ không nghe được câu sau cô gái nói gì, vì phiên toà bắt đầu rồi. Chu Sinh cũng được ngồi trên xe lăn mà đẩy tới chỗ của bị hại.
Phía đối diện, lão cha hờ hốc hác gườm gườm lườm về phía cậu.
Tần Hà Vũ nhìn ánh mắt của ông ta, chẳng nhìn ra được tí gì gọi là tình cha mến thương, còn tưởng cha con họ là kẻ thù không đội trời chung.
Phiên toà bắt đầu. Bị hại được đưa ra bằng chứng bào chữa trước.
Tâm lý của Chu Sinh hôm nay thế mà khác với phiên toà đầu, tràn đầy lo âu và sợ sệt. Điều này Tần Hà Vũ không khó để nhận ra. Chỉ cần nhìn đầu ngón tay nằm chặt lấy tay vịn xe lăn là hiểu.
Này là lần đầu anh thấy vẻ yếu thế của cậu. Trong lòng nhói lên cảm giác thương xót.
Tuy Chu Sinh yếu thế, nhưng luật sư của cậu thì không, rất hùng hồn mà tố tội ác của lão cha hờ. Những hình ảnh thương tích chiếu đầy màn hình.
"Chu bị hại, phiền cậu tiến lên trả lời câu hỏi của toà." Thẩm phán cầm lên tờ giấy, dõng dạc nói.
Đôi mắt Chu Sinh hướng tới chiếc cửa sổ sát đất đằng sau lão cha hờ, một tia sét đang ấp ủ bên trong những đám mây, trực chờ tấn công. Nỗi sợ vô hình khiến cậu thoáng run lên, chẳng nghe được thẩm phán nói gì cả.
Đến khi được nhắc nhở, Chu Sinh mới loạng choạng tiến lên chỗ bục bị hại. Bóng lưng đơn bạc của thiếu niên khiến người ta xót xa.
"Có phải bị cáo sử dụng các vật dụng trong nhà, đánh đập bị hại?"
"Thưa toà, phải ạ."
"Có phải bị cáo dùng lời lẽ tổn thương, nhục mạ tinh thần bị hại?"
"Thưa, phải ạ."
"Có phải bị cáo từng có ý định, cầm dao giết chết bị hại?"
"Thưa... phải ạ."
"Thằng chó đẻ!!!! Thằng bất hiếu!!" Lão cha già bật dậy gào lên. Đầu tóc lão rối bời, không rõ đã mấy ngày không gội. "Thằng đ* đực, tao phải giết mày."
Đằng sau lão, chiếc cửa sổ sát đất không gì che được khung cảnh bên ngoài, đen ngòm với những hạt mưa nặng hạt. Một tia sét đánh xuống mặt đất, sáng ngời.
Chu Sinh nhìn tia sét kia chằm chằm, chỉ trong chốc lát, nhưng cậu thấy rất rõ ràng.
Tiếng sấm truyền tới không lâu sau đó.
Ầm!!!!!
Chu Sinh ôm lấy đầu, bản năng cho biết, cậu phải bảo vệ đầu mình. Rằng nỗi sợ khi bị sét đánh đã ăn sâu vào linh hồn cậu.
Tần Hà Vũ chứng kiến, sau khi cha của Chu Sinh hét lên, cậu như con thú nhỏ yếu ớt, hoảng loạn ôm lấy đầu. Tiếng sấm ngoài kia chỉ khiến cho khung cảnh nặng nề cùng tiếng chửi bới thêm phần dồn dập.
Quan toà trấn định và giữ yên tĩnh phiên toà, muốn hỏi tiếp về phiên toà, nhưng người bên cạnh Chu Sinh nhận ra được sự khác thường của cậu.
Chu Sinh run lẩy bẩy được sơ cứu ngay trong phiên toà. Hai mắt cậu nhắm chặt, cả người thi thoảng co giật lên, tím tái.
"Cậu ấy không chịu thở. Bác sĩ, bác sĩ!"
"Giữ chặt cậu ta lại, đưa thiết bị hỗ trợ thở lại đây." Tần Hà Vũ cao hơn mọi người, anh không khó để thấy, người thanh niên hôm qua còn thờ ơ với mọi thứ, lúc này đang ở kia, vì sự sợ hãi đối với cha đẻ, mà tự mình làm ngạt chính mình.
Vẻ mạnh mẽ bên ngoài, cũng chỉ là cái vỏ bọc thôi sao?" Tần Hà Vũ cao hơn mọi người, anh không khó để thấy, người thanh niên hôm qua còn thờ ơ với mọi thứ, lúc này đang ở kia, vì sự sợ hãi đối với cha đẻ, mà tự mình làm ngạt chính mình.
Vẻ mạnh mẽ bên ngoài, cũng chỉ là cái vỏ bọc thôi sao?"