Tết nhất nhộn nhịp, gia đình bọn họ cũng không thể chỉ vì chút ký ức không vui chỗ này mà u sầu mãi được.
Tần Chung vì không để anh họ khó xử, cả gia đình lên xe về lại nội thành. Hôm nay đã là qua mùng ba Tết, các hoạt động trong thành thị cũng bắt đầu trở lại.
Tần Chung không muốn xen ngang chỗ vui chơi của bọn trẻ, bảo Tần Hà Vũ đưa Chu Sinh đi chơi với bạn bè, còn mình đưa Sầm Thuỷ về nhà ôn chuyện năm xưa.
Tần Hà Vũ mở cửa nhà, ôm Chu Sinh bị quấn kín đầu vào phòng, đảm bảo ấm áp mới cởi khăn cho cậu.
Gió bên ngoài thật sự rất lạnh, anh chỉ sợ người bị đông cứng đến ngốc thôi. Nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Chu Sinh, Tần Hà Vũ để cậu nghỉ ngơi chốc lát, bản thân đi làm chút gì đó ấm ấm ăn nhẹ.
Đám bạn của Tần Hà Vũ có lẽ biết được anh từ quê trở về, liền gọi tới nói có tiệc rượu buổi tối, gọi Tần Hà Vũ qua vui vẻ. Gọi thêm cả Chu Sinh để cả đám làm quen.
Hội bạn này hơn phân nửa là Alpha đã qua bốn mươi, đều có vợ cả, mang theo Chu Sinh cũng không lo cậu bị lẻ loi. Tần Hà Vũ sảng khoái đáp ứng.
Lúc Chu Sinh nghe tin buối tối đi chơi còn vui vẻ hỏi có đồ ăn ngon hay không.
Tiệc rượu tổ chức tại nhà hàng năm sao giữa lòng thành phố. Quanh phòng này đều được để cửa trong suốt, view nhìn ra toàn bộ thành phố từ trên cao.
Tần Hà Vũ không dưới chục lần tới chỗ này, nhìn tới Chu Sinh đang trầm trồ.
"Thích sao?"
"Nhìn khá đẹp." Chu Sinh đáp lại.
Vì ánh sáng trong phòng lấp lánh, đôi mắt của Chu Sinh cũng theo đó lấp lánh, có hồn hơn bao giờ hết. Biểu cảm vui vẻ lại nhẹ nhàng, giống như đứa nhóc nhận được quà.
"Em thích thì năm sau, anh thuê chỗ này cho chúng ta xem pháo hoa, thế nào?"
"Có thể xem được pháo hoa sao?"
"Có thể, xem cũng đẹp."
Mấy người trong phòng đang tuỳ ý ngồi trên ghế sofa, thấy người tới liền có người đứng lên chào hỏi.