Cả Nhà Thương Nhau

Chương 11



Lý Bác Học ôm hai con thú nhồi bông đi vào lớp học, thoáng cái đã hấp dẫn ánh mắt của mấy nữ sinh cùng lớp.

Bạn nữ cùng lớp A : Tiểu lão hổ này nhìn thật đáng yêu ~

Lý Bác Học hừ lạnh : Nói thừa.

Bạn nữ cùng lớp B : Nè nè cái con thỏ nhỏ trông thật ngoan nha ~

Lý Bác Học tức giận : Đó là đương nhiên.

Bạn nữ cùng lớp A, bạn nữ cùng lớp B : Cho bọn tớ đi! Cho đi mà!

Lý Bác Học phát hỏa : Lăn qua một bên hết đi.

Bạn nữ cùng lớp A, bạn nữ cùng lớp B : Lý Bác Học là người đáng ghét nhất ~O(╥﹏╥)O

Lý Bác Học đi tới bên Lâm Tô, đổi sắc mặt nhanh như gió, lấy thú bông nhét vào trong tay bé, cười trông như một kẻ ngu si, “Bé Thỏ, ngày hôm qua cậu quên mang mấy con này về, hôm nay nghìn vạn lần đừng quên nữa nhé, mau để vào trong balo đi. Kỳ thực tớ còn có chuyện muốn thương lượng đây, cậu xem hai con thú bông này đi, một con là tiểu thố, con kia là tiểu lão hổ, rất giống chúng ta phải không? Nếu vậy tớ đem tiểu thố về nhà mình, còn tiểu lão hổ cậu cầm đi, như vậy lúc nào tớ cũng có thể nhìn thấy cậu, ngược lại cậu cũng luôn thấy tớ, có được không?”

“Oh. . .” Lâm Tô đang làm đề số học, tiện tay cầm món đồ chơi nhét vào ngăn tủ, tầm nhìn vẫn không rời khỏi trang sách giáo khoa, vẻ mặt rối rắm.

Lý Bác Học lại gần giật cuốn sách giáo khoa của bé, bất mãn nói : “Tớ đang hỏi cậu mà! Oh cái gì mà oh!”

Lâm Tô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nhóc, “Cậu vừa hỏi cái gì vậy?”

Lý Bác Học : -_-|||

Viên Viên ngồi kế bên nhìn có chút hả hê : O(∩_∩)O ha ha ~ Ngốc ghê!

. : .

Lý Tường Vũ biết mình xúc động, nóng vội làm hỏng chuyện, lần ngỏ lời qua điện thoại kia hiển nhiên đã làm Lâm Duyệt Minh sợ.

Lúc kiểm tra phòng vào buổi sáng, Lâm Duyệt Minh theo đúng trình tự hỏi han về bệnh trạng của hắn, sau đó dẫn mấy người phụ tá đi ra ngoài, không có nán lại trò chuyện vài câu.

Ngỏ lời thất bại, hoặc là từ bỏ, còn không thì cứ mặt dày mày dạn tiếp tục theo đuổi.

Đương nhiên Lý Tường Vũ chọn phương án sau.

Hắn nghĩ trước kia mình đối xử với Lâm Duyệt Minh rất khách khí, hòa nhã, mà Lâm Duyệt Minh lại là một người trong ngoài bất nhất, cứ tiếp tục như vậy, quan hệ của hai người có qua một trăm năm nữa cũng không có tiến triển gì, xem ra không áp dụng thủ đoạn cứng rắn thì không đem được vợ về nhà.

Sau này, thỉnh thoảng Lý Tường Vũ nhớ lại chuyện diễn ra trong khoảng thời gian này, luôn cảm thấy mình đã làm những chuyện quả thực mất mặt tới cực điểm, đem mấy từ người không có lòng tự trọng nói một cách vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng cũng phải công nhận, đó đã thành một tấm gương cho những đối tượng không xem trọng sỉ diện tham khảo học tập.

Lâm Duyệt Minh đi kiểm tra phòng xong thì bị gọi vào phòng làm việc của viện trưởng, Diệp Trì Hoa cũng có mặt ở đó.

Lão viện trưởng ngồi ở trước bàn làm việc, vừa thấy cậu đi vào khuôn mặt nghiêm khắc hẳn lên.

“Biết nguyên nhân tôi gọi các cậu tới rồi chứ hả? Tôi muốn nghe hai cậu giải thích! Lâm Duyệt Minh cậu nói trước đi!”

Lâm Duyệt Minh nhìn thẳng, thản nhiên mở miệng, “Không có gì để giải thích cả.”

Lão viện trưởng sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn về phía Diệp Trì Hoa, “Vậy còn cậu!”

Diệp Trì Hoa ôm thắt lưng, cười đến hai mắt thành một đường thẳng, “Mọi chuyện đều là hiểu lầm, tôi và bác sĩ Lâm chỉ đùa giỡn thôi.”

“Đùa giỡn? !” Lão viện trưởng cao giọng, “Đánh nhau mà cũng gọi là đùa giỡn sao? Hai cậu là bác sĩ vậy mà trước mặt bệnh nhân và trẻ em lại ẩu đả với nhau, còn ra thể thống gì nữa! Uy tín của bệnh viện đã bị các người phá hủy mất rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, đều là lỗi của chúng tôi, lúc đó không có chú ý nhiều như vậy, đại nhân xin ngài bớt giận.” Diệp Trì Hoa ngoan ngoãn phụ họa. Chìa tay ra trước mặt Lâm Duyệt Minh, nhìn cậu cười cười cười, trên nét mặt tràn ngập vẻ chân thành, “Bác sĩ Lâm, chuyện hôm qua anh đừng để trong lòng, tôi xin lỗi, chúng ta bắt tay làm hòa.”

Lâm Duyệt Minh liếc hắn, hừ lạnh.

Cho dù bị rơi vào tình huống tẽn tò, Diệp Trì Hoa vẫn tỉnh bơ, rụt tay lại quay về phía lão viện trưởng cam đoan, “Đại nhân ngài yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.”

Lãnh đạo ai cũng vậy cả, thích cấp dưới kính trọng mình. Tuy rằng Lâm Duyệt Minh năng lực làm việc rất cao, nhưng cậu lại là loại người cao ngạo lạnh lùng đương nhiên thái độ không làm cho người ta ưa thích, đổi lại, lão viện trưởng đối với biểu hiện của Diệp Trì Hoa cảm thấy rất vừa lòng.

” Chuyện ân oán cá nhân của các cậu tôi không có quyền can thiệp, thế nhưng không được làm ảnh hưởng đến công việc, càng không thể làm xấu bộ mặt của bệnh viện! Việc này xem như quên đi, nhớ kỹ, chỉ lần này thôi đó!” Lão viện trưởng nhìn bọn họ, sắc mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều, “Được rồi, Diệp Trì Hoa cậu về làm việc đi, Tiểu Lâm ở lại, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

“Vâng ạ, tôi biết rồi, tôi đi ra ngoài trước.” Diệp Trì Hoa cười đầy vẻ nịnh nọt, chậm rãi đi ra ngoài, ra khỏi văn phòng, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó liền dán lỗ tai lên cửa nghe trộm.

Lâm Duyệt Minh đang còn nghi hoặc không biết nguyên nhân lão viện trưởng giữ cậu lại là gì, thì ông đã lên tiếng.

“Đối với chuyện lão Hoàng nhận tiền hoa hồng rồi bị bắt cậu có ý kiến gì không?”

“Vẫn chưa làm triệt để.”

Lâm Duyệt Minh từ trước đến nay chỉ biết ăn ngay nói thật, lão Hoàng bị đi tù đích thực làm cho người ta hả dạ, thế nhưng việc thu tiền hoa hồng không có khả năng chỉ có một hai trường hợp, bệnh viện nhiều phòng ban như vậy, làm sao dám chắc tất cả mọi người đều trong sạch?

“Tiểu Lâm à! Tính cách của cậu thật đúng là phải sửa mới được!” Lão viện trưởng cười to, âm thanh vang vọng trong phòng làm việc, “Cậu làm việc tại bệnh viện được năm năm rồi nhỉ?”

“Vâng ạ.”

Mới năm năm mà có thể đạt được thành tích như vậy là điều không phải bất luận kẻ nào cũng có thể làm được. Lão viện trưởng thầm cảm khái trong lòng, ông đánh giá cao Lâm Duyệt Minh, thằng nhóc này kỹ thuật chuyên nghiệp vượt trội, thái độ làm người chính trực, có trách nhiệm, mới vài năm ngắn ngủi mà đã trở thành bác sĩ mổ chính trẻ tuổi nhất của khoa chấn thương chỉnh hình, tất cả những điều này đều là do chính cậu ta nỗ lực phấn đấu mà có. Tuy rằng tính cách có chút lập dị, thế nhưng năng lực của cậu ta cũng dư sức đảm nhiệm được chức trưởng khoa.

“Lão Hoàng đi rồi, vị trí trưởng khoa vẫn để trống. Cậu và Diệp Trì Hoa đều có tư cách đảm nhiệm vị trí này, thời gian công tác của cậu tuy không lâu, nhưng trình độ kỹ thuật thì tất cả mọi người đều thấy được, việc này cũng không phải một mình tôi quyết định, cứ làm việc cho tốt đi, tôi rất coi trọng cậu đấy!”

“Vâng.” Lâm Duyệt Minh cười nhẹ, đối với vị trí chủ nhiệm, cậu cũng không mấy mặn mà, tuy nhiên được lão viện trưởng đánh giá cao và tín nhiệm, cậu cảm thấy rất sung sướng.

“Đi làm việc được rồi.” Lão viện trưởng cười phất tay với cậu.

“Vâng ạ.”

Lâm Duyệt Minh đi ra khỏi phòng làm việc vừa vặn trông thấy bóng lưng của Diệp Trì Hoa cũng vừa rời đi.

Nói vậy hắn nghe trộm được toàn bộ mấy lời vừa rồi sao?

Đồ ti tiện!

Sự chán ghét của Lâm Duyệt Minh đối với hắn tăng thêm vài phần.

Ngày hôm nay công việc tương đối nhẹ nhàng, ăn xong bữa trưa, Lâm Duyệt Minh theo thói quen đi tới phòng 308, tay vừa đụng tới nắm đấm cửa, cậu đột nhiên giật mình, nghĩ thầm mình bị làm sao vậy, rõ ràng đã quyết định duy trì khoảng cách với Lý Tường Vũ, nhưng trong vô thức vẫn muốn tới gần hắn một chút.

Lâm Duyệt Minh rụt tay về, đổi hướng đi về phía phòng trực, tâm tư nhất thời rối loạn.

Ngay khi cậu quyết định giữ khoảng cách với đối phương, Lý Tường Vũ đã sớm vạch xong phương án theo đuổi vợ của mình, đồng thời cũng bắt đầu hành động.

Một ngày, hai ngày, vô số ngày. . .

Mỗi ngày sáng sớm, Lâm Duyệt Minh vừa vào đến văn phòng sẽ thấy trên bàn làm việc đặt một bó hoa hồng mơn mởn tươi đẹp, còn giắt một tấm thiệp được làm tinh xảo bằng sợi tổng hợp, trên đó viết mấy dòng sến súa, mỗi ngày một kiểu, chưa từng lặp lại.

Tỷ như :

Giây phút trông thấy em, tôi biết mình đã không còn cô đơn nữa; Mãi tới khi gặp em, tôi hiểu được rằng tình yêu đầu tiên của mình giờ mới bắt đầu và cũng là mãi mãi; Ngay từ lần đầu gặp mặt, hình bóng của em luôn xuất hiện trong tâm trí tôi; Từ lúc quen biết em, tôi chỉ muốn nắm chặt bàn tay của em vĩnh viễn không buông. — Tình yêu của em, Tường Vũ.

Nếu không có em, thế giới trong tôi là một màu xám xịt; Cuộc đời này chán chường và đơn điệu vì thiếu em; Sống không em, linh hồn tôi sẽ lìa xa thể xác; Vắng em rồi, lời yêu tôi biết nói cùng ai. — Định mệnh của đời em, Tường Vũ.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ thành một câu : Cuộc đời đẹp nhất khi có em. — Tình yêu của em, Tường vũ.

. . .

Lâm Duyệt Minh đọc mà khóe miệng co rút, tất cả những thứ này thật là loạn ngôn xảo ngữ mà!

Nếu như không phải sợ ảnh hưởng tới tiếng tăm của bệnh viện, cậu hận không thể vọt tới phòng 308 nhè người nằm trong đó hung hăng mà đập, tựa như đập gián vậy, xong rồi còn lấy chân chà đạp, hành hạ cho đến chết!

Người đã trãi qua thời gian khốn khó, tự nhiên sẽ có tính tiết kiệm. Lâm Duyệt Minh không bắt chước được tình huống kịch tính trong mấy bộ phim ngôn tình, có thể tiêu sái mà ném hoa vào thùng rác, cậu cũng không có khả năng cầm mấy bó hoa này mang về nhà, trong quan niệm của cậu một người đàn ông trưởng thành, ôm một bó hoa hồng đi bộ trên đường thực sự là một người vừa ngốc vừa ngớ ngẩn, cậu vẫn chưa muốn bị mất mặt. Vì vậy những bó hoa này vẫn để trên bàn làm việc, càng ngày càng nhiều, trên bàn để không hết thì xếp trên mặt đất, phòng làm việc biến thành một biển hoa, hương hoa nồng nặc trong phòng. Dì lao công cách vài ngày sẽ vào phòng làm việc dọn đi những bó hoa hồng héo rũ, lần nào cũng nhìn Lâm Duyệt Minh với cặp mắt oán giận, cằn nhằn cậu làm tăng thêm lượng công việc, nhưng tiền lương thì cứ ì một chỗ.

Tới buổi trưa, chàng trai của nhà hàng hải sản bên ngoài cứ đúng giờ sẽ đưa tới một phần cơm hải sản thượng hạng, còn đính kèm bức ảnh tự chụp của ông chủ Lý, mỗi ngày là một khẩu phần ăn khác nhau, ảnh chụp dáng vẻ tươi cười cũng không đồng nhất.

Có tấm thì cười thoải mái, mặt mày rạng rỡ, ngoái đầu nhìn lại cười, tựa tiếu phi tiếu. . . Dáng cười càng ngày càng quỷ dị, càng ngày càng đáng sợ, kinh khủng nhất chính là một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi lại giả trang thành tiểu Lori, cúi đầu bỉu môi trừng mắt chụp selca, quả thực trông giống như một đứa trẻ đần độn.

Nhìn những ảnh chụp này, cho dù cơm hải sản có thượng hạng cỡ nào, ăn ngon ra sao, Lâm Duyệt Minh cũng ăn không vô.

Buổi chiều trước khi tan tầm, chàng trai đem cơm buổi trưa lại tới đem theo hộp điểm tâm vào văn phòng, tuy rằng không đính kèm ảnh, thế nhưng lại cầm theo máy ảnh, cũng không cần biết Lâm Duyệt Minh có đồng ý hay không, “Tách tách” bấm nút tốc độ, chụp ảnh được rồi liền trốn mất, đến và đi không một dấu vết, tựa như cơn gió.

Lâm Duyệt Minh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tự nói với chính mình, chịu đựng! Dù sao cũng không mất gì, vừa lúc có thể mang điểm tâm về cho con trai!

Vì vậy mỗi ngày đều có điểm tâm ăn không hết, để đầy trên bàn trà, tủ lạnh cũng nhét chật cứng, đủ loại, thêm chút nữa chắc có thể mở được cửa hàng.

Cuối cùng cũng tới buổi tối, Lâm Duyệt Minh đang chuẩn bị ngủ, điện thoại di động reo vang, mở ra nhìn, thì ra là một tin nhắn chúc ngủ ngon, lúc nào cũng chỉ có một câu duy nhất :

Nằm mơ thấy tôi — Tường Vũ.

Lâm Duyệt Minh nửa muốn khóc, nửa muốn cười, còn muốn quăng điện thoại di động.

Nhưng trong tâm hồn lại cảm thấy rất ấm áp. .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv