Cá Muối Cứu Thế

Chương 74: Tên ngốc tộc Biển 2



 

 

Đặng Chung kiên trì dò hỏi tên ngốc, thu hoạch duy nhất của anh tới lúc này là nụ cười ngây ngô tuyệt đẹp của anh.

 

Đột nhiên đuôi cá tên ngốc quẫy đạp, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bơi ra phía ngoài .

 

Đặng Chung không hề do dự đuổi theo, tiện tay ấn đồng hồ cứu thế phát tín hiệu cho ba người Vương Tư Tuệ.

 

Lồng chụp đáy biển san sát, mỗi cái lồng chụp đều bố trí khác nhau. Nơi tên ngốc đang đứng bây giờ hẳn là vườn hoa, mực nước chưa đến thắt lưng. Tên ngốc lẳng lặng ngắm hoa biển màu lam nhô lên trên mặt nước, vươn tay hái một đóa.

 

“…An An.”

 

Đặng Chung nhìn thấy tên ngốc kề sát mặt gần hoa biển, mặc cho gai nhọn đóa hoa để lại vết cắt trên mặt mình.

 

Đặng Chung sực nhớ không chừng đề tài liên quan đến Lôi Hoài An có thể khiến tên ngốc có phản ứng. Anh tới gần tên ngốc nói: “Thưa ngài, ngài biết Công chúa điện hạ Lôi Hoài An ư?”

 

Ba chữ “Lôi Hoài An” vừa bật ra, tên ngốc lập tức nhìn về phía Đặng Chung, miệng phát ra hai chữ “An An” , đuôi cá âm thầm quấn lên cổ Đặng Chung vặn gãy rồi rút lại.

 

Chưa tới một giây, Đặng Chung đã mất một cái mạng.

 

Anh sững sờ!

 

Nếu không phải tổng số mạng trên đồng hồ cứu thế tăng thêm một số, anh cứ nghĩ tiếng “răng rắc” ở cỗ lúc nãy là nghe lầm.

 

Đờ mờ, tên ngốc này là chủng loại gì vậy?

 

Tên ngốc không ngờ Đặng Chung vẫn lành lặn đứng đó, anh đặt ngón tay lên cánh môi đỏ thẫm: “Ngã xuống, không có, tại sao? An An… An An…”

 

Đặng Chung thấy tên ngốc tới gần mình, đuôi cá rục rịch, anh lập tức xoay người định chạy —— Tên ngốc có vấn đề về đầu óc, nhưng lại có tư chất kẻ săn mồi của tộc Biển, chỉ theo bản năng đã có thể dễ dàng khống chế Đặng Chung.

 

Đuôi cá màu trắng bạc xinh đẹp trông mảnh khảnh nhưng quất một cái đã khiến thanh máu Đặng Chung tụt quá nửa. Bất kể Đặng Chung chạy hướng nào, tên ngốc đều chạy đến nơi anh muốn trước một bước, cười hì hì chỉ vào anh, kêu lên từng chữ một: “Ngã, ngã, ngã.”

 

Đặng Chung: “Ngã CM nhà mày!”

 

Tên ngốc nghi hoặc nghiêng đầu, tóc dài xanh thẳm như thác đổ: “CM?”

 

Lúc này Đặng Chung là một con chuột bị mèo vờn. Anh thấy tên này không phải tên ngốc, anh mới là tên ngốc, tên ngốc nhà ai mà có thể ép một người chỉ số IQ bình thường quay mòng mòng chứ!

 

Đặng Chung bị đuôi dài nhấn xuống nước, vặn cổ anh. Anh ngạt thở hết lần này đến lần khác.

 

Trong thời gian đó, tên ngốc vẫn tiếp tục ngắm hoa biển màu lam hái lúc nãy: “An An, An An.”

 

Số mạng của Đặng Chung tăng lên liên tục, cho đến lần thứ mười hai, anh nhìn thấy một điểm tròn trên đồng hồ cứu thế tới gần, rốt cuộc viện binh cũng đã…

 

Sự khống chế trên cổ đột nhiên biến mất, Đặng Chung ho khan liên tục, ngoi đầu khỏi mặt nước, xuyên qua rèm nước nhỏ xuống trước mắt nhìn thấy hai tộc Biển tướng mạo xấu xí.

 

Một tên trong đó giơ chiếc lồng màu vàng, trong lồng có một cục thịt đang nảy đập.

 

Tên ngốc bị chiếc lồng kia hấp dẫn sự chú ý, anh ta ngây ngốc nhìn chăm chú chiếc lồng giống như bị làm phép hóa đá, đứng yên tại đó không biết đang nghĩ gì.

 

Bên cạnh tộc Biển giơ chiếc lồng có một tộc Biển khác, vẫn luôn nhìn chằm chằm Đặng Chung: “Ồ, Đặng Chung cắt cắt chúng ta đẹp trai thật đấy, kiểu tóc Địa Trung Hải làm ở đâu vậy, chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

 

“…” Đặng Chung giơ tay lên sờ đỉnh đầu, phát hiện tên ngốc kia nhổ trọc tóc anh rồi! Đặng Chung nghe thấy giọng điệu quen thuộc, chợt nhận ra tộc Biển trước mặt là ai. “Vân Thiển, sao bây giờ cô nói chuyện trở nên độc mồm độc miệng thế?”

 

Vân Thiển buông tay: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tôi chỉ mới ở cùng một vùng biển với Đặng Chung cắt cắt thôi mà đã nhiễm thói nói chuyện của anh rồi.”

 

Đặng Chung ấn cổ, cảm giác bị siết chết mấy lần vẫn còn. Anh bước nhanh tới bên cạnh Vân Thiển: “Sao cô có thể biến thành bộ dạng tộc Biển vậy?”

 

Vân Thiển: “Đồ tốt của Phù thủy biển.”

 

Cô kể lại đơn giản vụ giao dịch với Phù thủy biển.

 

Đặng Chung cảm khái: “Trước đây tôi hiểu lầm cô rồi, tôi cứ nghĩ trong lòng cô chỉ có đàn ông, không bao giờ muốn làm chuyện cứu giúp tộc Biển, bây giờ xem ra tôi đã nhầm.”

 

Vân Thiển: “?”

 

Vân Thiển: Giỏi thật, cái này cũng bị anh nhận ra.

 

Đặng Chung thấy vẻ mặt Vân Thiển quái quái, lập tức giải thích tiếp: “Có điều thông qua chuyện này, tôi biết cô là người sẽ không làm bừa trước chuyện quan trọng. Cô đoán ra chúng tôi gặp rắc rối ở đây nên mới đi cầu xin Phù thủy biển, giao dịch với cô ta cũng chẳng dễ dàng gì…”

 

Hiển nhiên anh nghĩ đến chuyện Vương Tư Tuệ và Phù thủy biển giao dịch, nên cũng cho rằng Vân Thiển đã trả giá rất lớn mới có thể lấy được đồ chỗ Phù thủy biển. Hình như sinh vật bán thần có thể can thiệp vào Chúa cứu thế, không chừng điều đó có thể ảnh hưởng đến thân thể ở thế giới thực.

 

Không thể không nói, Đặng Chung và Vương Tư Tuệ đều y như nhau, rất giỏi liên tưởng và tự biên tự diễn.

 



Đặng Chung kết luận: “Vì theo đến đây, cô cực khổ rồi.”

 

Ô Tề Hải nghe mà chẳng hiểu mô tê gì. Chị gái khổ cái gì, rõ ràng cậu đã chăm sóc chị vô cùng chu đáo, tên đàn ông này nói như vậy là đang khinh thường năng lực của cậu sao?

 

Ô Tề Hải: “Chúng tôi đến đây liên quan gì đến anh?”

 

Vân Thiển: “Tiểu Hải, cậu đừng lên tiếng.” Ô Tề Hải thở phì phò ngậm miệng lại.

 

Vân Thiển nhìn về phía Đặng Chung: “Đây đều là chuyện tôi nên làm.”

 

Đặng Chung nhìn Vân Thiển bằng cặp mắt khác. Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan còn chưa chạy tới, có lẽ bọn họ bị những chuyện khác quấn chân.

 

Tên ngốc vẫn đứng ở đấy, bất động nhìn thứ ở trong lồng trên tay Ô Tề Hải.

 

Đặng Chung: “Đây là gì, tại sao nhìn thấy thứ này, anh ta lại phản ứng mạnh như vậy?”

 

Vân Thiển: “Trái tim của anh ta, đương nhiên anh ta nhìn thấy thứ này sẽ phản ứng mạnh rồi.”

 

Đặng Chung sững sờ: “Trái tim của anh ta??” Đặng Chung kinh ngạc nhìn về phía tên ngốc: “Không có trái tim còn chạy nhảy tới lui giết tôi mười mấy lần, nếu có trái tim, chẳng phải anh ta lên tới nóc luôn à?”

 

Vân Thiển: “Chưa biết chừng.”

 

Lúc nói chuyện, Vân Thiển nhìn chủ nhân trái tim. Người cá xinh đẹp thế này cũng ngon quá rồi.

 

Không bị cận thị thật tốt, trên đời có nhiều người đẹp đợi cô thưởng thức như vậy, mất xem một người là thiệt một trăm triệu.

 

Nhìn đi, tóc mượt mà, lồng ngực rộng, cơ V-cut khỏe đẹp, cùng với màu sắc đuôi cá như cá hố(*) sống…

 

(*) Cá hố: là loài cá biển, toàn thân có màu xanh lam như màu thép có ánh bạc, phần bụng và các vây màu đậm hơn. Màu chuyển sang xám bạc khi cá chết.

 

 

 

Vân Thiển đang lịch sự thưởng thức sắc đẹp của người kia, lòng bàn tay đã bị người ta véo mạnh. Cô liếc mắt nhìn sang, Ô Tề Hải cười rạng rỡ với cô, hai chiếc răng khểnh lộ ra góc nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh chẳng nể nang gì.

 

Vì một thân cây mà vứt cả một cánh rừng, đúng là làm trái với bản tính tham lam khắc sâu vào xương tủy loài người!

 

Ghét thật, Vân Thiển tức giận dời mắt. Nếu không phải đánh không lại Ô Tề Hải, còn lâu cô mới thèm cái gì mà một đôi, một cặp, một tình yêu.

 

Ô Tề Hải thì lại đang nghĩ: Ảnh hưởng của Tính dục đối với chị gái quá lớn, cậu phải nghĩ cách lôi Tính dục ra khỏi cơ thể chị gái mới được.

 

Cậu hạ cánh tay, chiếc lồng cũng hạ xuống. Tên ngốc phía trước đứng bên cạnh chiếc lồng, ngây ngốc nhìn trái tim bên trong, lẩm bẩm: “An An.”

 

Giọng nói tên ngốc giống như nước suối mát lạnh chảy qua khe núi, Vân Thiển nghe mà giật mình. Giọng nói này êm tai quá rồi… có điều giọng nói thần linh lúc trước càng hợp ý cô hơn.

 

Ô Tề Hải mặt không cảm xúc nói với tên ngốc: “Đứng xa một chút.”

 

Tên ngốc thật sự ngoan ngoãn đứng ra xa, có điều vẫn nhìn trái tim một cách khao khát.

 

Đặng Chung không để ý tới hành động nho nhỏ của Vân Thiển và Ô Tề Hải, anh lên tiếng: “Hai người đã có cách khiến anh ta ngoan ngoãn nghe lời, vậy dẫn anh ta đi tìm Đại công chúa đi, hoặc là mang Đại công chúa đến gặp anh ta, xem có phải hai người thật lòng yêu nhau không.”

 

Vân Thiển thắc mắc: “Sao phải làm thế?”

 

Đặng Chung kéo Vân Thiển, quay lưng về phía Ô Tề Hải, nhỏ giọng kể lại kết quả quẻ bói sau khi đạt thành giao dịch với Phù thủy biển, bắt buộc phải có một đôi tình nhân yêu nhau thật lòng mới có thể giải quyết nhân tố tận thế của thế giới này.

 

Ô Tề Hải nghe đến bốn chữ then chốt, cao giọng nói: “Tôi và chị gái cũng là tình yêu chân thật, muốn làm gì để tôi và chị gái làm là được.

 

Đặng Chung nhìn Vân Thiển, nếu Vân Thiển và người bản xứ có tình yêu chân thật thì bọn họ chỉ cần tìm mảnh đất liền duy nhất còn lại là xong.

 

Vân Thiển nở nụ cười ngượng ngừng nhưng không mất đi vẻ lịch sự, nói bằng giọng gió mà Ô Tề Hải không nghe thấy: “Đừng hi vọng vào tôi, tìm Công chúa và… tên ngốc này đáng tin hơn.”

 

Đặng Chung vỗ vai Vân Thiển: “Người anh em, đùa giỡn tình cảm sẽ bị lật xe đấy.”

 

Vân Thiển tức giận đẩy tay anh ra. Cô chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm người khác, rõ ràng chỉ đùa giỡn thân thể người khác!

 

Lúc Vân Thiển quay lại bên cạnh Ô Tề Hải, Ô Tề Hải bèn hỏi: “Chuyện các người muốn làm là gì? Sau khi làm xong sẽ thế nào?”

 

“Sẽ khiến thế giới hòa bình.” Vân Thiển không nói cho Ô Tề Hải sau khi làm xong nhiệm vụ, cô sẽ rời khỏi thế giới này. Nếu Ô Tề Hải biết, chắc chắn sẽ ngăn bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, không thể để nhiệm vụ tăng thêm phiền phức ngoài ý muốn.

 

Ô Tề Hải cười hai mắt cong cong: “Không ngờ chị lại có chí hướng như vậy, chị muốn làm gì, em đều sẽ dốc sức giúp đỡ!”

 

Vân Thiển nhìn nụ cười tươi rói của Ô Tề Hải, bỗng nhiên hơi chột dạ. Cô dời mắt: “Thật ra cậu không cần… dốc sức quá, ừm, không cần đâu.”

 

Ở nơi cô không nhìn thấy, Ô Tề Hải hơi nheo mắt, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.

 





 

Lúc Vương Tư Tuệ, Kim Thiên Thiên và Đặng Lan Lan đuổi tới, tên ngốc đã trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.

 

Nhìn thấy Đặng Lan Lan, đầu mày Vân Thiển hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng giãn ra, không có chứng cứ chứng minh Đặng Lan Lan là người xét xử chính nghĩa trên hot search. Vân Thiển nhẹ nhàng chào hỏi cô ta.

 

Cảm giác Đặng Lan Lan nhạy bén, cô ta có thể nhận ra thái độ Vân Thiển khác với thế giới tận thế trước, nhưng khác ở đầu thì không nói cụ thể được.

 

Vương Tư Tuệ khom lưng nhìn trái tim trong lồng, kể lại nội dung đối thoại vừa nghe cho mọi người .

 

“Thì ra tên ngốc không phải ngốc bẩm sinh, chẳng lẽ sau khi tìm con người tỉnh sổ, anh ta bị báo thù thành kẻ ngốc à?”

 

“Vậy là sau khi tộc Cá vua xác định bạn đời sẽ móc tim đưa cho nử kia, nếu nửa kia không móc tim mình ra đưa cho họ, họ sẽ hóa thành bọt biển tan biến vì mất đi trái tim à?” Kim Thiên Thiên tổng kết lại nội dung đoạn đối thoại thứ hai mà Vương Tư Tuệ nghe được, kinh ngạc nói: “Bọn họ là tộc Cá vua sao, e là tộc nàng tiên cá thì có.”

 

Tộc Biển có rất nhiều chủng loại, Ô Tề Hải có một nửa dòng máu là tộc Biển nhưng cậu cũng không biết đặc tính các Hải thú tộc Biển khác.

 

Đối với cậu mà nói, tộc Biển và Hải thú chỉ có hai loại: Đánh lại và đánh không lại.

 

Đặng Chung: “Mặc kệ anh ta là tộc gì, dù sao bây giờ chúng ta đã xác định một chuyện rằng tên ngốc thích Đại công chúa, còn Đại công chúa có thích tên ngốc hay không thì cần bàn bạc lại… Kế tiếp, chúng ta phải đi xác nhận chuyện này.”

 

Vương Tư Tuệ: “Nhưng chúng ta không biết Lôi Hoài An đang ở đâu, làm sao tìm?”

 

Đặng Chung: “Em đừng đề cập Lôi Hoài An trước mặt tên ngốc, anh ta vừa nghe ba chữ Lôi Hoài An là lập tức nổi điên. Vừa rồi, em nói Lôi Hoài An chẳng khác nào kích thích anh ta, cho nên sau này nhớ là đừng bao giờ nói ‘Lôi Hoài An’ biết không, phải gọi là Đại công chúa!”

 

“Ặc.” Vương Tư Tuệ nhìn chằm chằm đuôi cá đâm thủng ngực Đặng Chung, gật đầu: “Bây giờ, em biết rồi.”

 

Đặng Chung vô cảm đẩy đuôi cá khỏi ngực, lúc nãy anh mới gọi Lôi Hoài An bốn lần, thành công kích động tên ngốc, lại mất thêm một mạng. Đặng Chung khổ quá mà.

 

“Kế tiếp chúng ta phải mang tên ngốc đi gặp Đại công chúa, hoặc là mang Đại công chúa đến gặp tên ngốc này, còn chuyện về Đại công chúa, tóm lại thế nào chúng ta cũng sẽ nghĩ ra cách… Trước tiên đến Lôi Quốc thử xem, nếu tôi là Đại công chúa, sau khi được cứu, chắc chắn sẽ quay lại đất nước của mình đầu tiên.”

 

Kim Thiên Thiên nói: “Nếu chúng ta mang tên ngốc đi, vậy có gây sự chú ý của tộc Biển không, dù sao anh ta cũng là một quý tộc…”

 

Đặng Lan Lan: “Khỏi lo chuyện này, tên ngốc thường xuyên bỏ đi vài ngày, thậm chí vài tháng không về, sẽ không ai lấy làm lạ đâu.”

 

Đặng Chung: “Tạm thời không nói chuyện này, chúng ta phải rời khỏi lãnh địa tộc Biển trước đã. Vừa rời khỏi đây, áp lực nước dưới biển sâu đã đè chúng ta thành thịt xay rồi.”

 

Vân Thiển đứng ra nói: “Tôi có cách, tôi có thể bảo Tiểu Hải dẫn chúng ta ra ngoài, không cần lo lắng vấn đề áp lực nước… Hình như tôi quên nói với mọi người một chuyện rất quan trọng.”

 

Bốn người nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”

 

Vân Thiển: “Mọi người còn nhớ người hầu dẫn đường cho chúng ta ở chỗ Phù thủy biển không?”

 

Đặng Chung lấy làm lạ: “Nhớ, sao thế?”

 

Vân Thiển nói tiếp: “Nói ra chắc mọi người không tin, cô ấy là Đại công chúa. Còn nữa, Phong Lập Hạo trộm bảo vật trong kho báo phù thủy biển là do cô ấy gài bẫy. Anh nói không sai, nếu muốn tìm Đại công chúa, hẳn đến Lôi Quốc là có thể tìm được.”

 

Đặng Chung trợn mắt nhìn Vân Thiển: “Tôi không tin, người hầu lúc đầu chúng ta gặp rõ ràng là đàn ông mà! Trên người anh ta chẳng hề có chút nữ tính nào, cô muốn nói Đại công chúa rất giỏi nữ giả nam sao?”

 

Vân Thiển: “Anh không tin cũng phải tin, nếu không anh nghĩ Phù thủy biển bảo tôi mang Đại công chúa và chủ nhân trái tim này trở về làm gì?”

 

Đám người đi tới mép lồng chụp. Ô Tề Hải biến trở về bản thể, ngậm nhóm người Vân Thiển vào miệng. Tên ngốc cũng biến về bản thể cá lớn hình dáng thuôn dài màu trắng bạc bơi theo sau Ô Tề Hải.

 

Vân Thiển bỏ đi một vài nội dung chính trong giao dịch, chỉ lựa ra nội dung chi tiết liên quan đến tên ngốc tộc Biển và Đại công chúa kể cho nhóm người Đặng Chung nghe. Đồng thời, cô cũng biết được cách Đại công chúa chạy thoát từ chỗ Đặng Chung.

 

Tốc độ Ô Tề Hải bơi rất nhanh, gần như nháy mắt đã rời khỏi lãnh địa tộc Biển.

 

Ô Tề Hải có thể phân biệt phương hướng dưới biển, không cần thông qua la bàn giống như con người. Cậu tìm được chính xác vị trí Lôi Quốc, tên ngốc theo sát phía sau.

 

Đang bơi, Ô Tề Hải phát hiện ra chỗ kỳ lạ, Hải thú to xác ngày thường dưới biển sâu đâu chỉ lác đác vài con thế này, chúng nó đi đâu hết rồi?

 

Một con Hải thú vội vã bơi ngang Ô Tề Hải, gấp gáp giống như học sinh vội đi ăn cơm căn tin mà bị thầy giáo giữ lại lớp. Phương hướng nó bơi chính là chỗ Lôi Quốc tọa lạc.

 



 

Lãnh địa tộc Biển.

 

Đại sảnh dùng để cử hành buổi lễ khánh tiết lặng ngắt như tờ. Tất cả tộc Biển nhìn về phía ảo ảnh hình người bên trên đàn hạc. Ảo ảnh kia tùy ý lựa chọn một tộc Biển trung niên tự tiến cử, nhập vào thân xác.

 

Diệc: “Đã lâu không giáng xuống nơi này, ở đây thay đổi nhiều thật, ta phải đi khắp nơi xem thử.”

 

Sau khi người đó rời đi, tất cả tộc Biển nằm rạp xuống đất, cơ thể xúc động mà run rẩy liên hồi.

 

Cuối cùng Thần Chiến Tranh cũng đã bảo trợ thế giới này lần nữa!

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv