Ô Tề Hải túm lấy cổ tay cô, kéo tới cạnh mình.
Cổ tay Vân Thiển rất mảnh mai, có ảo giác bẻ một cái là gãy. Cả người cô ở trong mắt Ô Tề Hải đều là như thế, khiến cậu không dám dùng sức.
Ô Tề Hải lại gần Vân Thiển, vùi vào gáy cô: “Chị gái, lúc nãy bơi lâu quá, em đói rồi, cho em ăn được không? Chị thấy rõ bản thể của em chưa, em dám khẳng định không có đồng tộc nào đồng trang lứa mạnh mẽ hơn em… Tiểu Hải sẽ khiến chị gái thoải mái.”
Vân Thiển không trả lời, cảm thấy cổ bị người ta liếm nhẹ, răng nanh sắc nhọn cọ lên da cô, đồng thời mang đến cảm giác kích thích như kim châm.
Nếu không phải Ô Đậu kịp thời xuất hiện, Vân Thiển sắp bị Ô Tề Hải mang đi phát triển theo hướng kỳ quái rồi.
Cô hít sâu một hơi, đẩy Ô Tề Hải ra, hùng hồn đứng đắn nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cách xa tôi nửa mét.”
Ô Tề Hải: “…”
Ô Tề Hải: Tức thật, chỉ còn chút xíu, suýt nữa lúc nãy chị gái chịu rồi.
Ô Đậu vừa lên bờ bỗng bị Ô Tề Hải giận chó mắng mèo, cậu gãi đầu: “Hay là trước tiên chúng ta về làng đi, bác Cả biết cậu mang vợ về chắc chắn rất vui.”
Vân Thiển: “?”
Cô chỉ muốn phát triển quan hệ thể xác đơn thuần, tại sao lại biến thành vợ của Ô Tề Hải?
Mặc kệ Vân Thiển không đồng ý thế nào, nếu không có sự trợ giúp của Ô Tề Hải và Ô Đậu, cô không thể rời khỏi nơi này, Vân Thiển ôm một bụng nghi vấn. May mà hai người đã trở lại khu vực an toàn, bây giờ không còn ý định giấu giếm thân phận, Ô Tề Hải chủ động giải đáp nghi vấn cho cô.
Nơi này là một thôn làng xa xôi mà tộc Người và tộc Biển có thể chung sống với nhau, bên ngoài không hề biết tới sự tồn tại của nơi này. Ô Tề Hải và Ô Đậu đều là con do tộc Người và tộc Biển sinh ra.
Vân Thiển kinh ngạc nhìn Ô Tề Hải và Ô Đậu. Lúc huấn luyện ở Lôi Quốc, người huấn luyện nhiều lần đưa bức họa tộc Biển cho dũng sĩ xem, nhằm để dũng sĩ chưa thấy tộc Biển có thể ghi nhớ dáng vẻ của chúng trông như thế nào.
Thật ra tộc Biển rất dễ nhận diện, dù bọn họ ở hình người, bên ngoài cơ thể sẽ có bộ phận Hải thú rõ rệt. Nếu tộc Biển muốn lẫn vào nhóm người, đại khái sẽ giống Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương(*) đứng giữa một đám Đường Tăng, dùng ngón chân suy nghĩ cũng nhận ra được.
(*) Kim Giác Đại Vương và Ngân Giác Đại Vương: hai con yêu quái bắt cóc Đường tăng trong Tây Du Ký
Hai người này vốn chẳng nhìn ra một chút đặc điểm tộc Biển nào, thật ra là có, chỉ là không hiện rõ.
Ô Đậu giơ cánh tay lên, gập lại. Cậu chỉ vào xương khuỷu tay cộm lên trông thấy: “Cùng lắm mọi người nghĩ xương tôi phát triển hơi lạ thôi.”
Ô Tề Hải cười, chỉ vào hai cây răng khểnh nhỏ: “Của em là nơi này… Có điều em còn giữ lại đặc trưng ở chỗ khác, chị gái muốn xem không?”
Hai tay cậu đặt lên lưng quần, vừa nhìn là biết chẳng phải đặc trưng đàng hoàng gì.
Vân Thiển mặt không cảm xúc đáp: “Không muốn.”
Ô Tề Hải: “Chị gái dễ ngượng quá, khiến người thích ghê.”
Ô Đậu nói tiếp ——
Con cái tộc Biển và tộc Người có thể tự do chuyển đổi hình dáng giữa tộc Biển và tộc Người. Bọn họ không giống tộc Biển hoàn toàn, giữ lại được khá nhiều đặc trưng của bản thể. Lúc duy trì hình người, bề ngoài bọn họ giống tộc Người hơn, nhưng lại có sức mạnh đáng sợ của tộc Biển, tập tính sinh hoạt thiên về tộc Biển.
Trong lúc nói chuyện, Vân Thiển theo sau hai người bước vào thôn làng.
Cô là một gương mặt mới, mỗi bước đi đều sẽ thu hút ánh nhìn.
Đây là ánh nhìn thân thiện, không phải là căm ghét.
Mặt đất thôn làng rất sạch sẽ, phủ một lớp nước biển mỏng, lấp lánh màu xanh biếc dưới ánh mặt trời giống như dạo bước trên dòng suối nhỏ. Phòng ốc hai bên san sát, tộc Biển và tộc Người nói chuyện chan hòa.
“Là Tiểu Hải và Đậu Đậu trở về! Bọn họ đeo mặt nạ nên tôi cũng chẳng nhận ra.”
“Đó là vợ Tiểu Hải mang về sao?”
“Cậu ấy nói phải mang Đại công chúa xinh đẹp nhất tộc Người trở về, người đó là cô ấy sao, đẹp thật… Nhìn đôi mắt cô ấy kìa, trông như biết nói vậy.”
Ô Tề Hải nghiêm túc giải thích với mọi người: “Đây là Vân Thiển, không phải Công chúa, là dũng sĩ cùng ăn cùng ở với tôi ở Lôi Quốc. Sau khi trải qua hoạn nạn, chúng tôi đã yêu nhau.”
Vân Thiển: “?”
Vân Thiển: Ai yêu nhau với cậu?
Ô Tề Hải không cho Vân Thiển cơ hội giải thích với những người khác, cậu lôi Vân Thiển đi: “Cháu dẫn chị đi gặp bác Cả. Đậu Đậu, chú tự chơi đi.”
Ô Đậu bị vứt bỏ: “?”
Cậu biết ngay cái thứ kỳ tìm bạn không có lương tâm!
…
Bác Cả là người quản lý thôn làng này, cũng tức là Trưởng thôn.
Thế giới bên ngoài thôn làng, tộc Người và tộc Biển không đội trời chung.
Một trong hai bên nếu biểu hiện thiện cảm với bên còn lại sẽ bị xem như kẻ phản bội dòng tộc. Tộc Người sẽ bài xích người phản bội, tộc Biển sẽ thẳng tay đuổi giết kẻ phản bội.
Thù hận của tộc Biển và tộc Người đối với song phương đều tới từ lời kể của lớp người đi trước, kể tới kể lui đều là chuyện tranh giành của cải kho báu của nhau. Thật ra mức độ thù hận giữa thế hệ thanh niên hai bên không lớn đến vậy.
Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tộc Người và tộc Biển yêu nhau. Bọn họ không được người đời cho phép, rất nhiều người tự sát hoặc kìm nén tình cảm, cũng có vài người sau khi thông qua kiểm tra thì được tiếp nhận vào làng.
Người đầu tiên thành lập ngôi làng này là một vị Công chúa tộc Biển và một vị Hoàng tử tộc Người. Đất nước bọn họ ở chiến tranh liên miên, nhưng bọn họ lại yêu thương lẫn nhau, chìm ngập trong đau khổ. Công chúa và Hoàng tử bỏ tất cả nhảy xuống biển sâu, trong lúc tuyệt vọng đã tìm thấy nơi này, bèn phát triển nơi này thành thôn làng quy mô nhỏ.
Từ khi thay đổi đến nay, thôn làng đã trở thành chốn bồng lai tiên cảnh của tộc Người và tộc Biển.
Vân Thiển hơi khó hiểu, không phải tộc Biển ăn thịt người sao, tộc Biển thích loài người, vậy chẳng phải là câu truyện sói yêu dê à?
Ô Tề Hải khịt mũi khinh thường, giải thích: “Nếu không phải tộc Người khơi mào ăn tộc Biển trước, tộc Biển còn lâu mới ăn thịt tộc Người. Thứ khó ăn như thịt người còn chẳng ngon bằng tộc Biển tự cắt thịt mình xuống ăn. Dù gì năng lực khôi phục của tộc Biển rất mạnh, bọn họ chỉ cần cắt một miếng thịt, chừng mười phút là lành lặn lại ngay.”
Vân Thiển hoảng sợ trừng to hai mắt, vậy chẳng phải tộc Biển là một chủng tộc động cơ vĩnh cữu sao?
Tầm mắt Ô Tề Hải dừng ở khuôn miệng hơi hé mở vì kinh ngạc của Vân Thiển. Cánh môi cô giống như đóa hoa, ửng lên màu hồng mê người.
Có thể vì đã trở lại làng, không cần đề phòng mọi lúc mọi nơi, ảnh hưởng từ kỳ tìm bạn mang đến cho Ô Tề Hải lớn hơn, chỉ cần một động tác và biểu cảm bất kỳ của cô cũng khiến cậu nổi lên ham muốn giao phối mạnh mẽ.
Yết hầu Ô Tề Hải lăn trượt, nặng nề dời tầm mắt. Bây giờ trước tiên phải mang Vân Thiển đi gặp bác Cả trước, không thể làm chuyện kéo dài thời gian.
Khi bên cạnh có một người có ham muốn chỉ đạo mạnh mẽ, Vân Thiển sẽ thể hiện đầy đủ đặc tính cá muối. Chỉ cần đừng khiến cô không vui, từ đầu tới cuối cô đều “Ok, được hết, sao cũng được.”
Bác Cả là một cụ già tóc bạc hiền hòa, không nhìn ra là tộc Biển hay tộc Người, cũng có thể có cả dòng máu tộc Biển và tộc Người giống Ô Tề Hải.
Bác Cả không có tên họ, tất cả mọi người trong thôn đều gọi bác Cả.
Bà đưa cho Vân Thiển một tấm thẻ thân phận, đại biểu cho thân phận của cô trong làng. Tấm thẻ này giống hệt màu sắc tấm thẻ thân phận của Ô Tề Hải, hơn nữa còn khớp với nhau.
Bác Cả: “Tiểu Hải, chắc cháu đã biết quy định trong thôn. Nếu có chuyện gì xảy ra, cháu phải tự mình giải quyết, không thể gây ảnh hưởng đến làng.”
Từ đầu tới cuối, bà không hề nhìn cô, vẫn nói chuyện với Ô Tề Hải.
Sau khi rời phòng, Ô Tề Hải giải thích với Vân Thiển: “Bác Cả vẫn luôn như thế. Mỗi năm đều có người mang bạn đời đã chọn trở về, nhưng không phải ai cũng ở lại trong thôn. Chỉ khi người đó chính thức là người trong thôn, bà mới đối xử tốt với họ… Thật ra bác Cả thích mọi người lựa chọn bạn đời trong thôn hơn, mang từ ngoài về khó tránh một ít phiền phức.”
Vân Thiển theo bản năng hỏi: “Người không ở lại sẽ thế nào?”
Bước chân Ô Tề Hải khựng lại. Cậu quay đầu nhìn Vân Thiển, lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Chị gái sẽ không muốn biết đâu… Chị không thích nơi này sao?”
Lúc này trông Ô Tề Hải giống như một con rồng hung ác tỏa ra mùi xâm lược, khiến Vân Thiển không thích lắm. Cô ngáp một tiếng, đáp: “Tôi mệt rồi, có nơi nào nghỉ ngơi được không?”
Vân Thiển né tránh câu hỏi của Ô Tề Hải.
Cho dù Vân Thiển làm gì, Ô Tề Hải đều rất thích. Cậu không để ý chuyện Vân Thiển nói lảng sang chuyện khác, dẫn cô tới nhà cậu.
Vân Thiển trố mắt, đây là nhà hả, đây rõ ràng là ngọn núi mà!
Đó là một hang núi tọa lạc bên rìa hòn đảo, một nửa hang động không ngập nước.
Ô Tề Hải tự hào nói: “Đây là ngọn núi em thích nhất đào dưới biển lên, nhà những người khác trong thôn không lớn bằng em đâu!”
May mà trong hang động có một nửa khô ráo, chất đầy chiến lợi phẩm đi săn của Ô Tề Hải. Một nửa còn lại là nước biển lạnh băng, bài trí dưới nước rất đẹp, bình thường cậu đều ngủ dưới biển.
Ô Tề Hải lấy một mảnh da thú trải giường cho Vân Thiển: “Chị gái, như vậy được chưa?”
Vân Thiển: “…Tôi muốn ngủ trong phòng.”
Ô Tề Hải đau đầu: “Ngày mai được không?”
“Ừ.” Vân Thiển ngồi trên da thú, hai tay ôm lấy đầu gối, chốc chốc lại nắm chặt tóc mình. Bây giờ, cô giống như đang ở trong xã hội nguyên thủy, nhà chỉ có bốn bức tường.
Ô Tề Hải thấy Vân Thiển từ từ phồng má, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn về phía cậu, rồi lại vùi đầu vào đầu gối, ấm ức tủi thân.
Ô Tề Hải: “…”
Ô Tề Hải: Mình là tội nhân! Sao mình có thể để chị gái ngủ trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy!”
Cậu lập tức đào ngay một căn phòng cực lớn trong núi cho Vân Thiển. Khoảng chừng nửa tiếng, cậu sắp xếp gian phòng thành bài trí phòng riêng của con người trên khoang thuyền .
Xương tộc Biển dựng thành chiếc giường to lớn vững chãi, trải lên da Hải thú mềm mại đã được xử lý, cũng không biết là Hải thú gì nhưng có lông tơ rất êm ái. Vách núi bốn phía được mài nhẵn, rồi lại làm ra chiếc bàn và ghế nhỏ, bên trên đặt một ít châu báu.
Đúng là tay xây dựng thiện nghệ.
Vân Thiển tắm rửa sạch sẽ trong nước biển, sau đó nói với Ô Tề Hải cô đi ngủ.
Nhìn tin tức đồng đội trên đồng hồ cứu thế, khoảng cách Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên đã vượt xa phạm vi có thể hiển thị trên bản đồ… Không biết ba người bọn họ hiện đang ở đâu.
Vân Thiển nằm trên giường nhưng thực ra không ngủ.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ẩm ướt trên mặt đất, bèn ngồi dậy, nhìn thấy một cặp mắt có con ngươi dựng đứng màu vàng phát sáng kỳ lạ trong đêm.
Cô tháo da Hải thú đính Dạ minh châu ở cạnh giường xuống, chậm rãi chiếu sáng gương mặt Ô Tề Hải.
Ô Tề Hải đã tháo mặt nạ, trở về gương mặt vốn có. Gương mặt hiện tại của cậu ôn hòa hơn, là kiểu xinh đẹp trong trẻo giống như tranh thủy mặc, khóe môi mang theo độ cong trễ xuống, là kiểu gương mặt có cảm giác bất cần mà mỗi ngày Vân Thiển đều nhìn thấy.
… Lần này là Tống Hành Chỉ da ngăm à?
Chẳng hiểu sao lần này, Vân Thiển không hề bất ngờ khi lại gặp một người có gương mặt y hệt Tống Hành Chỉ.
Ô Tề Hải thấy không dọa được Vân Thiển thì hơi thất vọng, cậu lập tức phát hiện trong mắt cô toát lên cảm giác quen thuộc đối với gương mặt này.
Ô Tề Hải sờ mặt mình hỏi: “Trước đây, chị gái từng gặp em sao?”
Vân Thiển nói dối: “Tôi từng gặp trong mơ.”
Ô Tề Hải kinh ngạc mừng rỡ. Cậu tới gần đuôi giường, thấp giọng hỏi: “Em cũng gặp chị gái trong mơ. Em nhìn thấy một lão già đeo mắt kính có gương mặt giống hệt em làm chuyện đó với chị, cho nên mới bước vào kỳ tìm bạn… Chị gái cũng sẽ phát ra âm thanh dễ nghe như vậy với em chứ?”
Vân Thiển: “?!”
------oOo------