Một bên khác, Phong Lập Hạo cùng người hầu đi gặp Phù thủy biển trong tẩm cung.
Phù thủy biển nằm trên chiếc giường đệm được tạo từ vỏ sò rất lớn, bên cạnh có mười mấy người đàn ông phục vụ mát xa xúc tu thô to ở thân dưới cô ta. Phù thủy biển liếc mắt đưa tình nói: “Hoàng tử điện hạ anh tuấn, nói cho ta biết ngươi muốn điều gì, ta sẽ đề xuất điều kiện trao đổi công bằng.”
Giọng nói của Phù thủy biển vô cùng mê hoặc, chỉ cần không để ý sẽ bị cô ta dụ dỗ, trầm luân thành một trong những người hầu nam của cô ta.
Phong Lập Hạo ghi nhớ lời dặn của người bí ẩn, gã cắn đầu lưỡi mới giữ vững được lý trí, không bị Phù thủy biển mê hoặc.
Phù thủy biển thấy Phong Lập Hạo không hề phản ứng, thất vọng thở dài, ngón tay quấn lọn tóc, mất hứng thú.
Người hầu đứng trong góc tẩm cung sau màn tơ trong suốt, cúi đầu đợi lệnh.
Phong Lập Hạo mở miệng: “Quý bà phù thủy, ta cầu xin ngài ban cho ta một bảo vật có thể giúp tộc Người bước vào lãnh địa của tộc Biển. Người phụ nữ ta yêu bị tộc Biển gian ác bắt đi, tuyên thệ ác độc sẽ làm nhục nàng tới chết. Ta không thể trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra, ta bằng lòng trả bất cứ giá nào để đổi lấy bảo vật này.”
Phù thủy biển: “Hửm? Không ngờ ngươi lại là người nặng tình, bằng lòng trả bất cứ giá nào sao…” Cô ta cười gian: “Ta rất thích gương mặt tuấn tú kia của ngươi, lấy nó đổi kỳ hạn sử dụng bảo vật một tháng, thế nào?”
Phong Lập Hạo theo bản năng sờ gương mặt mình. Phù thủy biển thấy hành động này của gã, bèn nói: “Ta sẽ không trực tiếp lột mặt ngươi xuống, mà sẽ cho ngươi một gương mặt mới, có điều là gương mặt rất bình thường… Người ngươi yêu quan trọng, hay là vẻ ngoài quan trọng…?”
Phong Lập Hạo dứt khoát đáp: “Ta đồng ý!”
Mặc dù gã coi trọng bề ngoài nhưng càng coi trọng quyền thế. Chỉ cần có của cải và quyền lực, phụ nữ xinh đẹp nào không nhào vào lòng gã, bọn họ vốn chẳng để ý gương mặt gã thế nào.
Phù thủy biển cười ha ha: “Tốt lắm, thời điểm bảo vật trả lại, ta sẽ lấy đi gương mặt của ngươi.”
Phong Lập Hạo muốn đòi hỏi thêm: “Quý bà phù thủy, kỳ hạn mượn chỉ có một tháng hình như quá ngắn rồi…” Gã ngập ngừng nói: “Không biết ngài có hứng thú với những dũng sĩ kia không?”
Phù thủy biển liếc nhìn phía sau gã, cười nói: “Người giao dịch với ta là ngươi, trừ khi bọn họ giao dịch với ta, ta mới lấy đi thứ quý giá trên người họ… Thứ quý giá nhất trên người ngươi chỉ có gương mặt đó mà thôi.”
Phong Lập Hạo không vui nhưng chẳng biểu hiện ra.
Phù thủy biển bảo người hầu dẫn Phong Lập Hạo đến kho báu của mình lấy bảo vật.
Người hầu dẫn đường lần nữa, anh ta lên tiếng: “Hoàng tử điện hạ, xem ra quý bà phù thủy rất thích gương mặt của ngài. Quý bà hiếm khi cho người khác đích thân đi đến kho báu lựa chọn bảo vật, dù sao trong đó đặt nhiều đồ quý giá như vậy, lỡ mất sẽ không hay…”
Phong Lập Hạo nghe vậy, trong lòng rục rịch. Gã hỏi: “Đó là bảo vật của quý bà phù thủy, làm sao dễ mất vậy được.”
Người hầu lại nói: “Ngài không biết đấy thôi. Trước kia có người trộm bảo vật từ trong kho báu chạy thoát. Thật ra quý bà phù thủy không thể nào cảm nhận chuyện xảy ra bên trong kho báu… Ôi trời, tôi lắm mồm rồi. Nếu quý bà phù thủy biết tôi nhắc tới chuyện này, chắc chắn sẽ không vui.”
Phong Lập Hạo cười nói: “Ngươi chỉ nói cho ta biết, chỉ cần ta không nói, quý bà phù thủy sẽ không biết, ngươi yên tâm.”
Người hầu: “Tôi rất kính nể Hoàng tử điện hạ, không phải ai cũng có dã tâm và quyết tâm vứt bỏ binh lính đánh đổi kỳ hạn sử dụng bảo vật như ngài. Ngài là người làm việc lớn.”
Phong Lập Hạo cười nhưng không nói. Người hầu này đang lấy lòng gã, xem ra chuyện Phù thủy biển để gã đến kho báu tự chọn bảo vật đúng là một sự ưu đãi.
Thì ra Phù thủy biển yêu thích gã, xem ra mặt gã còn hữu dụng hơn gã tưởng.
Đến kho báu, người hầu nói: “Bảo vật Áp Châu mà ngài muốn nằm ở trong cùng, có thể giúp hơn vạn chiếc thuyền lặn xuống biển sâu mà không phải chịu áp lực. Ngài chỉ cần mang nó bên người là sẽ có được đội ngũ dũng sĩ tự do lặn xuống biển sâu.”
Phong Lập Hạo mừng thầm. Gã nhìn chiếc túi căng phồng dưới đất liên tục nuốt vào nhả ra đồ vật, bèn hỏi: “Đó là gì?”
Người hầu: “Một chiếc túi vô hạn có thể chứa một trăm nghìn đồ vật. Khi thu nhỏ, nó có thể co lại bằng kích thước lòng bàn tay, có nó chẳng khác nào có được của cải vô tận.
Anh ta lại chỉ những món bảo vật khác giải thích: “Ví dụ như bảo vật này có thể tạo thành tổn thương trí mạng cho tộc Biển, quý bà phù thủy sẽ không dễ dàng cho mượn, bảo rằng sẽ chọc thần linh nổi giận. Đến lúc đó, không chỉ quý bà mà ngay cả thế giới này đều sẽ bị thần linh trừng phạt… Nhưng Hoàng tử điện hạ cũng biết rồi đấy, Thần Chiến Tranh đã vứt bỏ thế giới này từ lâu, ngài ấy quên bẵng chúng ta rồi.”
Phong Lập Hạo không nhịn được hỏi: “Bọn chúng đều có tác dụng gì?”
Người hậu đáp: “Ví như cái ống này, nó có thể hút hết nước biển bên trong, tạo nên một khu vực, cho dù là biển sâu cũng có thể hút sạch.”
Phong Lập Hạo: “Có bảo vật thần kỳ như vậy sao?” Nếu như có món đồ này, Phong Quốc của gã sẽ nhanh chóng trở thành quốc gia hùng mạnh nhất đại dương, ngay cả tộc biển cũng phải e sợ.
Gã lại nghe người hầu giới thiệu những bảo vật khác, lòng càng sục sôi.
…
Đại sảnh.
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên chuẩn bị đi tìm Phù thủy biển hỏi thăm đồ vật đại diện cho nhân tố tận thế đang ở đâu.
Kim Thiên Thiên: “Chúng ta không gọi Vân Thiển đi cùng sao?”
Đặng Chung bỉu môi: “Cô xem cô ấy có thời gian đi tìm Phù thủy biển với chúng ta không? Dù gì cũng chỉ hỏi một câu, chẳng phải học sinh cấp ba cần kết bạn mới đi nhà vệ sinh được. Chúng ta đã gộp đội nhóm, cô ấy biết tìm chúng ta ở đâu.”
Kim Thiên Thiên ngẫm nghĩ. Cũng đúng, cô đã đích thân lĩnh giáo cá muối Vân Thiển, cứ để Vân Thiển làm bạn với người đẹp đi —— nếu như cô ấy có thể giải quyết bình giấm thiếu niên da ngăm kia.
Sinh vật bán thần có mùi giống với thần linh, người chơi thần chọn có thể ngửi được mùi này. Vương Tư Tuệ dẫn hai người đi lại trong cung điện thông suốt chẳng chút trở ngại.
Bọn họ đẩy cánh cửa hình vòm ra, thấy ngay Phù thủy biển đang phóng túng dục vọng.
Ba người: Ngại quá.
Phù thủy biển: “?!”
Cô ta hết hồn.
Có ba tên loài người tới gần, nhưng cô ta lại chẳng cảm nhận được gì!
Phù thủy biển nheo mắt nhìn về phía Vương Tư Tuệ, không ngờ trên người kẻ này lại có mùi thần linh, mùi này đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu. Cô ta giải tán đám trai lơ chưa thỏa mãn dục vọng xung quanh, mặc quần áo vào, giơ xúc tu bắt ba người tới trước mặt.
Đặng Chung bình tĩnh nói: “Quý bà phù thủy, tôi muốn giao dịch với ngài. Tôi muốn hỏi thăm tung tích một món đồ.”
Phù thủy biển lắc đầu: “Ta sẽ không giao dịch với ngươi, trên người ngươi chẳng có thứ gì quý giá cả.”
Đặng Chung bị đả kích lớn, nụ cười cứng nhắc, chầm chậm hóa đá.
Phù thủy biển nói với anh: “Thứ five(*) như ngươi cũng xứng giao dịch với ta, ngươi có cái gì?”
(*) Phiên âm là “fei wu”, nghĩa là phế vật.
Vương Tư Tuệ lên tiếng: “Vậy tôi thì sao, tôi có thể tiến hành giao dịch với ngài không?”
Phù thủy biển nhìn Vương Tư Tuệ: “Cô còn có chút tư cách. Các ngươi muốn hỏi thăm tung tích thứ gì?”
Vương Tư Tuệ đáp: “Một cây quyền trượng.”
Cô miêu tả hình dáng món đồ, đó là một cây quyền trượng trông giống chữ β, trên đỉnh đính một viên đá đỏ tươi, thân trượng màu trắng bạc, chất liệu giống như ngọc thạch.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Phù thủy biển chưa hết bàng hoàng: “Thứ các người muốn tìm không phải quyền trượng, đó là bội kiếm đã mất tích từ lâu của Thần Chiến Tranh. Các ngươi hỏi thăm tung tích nó làm gì? Không đúng, các người từ đâu tới?!”
Xúc tu của cô ta bỗng nhiên siết chặt ba người gần như nghẹt thở, thanh máu ba người tụt xuống không ngừng, đau đớn không phải tới từ cơ thể mà là sâu trong linh hồn.
Ba người nghe thấy lời nhở của Chúa cứu thế trong đầu, bọn họ có thể tiết lộ thân phận cho sinh vật bán thần biết.
Đặng Chung giải thích với Phù thủy biển bằng tốc độ cực nhanh. Bọn họ là bạn, là Chúa cứu thế cứu giúp thế giới này xóa bỏ tận thế, không có ác ý, là người siêu siêu tốt!
Phù thủy biển có thể cảm nhận một người nói dối hay không, cô ta thả ba người ra. Nếu đã liên quan đến sự tồn vong của thế giới…
Phù thủy biển: “Ta cứ tưởng bội kiếm của Thần Chiến Tranh đã không còn trên thế giới này. Nơi này đã mất đi sự bảo trợ của thần linh từ lâu, thần lực của ta không thể nào bói ra sự tồn tại của bội kiếm Thần Chiến Tranh, trừ khi…”
Cô ta nhìn về phía Vương Tư Tuệ: “Cô có thể cung cấp thần lực cho ta.”
Vương Tư Tuệ khó hiểu, cô đâu phải thần linh, làm sao cung cấp thần lực cho Phù thủy biển.
Phù thủy biển nở nụ cười miệng rộng như nuốt chửng thế giới: “Chỉ cần cô cầu xin thần linh mình tín ngưỡng là được.”
…
Gần đây Thần Bùn Vàng sống ở Thần giới không tốt lắm.
Một vài thần linh cấp cao ban đầu gai mắt Chúa cứu thế lại bắt đầu gia nhập kế hoạch Chúa cứu thế. Bọn họ sẽ cung cấp sự trợ giúp cho người chơi tín ngưỡng bọn họ, sự trợ giúp của thần linh cấp cao có tác dụng hơn thần linh cấp thấp. Người chơi là một đám thực tế, không ít tín đồ của Thần Bùn Vàng quay đầu tín ngưỡng thần linh khác. Số lượng tín đồ của ngài giảm mạnh, khiến thần lực suy yếu, vị trí xếp hạng thần linh lung lay sắp đổ.
May mà ngài có một tín đồ ưu tú sở hữu sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết…
Tín đồ lại cầu xin rồi.
Thần Bùn Vàng thấy tín đồ yêu cầu sử dụng thần lực, ngài không đề phòng mà truyền thần lực sang. Tthần lực tích cóp bấy lâu bị hút sạch trong nháy mắt!
Ngài suýt hòa làm một với bùn vàng dưới chân.
Thần Bùn Vàng sững sờ. Tín đồ ưu tú của ngài lại đi giúp một sinh vật bán thần hút lấy thần lực của ngài làm pin sạc sao?!
Thần Bùn Vàng: Đau lòng quá.
Ngài ngồi xụi lơ dưới đất. Đột nhiên, Thần Bùn Vàng cảm giác được một luồng thần lực mạnh mẽ giáng xuống, ngài ngẩng đầu nhìn. Thần Chiến Tranh mặc áo giáp toàn thân màu bạc tinh xảo, mặt mày uy nghiêm đứng bên cạnh ngài.
Thần Chiến Tranh có Thần cách chiến tranh, là một trong những thần linh đắc lực dưới quyền thần tối cao.
Thần Bùn Vàng đơ mặt. Tại sao Thần Chiến Tranh lạnh mặt nhìn ngài như thế, ngài đã làm sai chuyện gì?
Thần Chiến Tranh lạnh giọng nói: “Có vẻ thú cưng ta nuôi ở thế giới nhỏ đã làm chuyện gì đó không tốt với ngươi. Dù sao ngươi cũng là một thần linh, cô ta đã vượt cấp, đây là bồi thường.”
Thần Bùn Vàng chỉ thấy một quả cầu thần lực hung tàn nhập vào cơ thể mình, bổ sung tất cả thần lực đã mất của ngài, thậm chí khiến thần lực tăng lên!
Thần Bùn Vàng: Tín đồ của ngài cũng tốt quá rồi đấy!
Sau khi làm xong, Thần Chiến Tranh trời khỏi Thần giới. Ngài mở đường liên thông, hung hăng đi về phía địa bàn Thần điện Bóng Tối. Thú cưng trước đây đột nhiên gây chú ý khiến ngài nhớ tới một chuyện đáng giận.
…
“Giới, lăn ra đây cho ta!”
Giới nghe tiếng hét quen tai, lười nhác rời giường. Ngài đi ra thần điện, nhìn thấy Thần Chiến Tranh Diệc bị cấm chế của Thần Bóng Tối ngăn ở bên ngoài.
Diệc lấy trường kiếm chỉ vào Giới, tức giận mắng: “Ngươi đến thế giới nhỏ của ta, trộm đi bội kiếm yêu thích nhất của ta. Nếu không phải Thần Bóng Tối bảo vệ ngươi, ta nhất định đánh ngươi tiêu tan thần lực!
Giới nằm trên ghế dài, nhìn Diệc trên trời, nở nụ cười xấu xa: “Ngươi vào đây mà nói với ta này.”
Diệc: “…”
Bỗng nhiên Thần Chiến Tranh nở nụ cười đùa cợt: “Thú vị thật, thì ra ngươi cũng có tín đồ sao, hình như cô ta đang ở trong thế giới nhỏ của ta… So với một vài vị thần vô danh, hẳn càng nhiều người muốn tín ngưỡng Thần Chiến Tranh hơn nhỉ?”
Giới cứng đờ, biểu hiện bên ngoài lại hoàn toàn thờ ơ: “Ta vốn không cần tín đồ.”
Đợi Diệc cười cợt rời đi, ngài cuống cuồng cảm ứng Vân Thiển đang ở thế giới nào, nhưng không thể cảm ứng được.
Thần Chiến Tranh có Thần Cách, địa vị cao hơn ngài. Nếu Vân Thiển ở trong thế giới nhỏ của Thần Chiến Tranh, ngài không thể nào cảm ứng được, giống như ngài không thể cảm ứng được Tham ăn và Hủy diệt vậy.
Đột nhiên trong lòng Giới có dự cảm không lành. Vì chọc tức Thần Chiến Tranh, ngài ném Tham ăn đến thế giới nhỏ của đối phương. Chắc Vân Thiển không đúng lúc đụng trúng dục vọng của ngài đâu nhỉ?
Nghĩ đến bộ dạng dở dở ương ương của Cố chấp và Tham lam, Giới lập tức tiến hành cảm ứng Tham ăn.
…
Tại nơi sâu thẳm dưới lòng đại dương xanh, Phù thủy biển hút đủ thần lực, xem bói vị trí bội kiếm Thần Chiến Tranh và chuyện kế tiếp nên làm.
“Nó đang ở nơi tiếp giáp giữa mảnh lục địa cuối cùng và đại dương, lệch khỏi vị trí ban đầu. Chỉ có người thật lòng yêu nhau, bằng lòng đánh đổi sinh mạng vì người còn lại mới có thể tiếp cận nó. Đôi tình nhân này bắt buộc phải khác chủng tộc mới có thể đặt bội kiếm Thần Chiến Tranh trở về vị trí, tiếp tục duy trì sự cân bằng thế giới này.”
------oOo------