Cùng lúc người này nói chuyện lại là một tràng tiếng ho liên tục, dẫn đến câu nói kia đứt gãy, Vân Thiển không thể nghe được người kia nói cái gì.
“Khụ khụ khụ khụ khụ —— ”
Không khí bên trong thùng rượu không lưu thông, vốn không tốt với người dễ ho. Vân Thiển thấy người này sắp ho đến chết mà vẫn không chịu ra ngoài, cô tìm thấy nút gỗ dùng để rót rượu, đấm một phát đẩy nút gỗ ra ngoài.
Không khí trong lành cùng với một tia sáng xuyên qua lỗ hổng tràn vào thùng, bụi bặm chậm rãi lơ lửng dưới tia sáng. Người nọ thở gấp nói: “Cuối cùng cũng sống rồi.”
Nửa gương mặt ông được ánh sáng chiếu vào, râu ria trên mặt rậm rạp, hốc mắt trũng sâu, khóe mắt in hằn vết tích năm tháng. Ông phát cho Vân Thiển một phiếu người tốt.
Đương nhiên Vân Thiển không thấy rõ người này trông thế nào, cô chỉ thông qua giọng nói người kia đoán được đại khái đây là người đàn ông trung niên, gọi người kia là “ông chú.”
Hai người cùng trốn “kẻ truy lùng” trong thùng gỗ. Có thể trốn cùng một nơi cũng là duyên phận, tạm thời bọn họ không định rời khỏi đây, bèn bắt chuyện với nhau.
Ông chú: “Được người ta theo đuổi không tốt sao? Lần đầu tiên ta thấy có người tránh né người theo đuổi như vậy, cô rất ghét người kia à?”
Vân Thiển: “Cũng không phải là ghét, tôi sợ mình mà không trốn cho xa, không chống cự được thế tấn công kiểu này… Tôi còn chuyện quan trọng cần làm.”
Ông chú cười lớn: “Lúc trước theo đuổi vợ ta, nàng ấy cũng lấy lý do này từ chối, có điều cuối cùng nàng cũng đồng ý lời cầu hôn của ta.”
Vân Thiển: “Ông trốn ở đây không sợ vợ ông lo lắng à?”
Yên lặng.
Ông chú lên tiếng: “Nàng ấy qua đời rồi.”
Vân Thiển: “…Xin lỗi.”
“Không sao, là chuyện ngoài ý muốn.” Ông chú cười hà hà: “Chúng ta có một đứa con gái rất đáng yêu, nhũ danh là An An, lớn lên xinh đẹp giống nàng. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt An An, ta đều nhớ tới nàng… Đúng rồi, con gái ta trông hơi giống cô. Từ nhỏ, nó đã giống con trai, không leo cột buộm thì lại cầm cờ biển đu dây, sau này lớn lên mới ra dáng con gái.”
Vân Thiển lắng nghe ông chú lải nhải dài dòng, thỉnh thoảng đáp lại hai câu, tỏ vẻ mình đang nghiêm túc lắng nghe.
Tình trạng của ông chỉ là muốn tìm người lắng nghe, hồi tưởng lại quá khứ chứ không cần Vân Thiển phụ họa. Từ lời tự thuật của ông chú có thể thấy được ông rất yêu con gái và người vợ đã qua đời của mình.
Ông chú nói rất nhiều, nói mệt thì dựa vào vách thùng nghỉ ngơi.
Vân Thiển hỏi: “Đúng rồi, ban nãy chú nói đang trốn ai, tôi nghe không rõ.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng còi ra lệnh tập hợp vang dội truyền thẳng tới nơi này.
Vân Thiển vội nhảy khỏi thùng rượu: “Tôi có việc đi trước.”
Cô vẫn không biết ông chú đang trốn ai.
Vân Thiển đến chỗ huấn luyện, lưng như bị đâm lỗ chỗ, chỉ cần cảm nhận đã biết ánh mắt Ô Tề Hải u oán cỡ nào.
Buổi chiều tập luyện chiến đấu, Vân Thiển lại cùng tổ với Ô Tề Hải lần nữa.
Ô Tề Hải ngọt ngào nói: “Chị gái, chúng ta tìm chỗ bắt đầu đi.”
Hai người cùng nhảy xuống biển chọn địa điểm.
Kỹ năng của Ô Tề Hải rất tốt, còn tốt hơn người huấn luyện nghĩ. Người huấn luyện cho rằng trình độ đánh nhau của Vân Thiển và Ô Tề Hải tương đương, nhưng không phải, Vân Thiển biết rõ Ô Tề Hải mạnh hơn cô nhiều. Đối phương cố tình che giấu thực lực trước mặt người huấn luyện, mỗi khi được phân cùng tổ với cô, cậu sẽ bắt đầu hành vi mèo vờn chuột.
Vân Thiển tấn công, Ô Tề Hải tránh thoát nhẹ nhàng.
Lúc thì cậu tóm lấy tóc Vân Thiển hất tung lên, khiến tóc cô bay tán loạn; lúc thì lại sấn người lên, để Vân Thiển đánh vào những nơi cậu muốn.
Vân Thiển giữ chặt cánh tay cậu, vốn nghĩ Ô Tề Hải sẽ tránh thoát, không ngờ cậu không hề vùng vậy, cứ thế bị cô ấn lên đá ngầm.
Bình thường dũng sĩ đều đi săn dưới biển, huấn luyện cũng ở dưới biển. Vì để tiện hành động, chất liệu quần ảo dũng sĩ vừa mỏng nhẹ vừa dán sát người. Nếu như dựa quá gần có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương xuyên qua lớp vải.
Da thịt bên dưới nóng rực, nước biển rét lạnh, tương phản như lửa và băng.
Ô Tề Hải: “Chị gái giỏi quá, Tiểu Hải chịu không nổi.”
Vân Thiển: “…” Người này nói chuyện quá phóng đãng. Cô định buông ra, lại bị Ô Tề Hải đè ngược lên đá ngầm.
Ô Tề Hải giữ chặt tay Vân Thiển, nghiêm túc nói: “Sức chị gái quá yếu, lần sau khống chế người khác phải chú ý…”
Vừa dạy xong, cậu lại bắt đầu không đứng đắn, nắm lấy tay Vân Thiển đặt lên lồng ngực: “Mỗi lần thấy chị, trái tim em đều đập rất nhanh, không bình thường chút nào.”
Thịch! Thịch! Thịch! Tim cậu đập rất nhanh.
Trái tim Vân Thiển cũng nhanh hơn mấy lần.
Hai ngày nay, Ô Tề Hải nhảy Disco chính xác trên điểm giới hạn của cô. Mỗi lần thái độ cô nhường một bước, đối phương lại lấn một bước, nhưng không đến mức khiến cô tức giận.
Việc này phải trách cô.
Cùng lúc từ chối Ô Tề Hải, cô cũng đồng thời chừa lại đường lui, khiến Ô Tề Hải luôn cho rằng Vân Thiển thích mình.
Đúng là Vân Thiển tán thưởng cơ thể cậu.
Vân Thiển phát bệnh rồi. Bệnh mệt khác với bệnh kia, vế trước ngủ một giấc là xong, vế sau lại không thể tìm đại ai đó được. Tiêu chuẩn cô cao, chỉ có người có chỉ số sắc đẹp xuất sắc mới có thể khiến cô phát bệnh. Dù là tự mình giải quyết hay là Văn Nhân Du giúp đỡ, ngay cùng lúc giải quyết, sâu trong cơ thể cô cứ lưu lại một chút cảm giác không thỏa mãn.
Những thứ không thỏa mãn này vẫn luôn tích tụ, hôm nay bùng nổ. Vân Thiển nghiến răng kiềm chế.
Bây giờ đang huấn luyện, không biết xung quanh có bao nhiêu người nhìn nơi này.
Nếu thân thể tộc Người của thế giới này có phản ứng, bộ phận “tuyến thể” ở cổ dùng để đánh dấu địa bàn sẽ phồng lên một cục bướu, tương tự điểm mẫn cảm.
Ô Tề Hải đè Vân Thiển, tinh mắt nhìn thấy cục bướu nhỏ từ từ phồng lên nơi cổ cô. Mấy ngày gần đây, dưới sự bổ sung kiến thức tộc Người cấp tốc, cậu biết thứ này có nghĩa là gì.
Cậu lộ ra răng nanh, áp tới gần giống như đùa dai, cọ nhẹ răng nhọn lên cục bướu.
Trong chớp mắt, cơ thể Vân Thiển run lên.
Hàm răng Ô Tề Hải sắc nhọn, bất cẩn đâm rách tuyến thể.
Máu chảy từ cổ ra khiến con ngươi Ô Tề Hải lập tức mở to, chuyển từ màu hổ phách nhạt sang màu vàng sẫm, con ngươi hẹp lại dựng đứng. Đối với cậu, mùi máu tươi này thơm ngọt không gì sánh bằng.
Bụng Ô Tề Hải phát ra tiếng đói bụng. Cậu vùi vào gáy cô, mút lấy tuyến thể, miệng vết thương không lớn, máu đã ngừng chảy từ lâu, nhưng cậu ăn được thứ còn ngon lành hơn.
Đó là dục vọng. Ngay lúc này, Tính dục vẫn luôn bị kìm nén bùng nổ.
Từ nhỏ, Ô Tề Hải đã đặc biệt. Dù ăn nhiều bao nhiêu, cậu vẫn luôn trong trạng thái đói bụng cùng cực. Về sau, cậu phát hiện mình có thể ăn dục vọng của người khác, đó là thứ mà tộc Người, tộc Biển và Hải thú đều có. Cậu ăn những dục vọng này cũng không tạo nên ảnh hưởng gì với người khác, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể giúp cảm xúc bọn họ trở nên bình tĩnh hơn.
Có điều sau khi ăn nhiều dục vọng, cậu càng ngày càng kén ăn, chỉ một số ít cực phẩm mới có thể kích thích khẩu vị của cậu. Nghe nói mỗi lần cậu đói bụng, mùi tỏa ra cũng sẽ khiến người khác đói bụng giống như vậy.
Vân Thiển không đẩy Ô Tề Hải ra được, thằng nhóc mà cái đầu chỉ cao hơn cô một chút ấn chặt cô vào khe hở đá ngầm, chèn một chân vào giữa hai chân cô, khiến cô không thể di chuyển, chẳng ai nhìn thấy bọn họ đang làm gì.
Cô bấm bả vai Ô Tề Hải, mu bàn tay màu trắng đối lập rõ nét với bả vài màu bánh mật của cậu.
Cổ Vân Thiển truyền tới cảm xúc mềm mại ẩm ướt, sự chộn rộn trong cơ thể dần dần biến mất theo lực hút của người đối diện. Cảm giác rã rời và mệt mỏi tuôn ra, mí mắt cô đánh nhau, rồi cứ thế thiếp đi.
Ô Tề Hải bị thân thể đổ gục vào lòng làm hoàn hồn. Cậu chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như thế, Ô Tề Hải thân mật cọ chóp mũi lên gò má Vân Thiển.
“Chị gái, cảm ơn đã chiêu đãi.”
…
Ô Tề Hải không thể nào ngờ Vân Thiển càng trốn cậu dữ hơn.
Ô Tề Hải khẳng định dục vọng mạnh mẽ có thể khiến cậu chắc bụng như vậy tạo nên quấy nhiễu rất lớn đối với Vân Thiển.
Rõ ràng cậu đã giúp Vân Thiển giải quyết khó khăn lớn, đáng lý quan hệ giữa bọn họ phải gần hơn một bước. Không ngờ Vân Thiển là sở khanh kéo quần lên không nhận người, sung sướng xong rồi thì chẳng thấy bóng dáng.
“Chị gái ——”
Không biết đây là lần thứ mấy Ô Tề Hải tìm Vân Thiển khắp nơi.
Vân Thiển dán lên vách thùng gỗ, nghe thấy tiếng gọi xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay, ông chú vẫn ở trong thùng gỗ như cũ. Vân Thiển và ông lập thành tình cách mạng vững chắc. Ông chú trách móc công việc rườm rà, đồng nghiệp chẳng phải người. Vân Thiển cũng kể lể rất nhiều chỗ không thích ứng trên thuyền.
Ông chú: “Dũng sĩ tập luyện rất cực khổ nhỉ?”
Vân Thiển: “Thức ăn rất ngon, hoàn toàn triệt tiêu được chút cực khổ kia.”
Ông chú: “Cô là dũng sĩ do ai huấn luyện?”
Vân Thiển nói ra tên người huấn luyện. Ông chú đột nhiên thở dài: “Ta từng làm sai quá nhiều chuyện, nhưng có lúc rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ. Cô có thể hiểu cảm giác đó không?”
Vân Thiển gật đầu, cô hiểu.
Ông chú bắt đầu kể lể chuyện con gái của mình như cũ.
“…Sau khi nàng đi, An An mới trở nên giống như con trai. Ta cứ nghĩ con bé vì mất mẹ nên tìm một người mẹ khác cho nó. Không lâu trước đây, ta mới biết An An vì chuyện này mà luôn trách ta. Quan hệ giữa nó và mẹ kế rất kém, cứ thích làm khó mẹ kế. Về mặt này, con bé chẳng bao giờ hiểu chuyện…”
“…Nó cũng lớn rồi, mẹ kế nó nói rất có lý. Sức khỏe ta không tốt, không biết khi nào thì đi, không thể chăm sóc nó mãi. Ta cũng xem như có ít tiền, nếu như ta qua đời, chắc chắn sẽ có người dòm ngó tài sản thừa kế của nó.”
“…Nếu không phải ta cãi nhau với nó, nó sẽ không tức giận mà đi tuần hải, cuối cùng bị tộc Biển bắt làm nô lệ.”
“…Ta muốn vứt bỏ hết tất cả công việc đi cứu nó, nhưng nơi này không thể không có ta. Ta chỉ đành hèn nhát trốn ở đây, chẳng làm được gì cả.”
Vân Thiển: “?”
Sao nửa sau câu chuyện này nghe quen thế? Thân phận của ông chú…
Vân Thiển ngập ngừng một hồi, bèn hỏi: “Ông chú, hình như tôi từng nghe câu chuyện phiên bản này rồi, nhưng người bị bắt cóc là Đại công chúa, có vẻ nhóm dũng sĩ mới chiêu mộ chúng tôi cũng là để đi cứu Đại công chúa. Mặc dù không nói rõ ra nhưng tin hành lang hiện nay là vậy…”
Thùng rượu đột nhiên bị người ta mở ra: “Quốc vương Bệ hạ, thì ra ngài ở trong này!”
Ông chú: “Haiz, cuối cùng cũng bị tìm thấy, đúng là không có cách nào lén chạy đi được.”
Vân Thiển: “…”
Không ngờ người ngồi thùng rượu tán dóc với cô từ trước tới giờ thật sự là Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân. Cô lập tức nghĩ lại xem mình có nói cái gì không nên nói trước mặt ông ta không.
Thị vệ thấy trong thùng còn có một người khác. Nhìn rõ quần áo dũng sĩ Vân Thiển, anh ta quắc mắt, mắng: “Cô là dũng sĩ dưới quyền ai, dám ở đây lười biếng. Lôi Quốc cho các người ăn uống không phải là để nuôi đồ bỏ đi! Người huấn luyện cô là ai?!”
Lôi vạn Quân lên tiếng: “Người bạn nhỏ này chỉ ngồi nói chuyện với ông già này một lát thôi, để cô ấy về đi.” Giọng nói của ông trở nên tràn đầy uy quyền của người bề trên, ông chú bình dị gần gũi trong thùng rượu dường như chỉ là ảo giác.
Thị vệ bảo Vân Thiển cút mau, sau đó kính cẩn nói với Lôi Vạn Quân: “Quốc vương Bệ hạ, Hoàng hậu mời ngài đi chọn rượu dùng trong dạ tiệc. Hoàng tử Phong Quốc đã mang đến thành ý lớn nhất của bọn họ…”
Vân Thiển bước chậm lại, vểnh tai lắng nghe. Đoàn người Lôi vạn Quân càng lúc càng xa, cô chỉ nghe mấy câu như “Hoàng tử dẫn quân”, “Thực lực rất mạnh”,”Mong ngài yên tâm”.
Vân Thiển cảm khái, Hoàng tử cứu Công chúa, lẽ nào thế giới tận thế này sẽ đi theo chiều hướng cổ tích?
Cô đang leo lên cây thang bắc giữa thuyền, đột nhiên Ô Tề Hải chạy tới ôm hai chân cô, cười híp mắt đứng dưới thang nói: “Tìm được chị rồi.”
Cậu hơi dùng sức, Vân Thiển đã bị cậu vác lên vai, không tránh thoát được.
Sức lực người này mạnh đến mức chẳng giống người.
Ô Tề Hải: “Chị gái cứ trốn em mãi, đúng là không ngoan, em phải phạt chị.”
“Bốp —— ”
Vân Thiển hét lên: “Đồ khốn kiếp, ba tôi còn chưa từng đánh tôi mà cậu dám đánh hả! Cậu là đồ biến thái! Bại não! Đồ trứng lừa!”
Bảo là đánh nhưng thật ra chỉ vỗ nhẹ, có điều cảm giác nhục nhã khiến Vân Thiển thở phì phò.
Sau khi được Ô Tề Hải thả xuống, mái tóc nâu trà của cô rối bù, hận không thể liều mạng với tên khốn kiếp này.
Không ngờ sau khi cậu nhóc da ngăm này thả cô xuống, bèn xoay lưng lại, khom người, lắc phần mông vểnh cao về phía cô: “Chị gái cũng trừng phạt em đi, dùng cách gì cũng được hết.”
Xung quanh đây ngoại trừ hai người họ và hải âu đậu trên cột buồm ra thì chẳng có cái gì khác.
Thứ Vân Thiển có thể sử dụng chỉ có tay và chân. Ô Tề Hải nghĩ bộ dạng xấu hổ tay đấm chân đá của Vân Thiển chắc chắn rất đáng yêu.
Vân Thiển: “Ha.”
Cô lấy hai cây gậy gỗ từ balo không gian ra, lui về sau, dồn sức ——
Hải âu nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người bên dưới. Đột nhiên một tiếng thét như giết heo xé toạc chân trời, dọa chúng phải đập cánh lượn ngay tức khắc.
…
Ô Đậu bước lên thang để lấy đồ ở võng trên, nhìn thấy Ô Tề Hải nằm úp mặt ở võng giữa, đường cong mông đít cao vút… một cách bất thường.
Ô Đậu nhỏ giọng hỏi: “Chú thấy cháu nên tập luyện vừa phải thôi, sao không đi tìm Vân Thiển?”
Ô Tề Hải: “…Im miệng.”
Ô Tề Hải: Quá đả kích rồi, mình cần bình tĩnh lại.
------oOo------