Thằng nhóc tên Ô Tề Hải này rất phiền phức.
Phiền phức đến mức ảnh hưởng nhiệm vụ quan trọng cứu giúp thế giới tận thế của Vân Thiển.
Tạm thời Vân Thiển không phát hiện người chơi khác. Nếu muốn rời khỏi thế giới tận thế này, cô chỉ có thể dựa vào cố gắng bản thân, trước tiên phải điều tra nhân tố tận thế mới được.
Nhưng mỗi lần hỏi thăm, Ô Tề Hải đều ở gần đấy. Vân Thiển có thể ngửi thấy mùi của cậu. Đây là hiệu quả sau khi tộc Người ở thế giới này phát triển khứu giác.
Vân Thiển nặng nề nhìn chằm chằm mảng màu nâu phía trước lại xin cô chỉ dạy (khiêu khích) lần nữa, suy nghĩ xem mình đã đắc tội với cậu bao giờ… Lẽ nào vì lúc sát hạch ăn cua khổng lồ, hành vi ăn gạch cua của cô đã chọc tức cậu?
Ô Tề Hải đột nhiên tới gần, gần đến mức Vân Thiển có thể thấy rõ gương mặt cậu.
Mày lưỡi mác, mũi như túi mật(*), bên dưới mắt một mí là con ngươi màu hổ phách nhạt, ngẫu nhiên lóe lên màu vàng nhạt rồi lập tức biến mất.
(*) Là dáng mũi giống như túi mật treo khi nhìn trực diện. Kiểu mũi này sống mũi thẳng; gốc mũi thấp; đầu mũi tròn trịa, khi nhìn thẳng hơi lớn; hai bên cánh rộng bè nhưng không tách hẳn ra với thân mũi.
Gương mặt xa lạ nhưng lại có cảm giác hơi quen thuộc. Hẳn là cô phát điên rồi, sau khi đụng phải Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du thì nhìn ai cũng giống bọn họ.
Gương mặt Ô Tề Hải và hai người kia hoàn toàn không giống, nếu nói giống ở đâu thì chỉ có độ cong khơi rủ xuống của khóe môi… chỉ có ở đây thôi.
Trên người Ô Tề Hải toát ra mùi công kích rất mạnh, khiến Vân Thiển cảm giác không thoải mái. Sau khi người kia áp sát, cô lập tức lùi về phía sau hai bước, may mà Ô Tề Hải không tiếp tục tới gần.
Ô Tề Hải: “Chị gái, hôm nay vẫn không rảnh sao?” Trong khi nói chuyện, hai chiếc răng khểnh hết sức chói mắt.
Vân Thiển: “Nhiệm vụ huấn luyện của tôi chưa xong.”
Ô Tề Hải nhìn bóng lưng Vân Thiển rời đi, nở nụ cười tươi hơn.
Ô Đậu mày rậm mắt to lặng lẽ xuất hiện, nhắc nhở: “Đừng tỏ ra quá tốt với tộc Người ở đây, khó thoát thân đã đành, lỡ bị tộc Biển để ý thì sao? Chúng ta có thể giấu giếm tộc Người nhưng không thể giấu được tộc Biển. Cháu đừng mang phiền phức về cho làng.”
Ô Đậu xác định nơi này chỉ có hai người bọn họ, bèn nói thẳng.
Ô Tề Hải trừng cậu.
Ô Đậu: “Cháu không tìm được đối tượng thích hợp trong làng, chê con gái trong làng xấu, muốn tìm người xinh đẹp nhất… Đại công chúa là người xinh đẹp nhất được tộc Người công nhận, cháu không đợi xuất phát giải cứu Công chúa với đội dũng sĩ, ngược lại ở đây dây dưa với dũng sĩ không liên quan làm gì?”
Ô Tề Hải: “Hứ, chuyện này liên quan gì chú.”
Ô Đậu: “Vân Thiển là dũng sĩ hiền lành, dù lúc huấn luyện xếp hạng không phân cao thấp với cháu, nhưng cũng đừng xem cô ấy như đối thủ tranh giành Đại công chúa. Chú thấy thái độ của cô ấy không có vẻ gì thích con gái cả.”
Ô Tề Hải: “?”
Ô Tề Hải: Chú bị gì vậy, thái độ của cháu giống xem cô ấy là đối thủ chỗ nào?
Vẻ mặt Ô Đậu trước mắt nghiêm túc. Từ vai vế mà tính, Ô Đậu là chú của Ô Tề Hải, hai người tới từ cùng một nơi. Ô Đậu phụ trách lần đầu Ô Tề Hải ra khỏi thôn tìm vợ, đương nhiên chuyện Ô Tề Hải thay đổi mục tiêu cũng phải nói với cậu.
Ô Tề Hải: “Chú không nhận ra cháu đang theo đuổi cô ấy à?”
Ô Đậu: “?”
Cậu hoảng hồn nói: “Chú cứ nghĩ cháu có mối thù truyền kiếp với cô ấy chứ?”
Dường như Ô Tề Hải đã tìm được nguyên nhân Vân Thiển cứ mãi trốn cậu.
Tiếng còi kết thúc giờ nghỉ vang lên, tất cả mọi người phải tập hợp tiếp tục huấn luyện, Vân Thiển chạy nhanh tới địa điểm tập hợp. Bất cứ hạng mục nào trong huấn luyện, kể cả xếp đội hình, chỉ cần chiếm hạng nhất là có thể lấy được phần thưởng cơm thêm buổi tối.
Một tuần trước, Vân Thiển thông qua sát hạch dũng sĩ, tham gia huấn luyện của Lôi Quốc cùng với tất cả dũng sĩ, hình thức rất giống tập huấn quân sự ở thế giới hiện thực. Dũng sĩ là binh lính, kẻ thù đối địch là tộc Biển và Hải thú.
Vân Thiển lẫn trong đám dũng sĩ sờ cá. Cô vốn muốn lén rời khỏi nơi không tiện cho cô hành động này, nhưng sau khi quan sát, cô từ bỏ ý định.
Thế giới này chỉ có biển cả, sự tồn tại của đất liền đã biến mất từ lâu. Không có la bàn hàng hải chế tạo đặc biệt, không có phương hướng mục tiêu trong biển cả mênh mông bao la chắc chắn sẽ bị lạc, mà la bàn hàng hải này rất khó lấy.
Tộc Biển và Hải thú trong biển vô cùng mạnh mẽ, tộc Người muốn sống bắt buộc phải ở cùng nhau.
Tộc Người có tổng cộng năm quốc gia, gồm Phong, Hỏa, Lôi, Mộc, Thổ. Trong đó, Lôi Quốc lớn mạnh nhất, gần như hạm đội đụng phải Hải thú bách chiến bách thắng. Kế đó là Phong Quốc, ba nước còn lại thực lực không chênh lệch mấy.
Bằng hiểu biết tình hình hiện tại, Vân Thiển không phát hiện nhân tố có thể dẫn đến thế giới này tận thế. Thù hận giữa tộc Biển và tộc Người chất chứa đã lâu, bọn họ đánh tới đánh lui là chuyện quá bình thường.
Thời tiết trên biển biến đổi khá ổn định, nếu thật sự muốn nói đến tận thế, thế giới tận thế mà biển cả tạo ra cho tộc Người đã sớm trôi qua từ lâu… Thế giới này không còn mang đặc điểm giống với những thế giới khác như thị trấn Hạnh Phúc, Vân Thiển không tìm được chút đầu mối nào về phướng hướng nhân tố tận thế, cô cần thêm nhiều thông tin hơn.
Vân Thiển vốn định vọc nước trong đợt huấn luyện.
Nhưng khi nhìn thấy phần thưởng là các loại hải sản như hải sâm, vi cá, sò điệp, trai đốt trúc(*), sinh vật phù du lớn gấp mười mấy lần thế giới hiện thực, Vân Thiển liền cảm thấy sức mạnh trào dâng.
(*)Một loại trai có hình giống như đốt trúc, mình không tìm được tên gọi trong tiếng Việt nên dịch thẳng ra luôn.
Còn có ai chăm chỉ tập luyện hơn cô để giành hạng nhất? Cô chính là người chơi Chúa cứu thế phải cứu giúp thế giới tận thế đấy!
Tăng cường thực lực mới có thể cứu thế giới, đúng không?
Nhất là ở thế giới này, thị lực sẽ không ảnh hưởng đến hành động của Vân Thiển. Cô dựa vào khứu giác và thính giác hơn hẳn người khác là có thể bù đắp ảnh hưởng đôi mắt.
Vân Thiển càng nghĩ càng thấy ổn.
…
Người huấn luyện thấy người chạy tới đầu tiên là Vân Thiển, ông không hề bất ngờ, lấy quyển sổ làm từ da Hải thú ra vạch một gạch sau tên Vân Thiển, thể hiện Vân Thiển lại giành hạng nhất.
Người huấn luyện rất hài lòng về cô. Trong một tuần tập huấn, cô là người tiến bộ nhanh nhất trong nhóm dũng sĩ, ngay cả Ô Tề Hải xuất sắc nhất trong nhóm dũng sĩ cũng không tiến bộ nhanh bằng cô.
Khác với những người khác, Vân Thiển chỉ cần thức ăn bình thường khích lệ là lúc tập luyện đã có thể chẳng cần mạng vì ăn.
Nên biết trong chiến đấu, kiêng kỵ nhất chính là khí thế liều mạng.
Thấy Vân Thiển nghe được hôm nay phần thưởng sẽ nhiều hơn quy định một con cua, khuôn mặt không giấu được sự phấn khích. Người huấn luyện bày ra vẻ mặt thương tình.
Ông đoán chắc chắn trước đây Vân Thiển đến từ đội thuyền vừa nghèo vừa nhỏ, cho nên mới cố chấp với đồ ăn như vậy.
Những dũng sĩ khác đều đến sau, người huấn luyện tuyên bố bài tập buổi chiều là tập luyện mô phỏng biển sâu.
Tất cả mọi người được chia cho đồ bịt mắt chắn sáng, sau khi mang vào sẽ trở thành người mù, chẳng nhìn thấy gì. Điều này khiến mọi người không quen.
Người huấn luyện: “Tộc Biển sinh sống dưới biển sâu, nơi đó không có ánh sáng, đôi mắt không có tác dụng. Mặc dù chúng ta có thiết bị lặn nhưng nó cũng không thể nào giúp chúng ta nhìn thấy cảnh vật dưới đáy biển, cho nên chúng ta phải tập quen với tình huống hai mắt không thấy gì, đồng thời cũng phải tập vượt chướng ngại vật dưới tình huống đó…”
Huấn luyện không phải tiến hành tập thể. Sau khi người huấn luyện trình bày nhiệm vụ tập huấn, mỗi người có thể tự mình tập luyện, người huấn luyện sẽ ở bên cạnh quan sát.
Mọi người lấy làm lạ. Sau khi che mắt, ngay cả đường đi cũng chậm chạp thì làm sau bọn họ tập luyện vượt chướng ngại vật?
Ngay lúc đám người còn đang thích ứng với đồ bịt mắt thì “Ùm——” một tiếng, đã có người nhảy xuống biển, bắt đầu tập luyện.
Nơi tập luyện vượt chướng ngại vật bố trí dưới biển, người trên thuyền có thể thấy rõ cảnh tượng bên dưới nhờ ống nhòm, cũng là để mọi người có thể học tập tốt hơn —— Chỉ có Lôi Quốc giàu nứt đố đổ vách mới có chuyện dũng sĩ bình thường tập huấn cũng có thể sử dụng ống nhòm.
Các dũng sĩ thấy người nhảy xuống trước tiên là Vân Thiển. Dường như đồ bịt mắt không ảnh hưởng đến cô, mặc dù mắt bị che, nhưng cô có thể nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật trong khu tập luyện.
Tại trạm gác Hải thú, Vân Thiển giống như đầu sắt không sợ chết, mặc dù Hải thú tấn công gần trong gang tấc nhưng cô cũng sẽ xông thẳng lên trước bằng tốc độ liều mạng, khiến người xem hết hồn hết vía.
Người huấn luyện không ngờ Vân Thiển sẽ biểu hiện xuất sắc trong bài tập này như vậy, ông lại vẽ một ký hiệu thật lớn phía sau tên Vân Thiển, chắc chắn cô sẽ có ích.
Trên thuyền, tất cả ống nhòm đều bị người ta chiếm, sóng biển dập dìu, không có ống nhòm thì không thể thấy được chuyện gì xảy ra dưới biển.
Ô Tề Hải không cần ống nhòm cũng có thể thấy rõ hành động của Vân Thiển, hai tay cậu nâng lên che vị trí huyệt Thái Dương, con ngươi dần chuyển từ hình tròn màu hổ phách sang vạch đứng màu vàng, cảnh tượng dưới biển cũng thấy hết sức rõ ràng.
Lúc nhìn thấy Vân Thiển bơi lội, phần vây dài trên tay chân múa lượn xinh đẹp, khiến cậu muốn lập tức phát ra tiếng kêu tìm bạn, nhưng không được, như vậy cậu sẽ bị lộ thân phận.
Ô Tề Hải buộc đồ bịt mắt chắn sáng, nhảy xuống biển, mạnh mẽ vượt qua trạm gác nguy hiểm, lần theo mùi của Vân Thiển.
Tốc độ cậu bơi còn nhanh hơn cô, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
Nước chảy mang đến mùi ngọt lịm như kẹo trên người Ô Tề Hải, Vân Thiển muốn tăng tốc nhưng đã đã là giới hạn mà thể chất cô đạt được.
Vân Thiển: Người này lại tới giành thức ăn với mình.
Trước mắt tối đen, bên cạnh quanh quẩn mùi hương của cậu. Trong nước biển xanh thẫm, Ô Tề Hải bơi lội vây quanh Vân Thiển giống như khổng tước đực xòe đuôi.
Dũng sĩ trên thuyền thấy Ô Tề Hải cứ một chốc lại chạm vào vây Vân Thiển, một chốc lại kéo tóc cô, đồng loạt lắc đầu: “Nhóc đen lại ăn hiếp Tiểu Vân Thiển, cứ để mặc cậu ta thế sao?”
So với Ô Tề Hải không làm người ta thích, Vân Thiển xinh đẹp miệng ngọt càng khiến các dũng sĩ khác thích hơn. Thấy Vân Thiển bị Ô Tề Hải quấy nhiễu, tốc độ vượt chướng ngại vật cũng trở nên chậm hơn, bọn họ vì Vân Thiển mà bất bình lên tiếng.
Bởi vì Vân Thiển làm việc nổi trội nên ấn tượng cô lưu lại cho người bản xứ không dễ phai nhạt.
Người huấn luyện phát đi tiếng cảnh cáo, ông cảm thấy Ô Tề Hải mặt nào cũng tốt, chỉ có độ rộng lượng quá nhỏ, không chấp nhận Vân Thiển thỉnh thoảng thể hiện tốt hơn mình, điểm này không tốt lắm.
Ô Tề Hải vượt qua trạm gác trước cả Vân Thiển, cậu đi theo sau lưng cô. Người hoàn thành tập luyện có thể nghỉ ngơi một lúc.
Vân Thiển tìm chỗ vắng vẻ, muốn nói chuyện đàng hoàng với Ô Tề Hải để cậu đừng nhắm vào mình nữa.
Ô Tề Hải cười: “Chị gái, lúc nãy chị thật lợi hại.”
Vân Thiển: “Sao cậu cứ nhắm vào tôi thế? Nếu như tôi có chỗ nào khiến cậu không thích thì tôi xin lỗi, mong cậu đừng gây phiền phức với tôi nữa được không?”
Trên người Ô Tề Hải vẫn mang theo mùi xâm lược giống như kẻ săn mồi. Nếu như cứ bị người như vậy nhìn chằm chằm, cô làm sao làm chuyện khác được.
Vân Thiển nói xong, Ô Tề Hải sững người. Cậu bèn nở nụ cười, giải thích: “Em không nhắm vào chị, mà là em thích chị.”
Vân Thiển ngây ra, người này là học sinh tiểu học kéo bím tóc bạn nữ ngồi cùng bàn à?
Cô chẳng hề cảm giác được chút thích nào của Ô Tề Hải .
Vóc dáng gương mặt Ô Tề Hải không tệ, nhưng không phải món ăn sẽ khiến Vân Thiển nảy sinh dục vọng. Cô dự định lấy cớ mình không xứng với cậu để từ chối. Vừa nhìn đã biết loại người này tự trọng cao, nếu từ chối thẳng thừng, không chừng sẽ gây thêm phiền phức.
Chỉ cần cậu nói ra nhiều ưu điểm của mình, cô có thể thuận thế từ chối.
Vân Thiển: “Cậu có đặc trường(*) không?”
(*) Sở trường đặc biệt
Không phải tộc người rất hàm ý sao, sao lại hỏi câu hỏi trực tiếp như vậy.
Ô Tề Hải ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Em… đặc trường(*).”
(*) Rất dài
Cậu cũng hàm ý.
Vân Thiển đang chuẩn bị bật ra tiếng từ chối tiếp theo : “?”
Vân Thiển: Cậu không đúng dzồi.
------oOo------