“Nói đi, chuyện hai người là thế nào?”
Ba người vây quanh bàn trà. Vân Thiển ngồi một bên, Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du ngồi song song đối diện cô, chỉ ước ở giữa cách xa nửa mét. Nghe thấy câu hỏi của Vân Thiển, hai người giống như người câm, không nói năng gì, đương nhiên cũng không hỏi Vân Thiển nữa.
Vân Thiển: Chỉ cần mình ném mũ thật nhanh, mũ mãi mãi không chụp được mình.
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng suy đoán trong lúc nguy cấp, nhưng phản ứng của Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ lại khiến người ta nghi ngờ. Lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng lại tỏ vẻ đã biết đến sự tồn tại của người kia từ lâu, rõ ràng hai người tới từ thế giới tận thế khác nhau.
Tống Hành Chỉ lùn hơn Văn Nhân Du không chỉ một ít, cậu ngồi đó cứ như con trai của anh, cộng thêm thái độ khinh thường loáng thoáng của Văn Nhân Du truyền tới khiến Tống Hành Chỉ không mấy dễ chịu.
Cảm giác khó chịu truyền tới chỗ Văn Nhân Du, ngón tay anh khẽ nhúc nhích.
Tống Hành Chỉ liếc trộm Văn Nhân Du, nếu Giới là lão già, Văn Nhân Du chính là lão cố già.
Khác với lão già toát lên cảm giác thiểu năng, lão cố già có cảm giác rất chín chắn. Bây giờ, anh đang thoải mái ngồi ở đó, đeo mắt kính gọng viền vàng, âu phục bán cổ điển cắt may hoàn hảo, ngắm nghía chiếc ly trên tay, thủy tinh trong suốt bình thường ở trong tay anh lại giống như đồ cổ cao cấp.
Giữa Vân Thiển và Văn Nhân Du từng xảy ra chuyện, Tống Hành Chỉ chắc chắn điều đó.
Văn Nhân Du cũng âm thầm quan sát Tống Hành Chỉ.
Không giống anh, Tống Hành Chỉ rất thuần khiết, từ gương mặt đã có thể nhận ra khí chất trong trẻo mà chỉ thiếu niên mới có. Ánh mắt Tống Hành Chỉ trong veo, sự chán ghét đối với anh và sự yêu thích đối với Vân Thiển lộ rõ mồn một. Thái độ của Vân Thiển đối với cậu ta cũng khác…
Điểm khác biệt có lẽ là sự khác nhau giữa trao tim và trao thân.
Văn Nhân Du uống nước trắng nhạt nhẽo. Anh và Tống Hành Chỉ là phân thân của cùng một người, lúc bọn họ gặp mặt đã cảm giác được điều đó.
Khoảng cách càng gần, cảm xúc chung giữa hai người càng rõ, mức độ ảnh hưởng càng lớn. Nếu lúc cảm xúc dao động lớn, ngay cả động tác đơn giản như lấy ly nước cũng cảm nhận được.
Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du rất không thích loại cảm giác này.
“Cộp.”
Mặt bàn bị đốt ngón tay trắng nõn gõ lên.
Vân Thiển: “Chi bằng tạm thời hai vị rời khỏi căn phòng nhỏ bé của tôi, đổi nơi trao đổi khẩu cung rồi tiếp tục đến lừa gạt tôi, chứ đừng ở đây bắt chước tượng David, phòng tôi không thiếu đồ trang trí.”
Tài ăn nói của cô luôn rất tốt, thuật chửi chó mắng mèo là một trong những môn bắt buộc của luyện tập cách ăn nói.
Lời nói cạnh khóe khiến hai người đàn ông trước mặt run lên. Tống Hành Chỉ nghe thấy giọng nói nặng nề của Vân Thiển, khóe mắt không tự chủ được đỏ ửng, vô cùng tủi thân, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhẹn.
“Em còn nhớ vị thần tốt bụng mà tôi từng nói với em không?” Tống Hành Chỉ nhỏ giọng ngập ngừng: “Xích sắt là năng lực trời sinh của tôi, tôi sống nó cũng sẽ tồn tại. Thần linh nói cho tôi biết mình không thể sử dụng lung tung năng lực ở thế giới này, cũng không được để bất kỳ ai biết, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Vì vậy, tôi mới không nói cho em biết… Tôi không quen người này, có điều lần đầu tiên gặp đã thấy rất quen thuộc. Những chuyện có thể nói, tôi đều nói cho em hết rồi. Tôi sẽ không làm chuyện gì xấu cả, lẽ nào em còn không tin tôi?”
Vân Thiển nhướng mày.
Chuyện có thể nói, vậy tức là còn có chuyện không thể nói?
Cũng may thái độ Tống Hành Chỉ thành khẩn, cậu nói một hồi lại chạy tới bên cạnh Vân Thiển làm nũng, ôm lấy cánh tay cô, dụi đầu tới lui giống như mèo con ngoan ngoãn.
Sắc mặt Vân Thiển dịu xuống trông thấy, cô véo gò má mềm mại của Tống Hành Chỉ: “Cậu cũng phải nói chuyện này cho anh Lý và anh Văn, bọn họ mới là người giúp cậu thu xếp thân phận. Lỡ như cậu xảy ra chuyện, bọn họ phải chịu trách nhiệm.”
Tống Hành Chỉ lấy điện thoại di động ra: “Tôi lập tức gọi điện nói cho họ biết!”
Vân Thiển hài lòng, kế tiếp phóng ánh mắt sắc bén nhìn sang Văn Nhân Du: “Đến lượt anh khai báo rồi.”
Tống Hành Chỉ vừa đợi điện thoại nối máy, vừa khéo léo nói: “Chú à, chú tự tiện tới đây sẽ tạo phiền phức cho Vân Thiển đấy.”
Văn Nhân Du: “…” Đây là ưu thế không biết xấu hổ của thiếu niên trẻ à?
Anh đẩy mắt kính, nhanh chóng bịa ra một lý do.
Văn Nhân Du nói anh gặp được một vị thần, có lẽ cùng một người với Tống Hành Chỉ.
Thần linh kia muốn cơ thể anh, tiền đề là phải thỏa mãn tất cả nguyện vọng và yêu cầu của anh, nếu không sẽ không thể lấy được cơ thể anh. Anh thấy đầu óc thần linh kia không thông minh lắm, bèn nói ra nguyện vọng muốn có được trái tim Vân Thiển. Cho nên anh mới theo cô đến đây, bởi vì anh biết Vân Thiển sẽ không yêu mình.
Văn Nhân Du dời mắt, giả vờ đau lòng.
Vân Thiển sững sốt mà phớt lờ màn biểu diễn của Văn Nhân Du, chú ý tới một chuyện khác: “Tại sao thần linh muốn cơ thể anh?”
Văn Nhân Du: “Sở thích của thần linh mà, ai biết được. Không chừng gương mặt của chúng tôi hợp gu thần linh, muốn sử dụng chúng tôi làm công cụ đi lại những thế giới khác… Cậu thấy đúng không, cậu nhóc?”
Tống Hành Chỉ: “…Phải.” Lão cố già xảo trá, nói chuyện nửa thật nửa giả, cũng chẳng sợ Giới tìm tới tính sổ.
Vân Thiển nghi ngờ: “Cho nên anh mới bảo tôi đừng bao giờ thích anh?”
Văn Nhân Du gật đầu, anh duỗi tay về phía Vân Thiển: “Trước khi tôi thích ứng với thế giới mới này, có lẽ phải làm phiền em…”
Tống Hành Chỉ túm lấy tay Văn Nhân Du kéo qua, nói liên thanh: “Vân Thiển là con gái, anh ở đây không tiện. Anh Văn cho tôi mượn căn hộ rất lớn, tạm thời anh có thể ở cùng tôi, đúng lúc tôi cũng đang làm quen với thế giới này, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Văn Nhân Du nheo mắt nhìn Tống Hành Chỉ hồi lâu. Thấy vẻ mặt “quá tốt rồi” của Vân Thiển, anh thấp giọng đáp: “Cũng được.”
Văn Tư Thành nghe thấy Vân Thiển mang theo một người đàn ông từ thế giới tận thế về, gà gán trong tay anh lập tức mất ngon. Anh bê bụng bự chạy tới phòng cho thuê của Vân Thiển, đau lòng tức giận nói: “Tại sao anh không gặp chuyện tốt như vậy?”
Vân Thiển kể lại tình huống gặp phải ngoài ý muốn ở thế giới tận thế của cô, Văn Tư Thành hết sức kinh ngạc. Anh chưa bao giờ gặp tình huống Chúa cứu thế báo lỗi, nhưng Vân Thiển vẫn có thể mang người từ thế giới tận thế trở về, có lẽ Chúa cứu thế bị lỗi không phải chuyện gì to tát.
Trong chuyện này, Văn Tư Thành khá cởi mở, bởi vì cho dù xảy ra vấn đề gì thì cũng chẳng thể nào cầu xin người khác giúp đỡ. Ngày thứ hai bị Chúa cứu thế ràng buộc, anh đã liên hệ với bộ phận quốc gia. Đáng tiếc Chúa cứu thế có thể điều chỉnh tính hợp lý của bản thân ở tại thế giới hiện thực, bất kỳ nơi nào liên quan đến Chúa cứu thế đều sẽ không bị chú ý.
Anh cũng sẽ giúp đỡ hỏi thăm thử chuyện Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du đi đến thế giới hiện thực là thế nào.
Vân Thiển vốn định nói thêm những chuyện khác, Văn Tư Thành lại bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe trước, chuyện dư lại ngày mai nói tiếp. Từ thế giới tận thế trở về, thân thể sẽ không mệt nhưng tinh thần lại cực kỳ mệt mỏi, ngủ cả ngày cũng chưa chắc khỏe lại được.
Văn Tư Thành chỉ vào Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du: “Hai người tạm thời đi theo tôi, đúng lúc hôm nay tôi đi dạo Hải Thành. Vân chó, hai người là đủ rồi, sau này em đừng dẫn thêm người về nữa, lẽ nào em định tập họp một bàn mạt chược hả?”
Vân Thiển: Chuyện này liên quan gì em?
Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du xuống lầu, Văn Nhân Du đi sau bọn họ một bước.
Đúng là Vân Thiển rất mệt, cô ngáp một cái, vừa định đóng cửa, Văn Nhân Du bỗng ngăn cửa lại, ôm eo cô, ấn một nụ hôn sâu lên môi.
“Em bây giờ càng hấp dẫn tôi.”
Bước chân Tống Hành Chỉ giẫm hụt, may mà hình thể Văn Tư Thành khá lớn, có thể đảm nhiệm đệm thịt. Anh xoay đầu định răn dạy cậu nhóc Tống Hành Chỉ này…
Mặt Tống Hành Chỉ đỏ gay, hai tay bịt lấy phần miệng nhưng chẳng thể ngăn cản cảm xúc mềm mại truyền đến cánh môi, ngay cả cảnh tượng giống hệt cũng xuất hiện trước mắt .
Vào lúc này, cậu dám chắc hai người họ là một.
Chuyện một người trải qua, những người khác sẽ có cảm giác giống hệt.
Tống Hành Chỉ rên rỉ, ôm đầu ngồi xổm dưới đất. Chuyện này… quá kích thích rồi.
Văn Tư Thành nhìn mà thở dài. Đứa trẻ đi từ thế giới tận thế này không được rồi, đi trên đường mà cũng nằm mộng xuân, phải là quỷ háo sắc tu luyện đến cấp độ nào mới có thể tự tưởng tượng từ trong hư không ra để giải quyết đây?
…
Văn Nhân Du giải quyết được một căn bệnh khác vẫn luôn quấy nhiễu Vân Thiển. Sau khi tắm xong, cô ngủ ngon hơn bao giờ hết.
Đêm đó, điện thoại bên gối nhận được hai tin nhắn.
“【Trò chơi Noah】 rất lấy làm tiếc, bởi vì Chúa cứu thế xảy ra lỗi không xác định, trò chơi lần hai của bạn vẫn chưa hoàn thành. Đúng 09:00:01, ngày 25 tháng 9 bước vào trò chơi tiếp theo, mời bạn chuẩn bị sẵn sàng!”
“Vân Thiển, tôi là Kim Thiên Thiên, tôi thêm số WeChat của cô nhưng vẫn chưa được đồng ý T 皿 T. Cô mau đồng ý đi.”
Vân Thiển thức dậy đã là trưa hôm sau. Cô đeo mắt kính, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại. Trước tiên cô bấm đồng ý lời kết bạn của Kim Thiên Thiên, rồi lại thử mở balo không gian trong thế giới hiện thực.
Mở được rồi!
Túi ngủ cô lấy ở thế giới tận thế nằm im lìm trong balo không gian.
Vân Thiển nhớ đến lời Bùi Chí Vũ những vật phẩm trên quyển sách ảnh kia ít nhất năm trăm nghìn trở lên. Mặc dù túi ngủ không có trên sách ảnh nhưng cũng là vật phẩm cùng loại, hẳn giá sẽ không thấp quá .
Cô nhập website mà Bùi Chí Vũ nói cho cô biết. Mặt đồng hồ cứu thế trên tay sáng lên, trang web đã được tải. Sau khi ảnh động của một chiếc búa nhỏ đập vào màn hình, cửa sổ liên lạc nhảy ra.
Nhân viên thu mua: “Chào bạn, đây là kênh thu mua bên ngoài của Bang hội người chơi. Xin hỏi bạn muốn bán vật phẩm gì?”
Vân Thiển: “Chỗ các người thu mua cái gì?”
Nhân viên thu mua: “Bất cứ vật gì mang từ thế giới tận thế về, chúng tôi đều có thể tiến hành thu mua sau khi đánh giá.”
Vân Thiển nhìn chằm chằm bốn chữ “bất cứ vật gì” nửa ngày. Dường như bốn chữ này có ám chỉ nào khác, không chỉ là nói vật phẩm.
Vân Thiển: “Có thể giải thích cụ thể bất cứ vật gì là bao gồm những gì không?
Nhân viên thu mua: “Nếu bạn tham gia Bang hội người chơi, những thông tin này đều có thể cho bạn biết. Phúc lợi của Bang hội người chơi chúng tôi đãi ngộ cao, bầu không khí người chơi hài hòa thân thiện, mỗi người chơi gia nhập Bang hội người chơi đều không sợ giống như rắn mất đầu, tìm không ra đầu mối ở thế giới tận thế. Chúng tôi đảm bảo mỗi thế giới tận thế của người chơi đều sẽ có sự trợ giúp của Bang hội người chơi! Nếu muốn gia nhập, mời bạn bấm số điện thoại 1592xx3xxxx, sẽ có người liên lạc và tiến hành xét duyệt vào hội.”
Vân Thiển nghi ngờ nhân viên thu mua này từng mở công ty bảo hiểm, hơn nữa còn từng bán hàng đa cấp.
Nhìn cách nói chuyện trôi chảy này đi, vừa nhìn đã biết là nội dung chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc mọi nơi.
Vân Thiển: “Tôi suy nghĩ một chút… Làm sao tôi bán được đồ cho các người?
Nhân viên thu mua: “Mời bạn lấy vật phẩm trong balo không gian ra, dùng đồng hồ cứu thế chạm vào, chỗ chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành đánh giá vật phẩm. Thời gian đánh giá chừng một ngày, sau khi làm xong sẽ báo giá cho bạn. Bạn có thể chọn bán hay không bán.
Vân Thiển làm theo cách của nhân viên thu mua, chờ đợi đánh giá.
Trong lúc chờ, Kim Thiên Thiên tán gẫu với cô, bảo mình đã gia nhập Bang hội người chơi.
Đến buổi tối, kênh thu mua bên ngoài của Bang hội người chơi hồi đáp.
Đây đúng là vật phẩm thần từng dùng nhưng ngoại trừ có thể giúp người khác đi ngủ bình an bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu thì chẳng có tác dụng gì đặc biệt… Nể mặc thần linh, giá cả thu mua thứ này là năm nghìn tệ.
Vân Thiển cảm thấy mặt mũi thần linh này thật không đáng giá, cô lựa chọn giữ lại túi ngủ.
Lúc gần đi ngủ, cô đọc tin tức. Thằng nhóc mắt to nào đó trên mạng xã hội nhảy dù khỏi tiêu đề đứng đầu hot search.
# Kẻ trừng trị tội phạm #
Là tin tức một tài khoản thường đưa lên. Anh ta bảo rằng mình ở một địa phương nhỏ, nơi bọn họ ở xảy ra vài vụ án giết người. Cái chết của người bị giết rất kinh khủng, nhưng ai nấy đều vỗ tay khen hay. Những kẻ bị giết đều là súc sinh nổi tiếng ở địa phương…
Bên dưới còn có mô tả hiện trường phạm tội tự anh ta chứng kiến, tuy nhiên nhanh chóng bị kiểm duyệt xóa bỏ.
Điện thoại rung lên, tin nhắn tới liên tục trong group ăn chơi nhậu nhẹt của cô, Văn Tư Thành và Lý Duy.
Lý Duy: “…”
Lý Duy: “Hai người xem hot search chưa?
Một tấm ảnh chụp màn hình, là phần hồi đáp Vân Thiển thấy nhưng bị kiểm duyệt xóa bỏ.
Lý Duy: “F*ck, tôi từng thấy tận mắt cách thức phanh thây này, chắc chắn là Đặng Lan Lan!”
Văn Tư Thành: “?”
Vân Thiển: “?”
------oOo------