Cá Muối Cứu Thế

Chương 26: Cậu là chuyện ma



 

 

“…Một ngày nọ, phòng mỹ thuật đột nhiên bốc cháy, nhiều học sinh mắc kẹt  bên trong… Sau trận hỏa hoạn, tòa nhà được xây dựng lại, số tầng thư viện giảm xuống, nhưng phòng mỹ thuật vẫn còn tồn tại.”

 

“Bậc thang thư viện đi lên tầng thượng có tổng cộng mười hai bậc, chỉ cần lòng mang thành ý, một lúc nào đó nó sẽ biến thành mười ba bậc. Khi đó, phòng mỹ thuật sẽ xuất hiện.”

 

“Đây là nơi có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng gì, bất cứ nguyện vọng gì.”

 

Đó là nội dung trang đầu tiên khi mở sách ra, kiểu chữ viết tháu.

 

Vân Thiển lầm bầm: “Bậc thang hồ ly(*) à? Chỗ này làm gì có đường thông lên tầng thượng.

 

(*) Tên một bộ phim kinh dị Hàn Quốc

 

Lúc nãy, những nơi có thể đi trong thư viện, cô đều đã đi qua. Tầng trên cùng là phòng kính tương tự nhà ấm, không hề có đường nào thông lên trên.

 

Cô tiếp tục lật ra sau.

 

Liên tiếp mấy tờ phía sau không có nội dung, cảm giác sờ trang sách không phải loại giấy bình thường, mà giống da động vật nào đó hơn.

 

Kết hợp chuyện ma mà nghĩ, tám phần là da người.

 

Lật đến tờ cuối cùng, trên giấy xuất hiện hai bức hình vẽ bằng bút sáp, nhìn kỹ khiến người xem hết sức khó chịu.

 

Bút sáp màu đen vẽ bốn hình người đứng chung một chỗ, còn có một đám bóng đen khán giả.

 

Lực vẽ gần như đâm thủng tờ giấy, bốn hình người kia vây quanh một hình người lùn khác, bọn chúng đang ức hiếp nó.

 

Hai hình người cao lớn lột quần áo hình người lùn, một hình người tóc dài khác giơ bút lên.

 

Hai chữ “Súc vật” màu đỏ đậm viết xiêu xiêu vẹo vẹo lên người hình người lùn.

 

Người còn lại trong bốn hình người quay về phía quần chúng vây xem, từng gợn sóng lan rộng cùng với nốt nhạc cho thấy nó đang nói.

 

Phía dưới nốt nhạc treo lưỡi dao, lưỡi dao rơi vào tay mỗi người, bọn chúng ném vào hình người lùn.

 

Biểu cảm của hình người lùn được vẽ bằng nét bút đơn giản tràn ngập đau đớn.

 

Bức vẽ thứ hai cũng là cảnh tượng tương tự như vậy.

 

Vẻ đau đớn của hình người lùn trên bức vẽ lan ra gương mặt mỗi người, kể cả người vây xem, còn gương mặt bản thân thì trống rỗng. Dưới chân đám người xuất hiện sợi xích to bản, kéo bọn chúng xuống đất.

 

Nội dung quyển sách bìa đỏ dừng tại đây.

 

Vân Thiển như suy nghĩ gì đó, xâu chuỗi lại mỗi một chi tiết kỳ lạ mà cô cảm thấy trước đây, một suy nghĩ lướt qua đầu cô.

 

Đúng lúc đó, lông tơ trên lưng Vân Thiển dựng đứng.

 

Có người nhìn chằm chằm đằng sau cô, cảm giác của cô trước giờ luôn luôn chính xác.

 

Lúc này, cô đang ở trên cầu thang di động, độ cao chừng bảy mét, trước mặt là ngõ cụt, muốn rời khỏi thì hoặc là nhảy xuống, hoặc là xoay người.

 

Vân Thiển đóng bìa sách lại, không thể đặt nó vào balo không gian, cô vén áo giắt quyển sách lên lưng váy đồng phục, tầm mắt sau lưng biến mất chốc lát rồi quay trở lại trên người cô.

 

Cô tháo mắt kính xuống, chỉ cần không thấy thì cô chẳng sợ gì hết!

 

Chuẩn bị tâm lý xong, Vân Thiển xoay người nhìn thẳng về trước.

 

Quả nhiên có một đống mosaic đứng cách đó không xa, mặc dù là mosaic bản to nhưng vẫn có thể nhận ra máu thịt bê bết của người kia.

 

Vừa nghĩ tới cảnh tượng có thể bên dưới mosaic, biên độ hình sóng màu xanh lá biểu thị chỉ số tinh thần đột ngột tăng cao, Vân Thiển nín thở, đi lướt qua mosaic.

 

Mosaic vươn tay, muốn bắt lấy cô.

 

Mùi cháy khét khó ngửi và máu tanh nồng nặc bay vào mũi Vân Thiển, mùi thối rửa khiến người ta buồn nôn.

 

Bả vai bị người kia chạm vào, Vân Thiển giật thót. Đang định tăng tốc dưới chân, chợt cô dừng bước.

 

Vân Thiển quay đầu, khó tin nhìn người kia: “Tống Hành Chỉ? Là cậu sao?”

 

Cô tiến về trước một bước, người kia lùi về sau một bước.

 

Cái kiểu rụt rè cùng với khí chất mít ướt không cần mắt kính cũng có thể cảm nhận được này khiến Vân Thiển càng khẳng định đây là Tống Hành Chỉ.

 

Ở khoảng cách hiện tại, Vân Thiển không thể nào thấy rõ trên người Tống Hành Chỉ xảy ra chuyện gì. Cô đang định đeo kính, người cách cô rất xa đột nhiên hiện ra trước mặt, ngăn cản hành động của cô.

 

Vệ thiển: “Cậu không muốn tôi thấy hình dáng của cậu bây giờ sao?”

 

Bàn tay giữ cô khẽ run.

 

Vân Thiển: “Tại sao, mùi trên người cậu giống như bị thiêu cháy vậy. Lúc còn sống, cậu bị bỏng sao?”

 

Cô dùng ba chữ “lúc còn sống” có nghĩa là cô đã khẳng định Tống Hành Chỉ là chuyện ma.

 

Lần đầu tiên gặp Tống Hành Chỉ ở phòng y tế, lúc cô và Nữ nhền nhện đánh nhau, ả từng muốn tấn công Tống Hành Chỉ nhưng bị dây xích xuất hiện bên dưới ngăn lại.

 

Chuyện ma không thể tấn công chuyện ma cấp cao.

 

Lần thứ hai cô gặp Tống Hành Chỉ ở nhà ăn, khi đó đèn đường nhấp nháy. Tống Hành Chỉ giúp bọn họ rời khỏi trường học, cậu vốn muốn chui lỗ chó cùng rời đi, nhưng lại xuất hiện tiếng dây xích.

 

Cậu nói chú bảo vệ tới, nhưng lúc đó Vân Thiển cách cậu gần nhất lại nghe thấy tiếng dây xích không phải từ bên kia tường mà là trong lỗ chó, cũng chính là trên người Tống Hành Chỉ.

 



Chuyện ma không thể rời khỏi lãnh địa của mình.

 

Ban ngày, cô không tìm thấy Tống Hành Chỉ, lúc xế chiều mới tìm được cậu.

 

Lúc cô đập Quái vật áo choàng rồi phát bệnh, Quái vật áo choàng tấn công cô, Tống Hành Chỉ bảo vệ cô, cô nhớ rất rõ cô nghe thấy tiếng dây xích.

 

Ban ngày, Tống Hành Chỉ phát sốt hôn mê. Cô và Văn Tư Thành dẫn cậu đến phòng ngủ của cậu, chỉ khi đụng phải sương trắng… cậu không cần uống thuốc nhưng cũng tự hết.

 

Tống Hành Chỉ từng nói bạn bè trong trường thích bắt nạt cậu, nhưng trong nhà ăn không có một học sinh nào có ấn tượng với cậu.

 

Đương nhiên tồn tại khả năng tình huống như vậy, có điều kết hợp với những chi tiết khác thường lúc trước của Tống Hành Chỉ, bèn cảm thấy hết sức đáng ngờ.

 

Ngoài ra, lúc trước Tống Hành Chỉ từng cằn nhằn trọng lượng cô rất nặng, nhưng sau khi hiệu quả đá trấn yêu biến mất, cậu lại nói mấy lời như cô phải ăn nhiều thêm… chỉ có chuyện ma mới có cảm nhận như vậy.

 

Cậu thật sự là học sinh lớp 12A11 sao?

 

Trước đó chỉ là suy đoán của Vân Thiển, dù sao nếu nói cậu là chuyện ma, Tống Hành Chỉ không hề biểu hiện bất cứ chỗ nào giống chuyện ma, chỉ là một học sinh tính tình hơi yếu đuối mà thôi.

 

Lúc này cô nhìn thấy tận mắt, suy đoán đã được chứng thực.

 

Tống Hành Chỉ là chuyện ma.

 

Cô hỏi xong, Tống Hành Chỉ vẫn không nói tiếng nào.

 

Vân Thiển lại tiến tới gần, Tống Hành Chỉ lại lùi về sau, cho đến khi lùi đến ngõ cụt mà Vân Thiển đứng lúc nãy.

 

Sau lưng là vách tường, cậu không thể lùi được nữa.

 

Tống Hành Chỉ muốn bỏ chạy, hai bên bỗng bị hai cánh tay mảnh khảnh ngăn lại, bao vây cậu trong một không gian chật hẹp.

 

Cậu chỉ đành nhìn cô càng ngày càng gần, đôi mắt chậm rãi híp lại, con ngươi dần phản chiếu hình ảnh xấu xí lúc này của cậu.

 

Bị bỏng rất nặng.

 

Vảy máu đáng sợ sau khi bị cháy chạy dài từ phần mặt đi khắp toàn thân, giữa khe vảy còn đốm lửa chưa tắt, cùng với máu bị cháy khét chảy ra liên tục.

 

Khoảnh khắc Vân Thiển thấy rõ dáng vẻ kia, đôi mắt Tống Hành Chỉ trở nên trống rỗng vô thần.

 

Vân Thiển sững người, cô “Ồ” lên một tiếng: “Tôi rất thích một trò chơi tên là Overwatch, trong trò chơi có nhân vật Genji(*). Mỗi lần nhân vật này sử dụng tuyệt chiêu đều vừa ngầu vừa đẹp bá cháy, đặc biệt có làn da xù xì như rồng. Để tôi nghĩ xem nên miêu tả nó thế nào… A, là cảm giác giống như cậu bây giờ vậy!”

 

(*) Genji:

 

 

 

Cô giơ tay đặt lên mặt Tống Hành Chỉ, cảm giác bên dưới lòng bàn tay bùng cháy dữ dội, chỉ số sinh mạng từ từ giảm xuống, nhưng cô chẳng nhíu mày một lần.

 

Vân Thiển nhìn kỹ dáng vẻ Tống Hành Chỉ lúc này, lặp lại: “Xem hoa văn ngầu lòi với hiệu hứng ánh lửa này, đúng là nhân vật trò chơi CG bước ra đời thực. Quả là ếch kỳ diệu(1) ăn Diệu thúy giác(2) đi tới ngôi nhà kỳ diệu của chuột Mickey(3), diệu đến tận nhà…”

 

(1)Tên của một loài ếch trong Pokemon

 

(2)Tên tiếng Trung của bánh Bugles

 

(3)Tên tiếng Anh là Mickey Mouse Clubhouse, một bộ phim hoạt hình 3D dành cho thiếu nhi

 

= > Cả câu này có nghĩa là vô cùng kỳ diệu

 

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, Vân Thiển thở dài: “Đau không?”

 

Tống Hành Chỉ chớp mắt, ánh sáng dần trở lại trong đôi mắt. Hốc mắt khô khốc từ từ ẩm ướt, nước mắt to như hạt đậu rơi tí tách xuống mặt đất.

 

Cảm giác bốc cháy dưới tay Vân Thiển giảm xuống, từng mảng máu rơi ra, để lộ khuôn mặt thanh tú trắng trẻo vốn có.

 

Khóe mắt cậu ửng đỏ, vảy vừa tróc, làn da mới tái sinh hồng hào, sờ vào mềm mại như tơ lụa thượng hạng.

 

Tống Hành Chỉ cọ lên lòng bàn tay Vân Thiển, nức nở nói: “Đau.”

 

Ngõ cụt sau lưng cậu đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, vách tường ầm ầm sụp đổ, lộ ra một bậc thang thông đến nơi không biết tên.

 

Bậc thang có tổng cộng mười ba bậc.

 

Nơi có thể thực hiện nguyện vọng trong quyển sách bìa đỏ từng nói.

 

Vẻ mặt của Tống Hành Chỉ trở nên cứng nhắc trông thấy, hiển nhiên cậu không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Cậu lẩm nhẩm nói: “Sao có thể như vậy? Thảo nào hai lần trước…”

 

Vân Thiển: “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Tại sao cậu lại giả làm người thường, bảo chúng tôi đi tìm chuyện ma, kích hoạt Trò chơi chuyện ma?”

 

Ý của lời này là lúc trước cậu lừa cô.

 

Tống Hành Chỉ cuống quít lắc đầu: “Trước khi mọi người bước vào thư viện, tôi không biết gì cả, thậm chí tôi còn không biết hóa ra tôi cũng là chuyện ma… còn là đầu sỏ tạo nên tất cả.”

 

Vân Thiển lùi về sau, chừa lại không gian hoạt động cho Tống Hành Chỉ, hỏi: “Cậu là Quan thẩm phán? Chú bảo vệ nhận ra cậu?”

 

Chỉ có loài người và Quan thẩm phán có thể thấy được nội dung trên máy tính. Cô từng hỏi tại sao chuyện ma muốn gia tăng chuyện ma mới, chú bảo vệ nhìn về phía cô, bảo cô đi hỏi Quan thẩm phán.

 

Lúc đó Tống Hành Chỉ đứng sau lưng cô, người chú bảo vệ nhìn không phải cô mà là Tống Hành Chỉ.

 

Tống Hành Chỉ thấy Vân Thiển lùi về sau, cảm giác hơi mất mát, gò má vẫn còn vươn lại hơi ấm lòng bàn tay của cô.

 

Muốn mang cô dung nhập vào nơi này… chiếm thành của riêng.

 

Tống Hành Chỉ chú ý Vân Thiển vẫn đeo chiếc nhẫn mình tặng, không hề tháo ra. Cậu rủ mắt che giấu cảm xúc, ầm thầm giơ tay lên kéo vạt áo sơ mi trên váy cô, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ở đây.

 

“Phải, lúc sau chú ấy mới nhận ra tôi… Đây là lần thứ ba tiến hành Trò chơi chuyện ma. Bởi vì mối quan hệ với tôi, bọn họ cũng giống như tôi, ngay khi trò chơi bắt đầu mới nhớ được chuyện hai lần trước.”



 

Mọi chuyện phải kể từ rất lâu về trước.

 

Tống Hành Chỉ là đứa trẻ bị vứt ở viện mồ côi, lớn lên ở đó. Vì dáng dấp và tính tình của mình, cậu đã bị bắt nạt từ nhỏ.

 

Cậu có một năng lực kỳ lạ là có thể tạo ra một thế giới nhỏ thuộc về mình, trốn bên trong, không bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp.

 

Thế giới nhỏ có hạn chế, chỉ có thể để linh hồn bước vào, hơn nữa còn có quy tắc đặc biệt mà cả cậu cũng không thay đổi được. Vậy cũng chẳng sao, thứ này có thể trở thành cảng tránh gió để thỉnh thoảng cậu chạy trốn hiện thực.

 

Cho đến khi cơn ác mộng bắt đầu.

 

Thành tích cậu xuất sắc, thi đậu vào trường cấp ba tư nhân tốt nhất thành phố là Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, được miễn học phí. Cậu cứ tưởng mình bước vào thiên đường, không ngờ lại đạp xuống địa ngục.

 

Ác bá trong trường ghim cậu, dùng việc bắt nạt cậu làm thú vui. Bọn chúng là con gái Trưởng ban giám hiệu, Hội trưởng Hội học sinh, Trưởng ban bóng rổ, còn có tên miệng rộng Ban phát thanh.

 

Việc bắt nạt kéo dài hết lần này đến lần khác, bắt đầu từ sau khi cậu vào cấp ba. Không có bất kỳ ai cứu cậu, cậu chịu đựng đến năm lớp mười hai, việc làm của chúng càng ngày càng quá đáng.

 

Bọn chúng lột sạch rồi treo ngược cậu ở sân tập từ buổi sáng, ép cậu uống nước trong nhà vệ sinh, khắc chữ “Tôi là chó” lên người để làm nhục cậu…

 

Vân Thiển nghe Tống Hành Chỉ kể khổ đến đây, lông mày cau lại, mắng một chữ “F*ck”. Cô không để ý khóe môi cậu dần giương lên.

 

Về sau có một ngày, cậu kéo tất cả người trong trường vào thế giới của mình, biến những kẻ làm chuyện xấu thành chuyện ma, khiến bọn chúng đau đớn, những kẻ hùa theo vây xem cũng bị chuyện ma hành hạ như vậy.

 

Không ngờ kẻ ác chỉ bị hành hạ một thời gian, bốn kẻ ban đầu bắt nạt cậu nhanh chóng thích ứng với thân phận chuyện ma. Một người trong đó đảo khách thành chủ, cướp đi phần lớn quyền khống chế từ tay cậu.

 

Cậu chỉ có thể thông qua quyền khống chế còn sót lại, xây dựng Trò chơi chuyện ma, tạo ra chuyện ma có thể giết chết bọn chúng, dành ưu đãi cho một số người hoặc chuyện ma, giúp bọn họ đối đầu với chúng.

 

Đáng tiếc bên thắng vẫn luôn là bốn tên đó. Mặc dù giết chết ba thủ lĩnh trước, nhưng không tìm được thủ lĩnh cuối cùng, thất bại trong gang tấc… May mà cậu có thể đảo ngược thời gian ngắn, vì vậy mới có Trò chơi chuyện ma lần thứ hai, lần thứ ba.

 

Bởi vì hạn chế của thế giới, cậu sẽ mất đi tất cả ký ức trước khi quay ngược, tưởng rằng mình là một học sinh bình thường.

 

“Bây giờ tôi đã biết tại sao không tìm được cô ta rồi.”

 

Tống Hành Chỉ nói quy tắc chuyện ma sẽ khiến cậu đi tới nơi này vào cuối trò chơi, chỉ có người bằng lòng chấp nhận hình dạng chuyện ma của cậu, mới có thể mở con đường sau lưng.

 

Những lần trước, người đến đây đều tưởng cậu là thủ lĩnh cuối cùng, hoặc là giết cậu hoặc là chạy trốn… càng khỏi phải nói sau khi thế giới bị thủ lĩnh thứ tư ảnh hưởng thế giới quan, loài người nơi này nảy sinh bài trừ những thứ xấu xí trời sinh.

 

Vân Thiển cảm thấy Tống Hành Chỉ đúng là một nhân tài. Bản thân cậu tạo ra thế giới mà chẳng khống chế được, lại còn bị người khác giành quyền khống chế, đúng là tức chết rồi.

 

Vậy xem ra kẻ cần giải quyết là chuyện ma đằng sau bậc thang này…

 

Đây mới là nhân tố tận thế gây ra tận thế cho thế giới?

 

Vân Thiển: “Tại sao quan niệm thế giới này lại biến thành nhan sắc tối thượng?”

 

Tống Hành Chỉ: “Cô ta là nhà mỹ học, bất cứ ý nghĩ theo đuổi vẻ đẹp nào cũng sẽ biến thành sức mạnh bất tận cho cô ta, ngay cả tôi cũng bị ảnh hưởng.”

 

Vân Thiển: “Cô ta có nhược điểm không?”

 

Tống Hành Chỉ đã là Quan thẩm phán, máy tính cũng tới từ cậu, vậy hẳn cậu biết nhược điểm của chuyện ma.

 

Tống Hành Chỉ: “Vốn là có, nhưng diện mạo cô ta đã đẹp đến cực hạn, không có người nào có thể nghi ngờ sắc đẹp của cô ta. Cô ta không có nhược điểm nữa.”

 

Vân Thiển: “Cậu vẫn còn sợ bọn chúng, không muốn đối mặt với chúng sao?”

 

Tống Hành Chỉ ngây người, chậm chạp gật đầu.

 

Vân Thiển: “Phớt lờ chúng là được rồi.”

 

Cô chạy lên bậc thang, Tống Hành Chỉ do dự một lúc rồi cũng lên theo.

 

Sau khi cơ thể hai người bị ánh sáng đỏ nuốt chửng, không khí biến động, Giới xuất hiện.

 

Ngài nhìn chăm chú phương hướng Tống Hành Chỉ biến mất, ánh sáng bạc trên tay tắt đi.

 

Bây giờ chưa phải thời điểm thu hồi, đợi sau khi phá hủy thế giới này, chấp niệm của dục vọng Cố chấp được thỏa mãn, cậu ta sẽ trở nên mạnh hơn. Khi ấy, ngài thu hồi vẫn còn kịp.

 



 

Đoạn cuối của bậc thang là phòng mỹ thuật, hai bên trưng bày tượng điêu khắc xếp hàng ngay ngắn, khoảng giữa các bức tượng trưng bày vài giá vẽ.

 

Trước giá vẽ gần cửa sổ, một cô gái đang thản nhiên mỉm cười tô màu một bức chân dung dưới ánh sáng vàng lấp lánh. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu nhìn người tới.

 

Không thể không thừa nhận đây là một cô gái đẹp đến cực hạn, không thể dùng ngôn từ nào để miêu tả được vẻ đẹp của cô ta, bất kỳ kẻ nào nhìn thấy đều sẽ bị khí chất và gương mặt hoàn mỹ này mê hoặc.

 

Vẻ đẹp ấy toát ra từ hơi thở, dù không nhìn rõ gương mặt cũng sẽ cảm giác được cô ta rất xinh đẹp.

 

Cô ta là thủ lĩnh mạnh nhất trong tất cả chuyện ma —— Nhà mỹ học.

 

“Đã thấy một gương mặt mới, cô nói xem tôi đẹp không?”

 

Tống Hành Chỉ trốn sau lưng Vân Thiển, run rẩy cơ thể.

 

Vân Thiển vốn muốn đeo kính vào thưởng thức dung mạo cô ta một chút, lại nghe thấy Nhà mỹ học cười khẽ với Tống Hành Chỉ.

 

Cô ta mở miệng: “Tống Hành Chỉ, mày phải nên cảm ơn chúng tao. Chỉ có từng bị tổn thương, mày mới có thể tiến bộ trưởng thành, trở nên ưu tú thành thục. Thế giới này không phải là minh chứng tốt nhất hay sao?”

 

“Cô đẹp không? Không, cô không đẹp.” Vân Thiển trả lời câu hỏi của Nhà mỹ học một cách hùng hồn: “Cô còn chẳng bằng cái lông đít của Tomie(*)!”

 

(*) Tomie: tên nhân vật và cũng là tên bộ truyện tranh kinh dị Nhật của tác giả Junji Ito, nói về nữ quỷ xinh đẹp Tomie.

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv