Vân Thiển nhìn Văn Tư Thành và Thần Bùn Vàng hì hục xới đất đằng trước, cô chỗ đứng ngồi không yên.
“Ngài thần linh, tôi cũng đi cày ruộng nhé?”
Hết cách, ánh mắt Nữ Thần Được Mùa nhìn cô quá kỳ lạ, giống như đang săm soi một củ khoai tây đột biến ra hoa.
Loài người có thể khiến một trong những vị thần tối cao yêu thích rốt cuộc có gì đặc biệt, Nữ Thần Được Mùa rất tò mò.
“Cô cần làm chuyện khác.”
Nữ Thần Được Mùa bảo Vân Thiển thu gom phần bùn mềm nhất trên đồng ruộng đằng trước. Bà nhìn Vân Thiển chạy về phía cánh đồng, thầm nói: “Giới, cậu xong rồi.”
Cành lá ngô đồng cách đó không xa khẽ đung đưa.
Nữ Thần Được Mùa chưa bao giờ làm gì mà không chuẩn bị. Sau khi quyết tâm hợp tác với Giới, bà điều tra rõ ràng mọi chuyện liên quan đến người hợp tác, đương nhiên trong đó bao gồm cả người mà người hợp tác quan tâm nhất.
Cũng tức là Vân Thiển.
Bất cứ chuyện gì cũng không thoát khỏi cặp mắt bao quát của bà. Chỉ cần tiếp xúc một chút, bà đã biết hết tất cả quá khứ của Vân Thiển.
Công bằng mà nói Vân Thiển bị Giới hại rất thảm.
Thảo nào Giới lại nghĩ tới biện pháp như vậy… Hẳn bản thân y cũng hiểu rõ chuyện này cho nên mới muốn bù đắp.
Cấm thuật trong thần thuật, cho dù là thần tối cao thì khi thi triển nhiều lần, linh hồn cũng sẽ suy yếu cạn kiệt.
Thậm chí tan biến.
…Không liên quan tới bà, bà chỉ cần trợ giúp một phần mà thôi.
Trong lòng Nữ Thần Được Mùa nghĩ thế.
Đợi Vân Thiển gom về bùn đất mềm nhất, Nữ Thần Được Mùa cắm nhánh cây vẫn luôn cầm trên tay xuống đất.
Bên dưới bùn đất nhấp nhô giống như sóng biển gợn sóng, từ từ bành trướng rồi biến lớn, cuối cùng cao gần hai mét.
Bùn đất biến ra hình người nhưng không có mặt mũi. Văn Tư Thành đang vất vả chăm chỉ cày ruộng chợt đau nhói đỉnh đầu, anh “Á” một tiếng —— “Cái gì vậy?!”
Một chùm ánh sáng trắng quấn lấy mười cọng tóc của anh, dung nhập vào người đất kỳ lạ.
Văn Tư Thành trố mắt nhìn người đất hình thành mặt mũi, mọc ra da thịt, cuối cùng biến thành hình người giống hệt anh.
Nữ Thần Được Mùa dịu dàng dắt tay “Văn Tư Thành bùn đất” , nói: “Đi đi.”
So với Văn Tư Thành bản chính, động tác của Văn Tư Thành bùn đất nhanh nhẹn, cơ thể linh hoạt, có thể nói là tay cày ruộng thiện nghệ.
Văn Tư Thành: “…”
Hơi bị đả kích.
Anh lập tức hăng tiết, bắt đầu thi cày ruộng với Văn Tư Thành bùn đất.
Ở bên này, Vân Thiển nghe thấy Nữ Thần Được Mùa lên tiếng: “Tay nghề của ta vẫn chưa lụt, chắc sẽ không bị phát hiện, cô nghĩ sao?”
“Ngài đang hỏi tôi?” Vân Thiển nhìn trái nhìn phải không phát hiện người nào khác, vì sao Nữ Thần Được Mùa muốn hỏi cô vấn đề này. Cô đáp: “Bị phát hiện gì cơ?”
Nữ Thần Được Mùa mỉm cười không nói, bà bẻ một nhánh từ cành ô liu trên đỉnh đầu, đưa tới trước mặt Vân Thiển.
Vân Thiển ngơ ngác nhận lấy nhánh cây. Đầu nhánh cây bất chợt mọc ra một đóa hoa bảy cánh màu hoa đào, mùi hương thơm ngát,
Nữ Thần Được Mùa nở nụ cười trong trẻo: “Lúc cô phẫn nộ và tuyệt vọng, nó có thể giúp cô ghi nhớ chuyện quan trọng, duy trì tỉnh táo.”
Vân Thiển: “…Cảm ơn.”
Mặc dù cảm ơn, nhưng cô bỗng có cảm giác bị nguyền rủa.
Cô khảy nụ hoa đóng lại lần nữa, lúc nâng mắt lên, Nữ Thần Được Mùa đã biến mất, mà chỗ bà đứng để lại một mảng xanh mơn mởn.
Thần Bùn Vàng nhìn thấy thứ trong tay Vân Thiển, vừa hâm mộ vừa đố kị. Đột nhiên, ngài hắt xì, dường như có mãnh thú hung dữ đang nhìn chằm chằm ngài, cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Ngài lập tức nhìn xung quanh, chỉ thấy ánh mắt Văn Tư Thành giống như chó dữ đang nói “Tên thần linh nhà ngươi làm việc mà còn lười biếng.”
Thần Bùn Vàng hoài nghi cuộc đời, ánh mắt một con người cũng có thể khiến ngài sợ hãi như thế sao?
Ngài cúi đầu ra sức đào đất, không thể để mảnh đất sinh mệnh do Nữ Thần Được Mùa để lại chê cười!
Vân Thiển nhìn chằm chằm hai Văn Tư Thành hoàn toàn giống nhau, lấy sổ ghi chú trong túi áo ra, bất cẩn làm gương trang điểm tròn rơi xuống đất. Sau khi nhặt gương lên, cô cầm bút gel viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ.
Chữ viết rất tháu, nhưng địa khái có thể đọc được hai chữ “Tiểu Hải.”
Đầu bút dừng lại một chút, quyển sổ đột ngột đóng lại. Cô lấy nước nhỏ mắt trong túi nhỏ vài giọt làm ẩm mắt, sau đó đứng dậy gia nhập nhóm cày cấy.
…
Khu Tống Hải ở Thủ đô, vô số bào tử biết phun khói độc điên cuồng sinh trưởng.
Tiểu đội dọn dẹp mặc đồng phục bảo hộ, tay cầm súng lửa, vừa đốt chết bào tử vừa tránh né nhện nhỏ màu trắng thỉnh thoảng chui ra từ bào tử.
May mà đội ngũ bọn họ có dị nhân, mỗi lần con nhện lớn cỡ móng tay tập hợp thành đám đông, luôn có dây xích đập chết tất cả chúng nó trước.
Sau khi thành viên tiểu đội dọn ra một khu vực an toàn, dừng tại chỗ nghỉ ngơi, một người trong đó lên tiếng: “Lão Vân này, không thể không nói con rể ông cừ thật đấy.”
Vân Kiến Quốc: “…Bọn họ không phải con rể tôi.”
Người nói chuyện cười ha hả: “Tôi hiểu, tôi hiểu, là người theo đuổi thôi. Nhưng ai bảo bọn họ chỉ nghe lời ông nói chứ, những người khác cũng chẳng sai bảo được.”
“Bạn trai con gái tôi mà lợi hại như vậy, tôi dứt khoát gả hết.”
Vân Kiến Quốc bị người trêu chọc đến chẳng biết nói gì, ông nói với Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải: “Đừng để ý lời bọn họ nói.”
Tống Hành Chỉ thẹn thùng rủ mắt, chợt cậu để ý Ô Tề Hải bên cạnh cứ thấp thỏm không yên: “Cậu sao thế?”
“Hả?” Ô Tề Hải giống như bị dọa, nhảy phốc lên tại chỗ. Cậu trách: “Tống Hành Chỉ, cậu có thể đừng đột nhiên lớn tiếng như vậy không?”
Tống Hành Chỉ: “?”
Lời nói lúc nãy của cậu có thể nói đã vô cùng nhỏ nhẹ.
Ô Tề Hải có gì đó là lạ, Tống Hành Chỉ nheo mắt, nguy hiểm nhìn cậu: “Cậu muốn làm chuyện xấu hay gì? Bản thể liên hệ cậu?”
“Xí! Còn lâu tôi mới để ý cái tên bản thể đó.” Ô Tề Hải trừng mắt với cậu, một tay chống nạnh: “Tôi đang nghĩ làm sao lấy lòng ba, chỉ cần ba thích tôi, nói nhiều lời hay với chị gái, chị gái chắc chắn thích tôi hơn.”
Nói xong, cậu lập tức chạy tới bên Vân Kiến Quốc ân cần.
Tống Hành Chỉ thờ phì phò, phồng hai má: “Thâm hiểm!”
Sắc mặt Ô Tề Hải đưa lưng về phía Tống Hành Chỉ nháy mắt sầm xuống, nếu để Cố chấp phát hiện chuyện cậu và bản thể định làm, không biết Cố chấp có nổi điên không.
Bởi vì dính líu đến thần lực trên người cậu, bản thể có thể lén liên hệ với cậu sau lưng những phân thân khác .
Bản thể cần linh hồn nguyên vẹn, nhưng Tính dục và Lười biếng vẫn ở bên trong cơ thể Vân Thiển không chịu trở về.
Bản thể từng lén tiếp xúc với cô. Hôm ngài lẻn vào phòng ngủ, mặc dù cô động tình nhưng vẫn không thể dấy lên sự thỏa mãn của dục vọng Tính dục.
Trước khi Vân Thiển biết được nguyên nhân từ trước đến nay mình sinh bệnh, Tính dục thông qua hành động của phân thân mà lấy được một tí dục vọng, nhưng không phải không có.
Khi đó, cho dù là phân thân hay bản thể, Vân Thiển đều từng động lòng.
Sau khi Vân Thiển biết được nguyên nhân, cô không hề có bất kỳ oán hận nào, nhưng cũng không có yêu thích.
Mặc dù vẫn tiếp xúc thân mật như cũ, nhưng lòng lại càng ngày càng xa cách. Cô không bài xích, thậm chí vẫn duy trì tín ngưỡng, nhưng cũng sẽ không tiếp nhận.
“Bởi vì nàng vẫn tín ngưỡng, phân thân dục vọng không bị bài xích, có thể tiếp tục sống trong cơ thể nàng.”
“Sau khi tín ngưỡng biến mất, bọn họ bị bài xích sẽ phải trở về.”
“…Cuối cùng, ta sẽ khiến tất cả quay lại ban đầu.”
Ô Tề Hải bèn đồng ý trợ giúp bản thể.
Tiểu đội dọn dẹp nghỉ ngơi dưỡng sức xong, mọi người chuẩn bị xuất phát lần nữa.
“Chú Vân, đằng sau đồng phục bảo hộ của chú bị ăn mòn rồi, mau thay bộ mới đi.”
“Đúng thật, lão Vân, ông mau thay đồ mới đi… Mọi người đóng cửa lại lần nữa nào.”
“Chú, cháu giúp chú thay !”
“Để cháu!”
Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ tranh giành giúp đỡ Vân Kiến Quốc mặc đồng phục bảo hộ lần nữa.
Vân Kiến Quốc cảm thấy người trẻ tuổi thật ồn ào, ông cảm giác vì tranh giành mà hai người kéo đứt không ít tóc trên đầu ông.
Vân Kiến Quốc rống giận: “Yên lặng chút đi! Tôi tự mặc!”
Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải lập tức im lặng , ngoan ngoãn như chim cút bị bóp cổ. Kế tiếp, bọn họ càng ra sức dọn dẹp hơn, ý đồ cặm cụi chuộc lỗi.
Vân Kiến Quốc lén than phiền với Vân Thiển, bảo cô dạy dỗ hai cậu nhóc kia đàng hoàng.
Vốn dĩ người trung niên khó khăn lắm mới giữ được mái tóc dày, hai cậu thiếu niên vì tranh giành tình cảm mà giật đứt không ít tóc của ông, làm ông đau lòng muốn chết.
Vân Thiển: “…”
Không ngờ một lão già như ngài đồng chí Vân vẫn rất để ý hình tượng.
…
Lại mấy ngày trôi qua.
Mặc dù quốc gia phản ứng nhanh, quái vật thình lình xuất hiện và môi trường thay đổi vẫn khiến nhiều người mất đi gia đình và người thân.
Ban ngày ai nấy bận rộn, không có thời gian đau lòng. Ban đêm cảm xúc dâng trào, mọi người có thể nghe thấy tiếng oán trách và tiếng rấm rứt khe khẽ.
Vân Kiến Quốc thở dài, đang định nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy bên ngoài có người gọi ông.
“Chú, cháu có việc muốn nói với chú.”
Ông mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là Ô Tề Hải.
Vân Kiến Quốc không nghĩ nhiều, đi theo Ô Tề Hải ra ngoài. Có điều hướng đi càng ngày càng kỳ lạ, ông nghi hoặc nói: “Tiểu Hải, cháu muốn dẫn tôi đi đâu?”
Ô Tề Hải nói: “Ở đằng trước.”
Vân Kiến Quốc nhìn thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, tóc trắng mắt vàng. Ông đã từng gặp người đó.
“Thẩm Giới.”
Trải qua nhiều chuyện, thấy rõ vòng sáng bên ngoài cơ thể người nọ, ông cũng biết đại khái ngài là thần linh.
“Lại gặp mặt rồi.” Giới chậm rãi đi về phía ông.
Vân Kiến Quốc để ý chẳng biết từ khi nào Ô Tề Hải đã dần dần biến mất, ông mỉm cười với Giới.
Giây kế tiếp, nụ cười bất chợt cứng đờ bởi vì Giới đột nhiên chĩa kiếm vào ông.
Vân Kiến Quốc nghe thấy Giới nói: “Xin lỗi, đây là chuyện bất đắc dĩ.”
…
Vân Thiển tỉnh lại khỏi cơn mơ, cô nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài. Sau khi tận thế, ai cũng không dễ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần vài tiếng động sẽ khiến người ta choàng tỉnh.
Cô nhìn bên ngoài phòng, lắng nghe tiếng động ban nãy.
Nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng cô tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến tâm trạng cô bình tĩnh hơn.
Tỉnh rồi, lại không ngủ được, Vân Thiển mặc áo khoác vào. Trước khi ra cửa, cô hơi lưỡng lự, sau đó cầm mấy món đồ thường dùng trên bàn và nhánh cây đặt vào túi áo, mang theo bên mình.
Nhắm về một hướng mà đi.
“Chị gái?”
Vân Thiển nhìn thấy Ô Tề Hải gần đó, cậu hỏi: “Sao chị lại ra đây?”
“Mơ thấy một cơn ác mộng không nhớ nổi.” Vân Thiển để ý vẻ hoảng hốt thoáng qua trong mắt Ô Tề Hải, cô nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Hai tay Ô Tề Hải chắp sau lưng: “Không có gì, chúng ta về phòng đi.”
Ánh mắt lại liên tục liếc về một hướng.
Vân Thiển lấy làm lạ, bèn đi về hướng kia.
Lúc cô đi tới đó, Ô Tề Hải không ngừng ngăn cản cô.
Càng như vậy, cô càng muốn xem.
“Chị gái!”
Vân Thiển dừng bước, giơ tay che miệng, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trường kiếm đâm thủng ngực Vân Kiến Quốc, là vị trí trái tim, áo khoác màu xanh lá đậm bị máu nhuộm thành màu đen kịt.
Chủ nhân cầm trường kiếm là Giới.
Trường kiếm rút ra, Vân Kiến Quốc ngã xuống đất, đọng một vũng máu.
“…” Vân Thiển muốn hét lên, lại phát hiện cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô lảo đảo chạy tới bên cạnh Vân Kiến Quốc, hai tay lắc người ông, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Cô sờ từ mặt đến cổ rồi đến ngực Vân Kiến Quốc đang nằm im bất động, xác nhận ông đã trút hơi thở, cô bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
“Tại sao?” Vân Thiển cầm bàn tay lạnh băng của ông, nhìn sang Ô Tề Hải và Giới, môi dưới bị cắn rướm máu, nước mắt chảy ra từng hồi: “Tôi đã làm gì sai, vì sao lại đối xử với tôi và người nhà tôi như vậy?”
Cô dán lên người Vân Kiến Quốc, hai tay che kín biểu cảm trên mặt, bật tiếng khóc lớn.
Khóc đến tím ruột tím gan.
Đầu ngón tay đặt bên người Ô Tề Hải run lên, cậu nhìn thấy hai bóng ngươi mờ ảo lơ lửng bay lên sau lưng Vân Thiển, là Tính dục và Lười biếng.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên bị tống ra khỏi cơ thể Vân Thiển.
Hai người không có thực thể, không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể vươn tay về phía Vân Thiển…
Giới không trả lời cô, xoay người mang Tính dục và Lười biếng từ từ tan biến.
Vân Thiển vừa vặn ngẩng đầu lên, đuôi mắt và đầu mũi ửng đỏ, mi mắt thấm ướt.
Khoảnh khắc Giới tan biến, Ô Tề Hải gập người ấn lên lồng ngực. Mất đi thứ vô cùng quan trọng, đau đớn đến không thể hít thở —— là cảm xúc đến từ bản thể.
“Cậu ổn chứ?”
Ô Tề Hải kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Vân Thiển đã đứng dậy, đang nhìn cậu.
Vân Thiển xòe lòng bàn tay, chỉ thấy dấu vết chút bùn còn sót lại: “Ba tôi đâu? Bất kể hai người có ý định kỳ quái gì, tôi cũng đã phối hợp diễn kịch với các người rồi, trả ba lại cho tôi.”
Ô Tề Hải trố mắt nhìn trân trối: “Diễn… diễn kịch? Chị gái, lúc nãy chị đang diễn hả?”
Vân Thiển khó hiểu nhìn cậu: “Bộ nhìn chỉ số IQ của tôi dễ gạt lắm à? Từ lần trước cậu cố ý bán danh sách thần linh cho người chơi là tôi đã thấy lạ rồi… Hai người muốn khiến tôi đau đớn tuyệt vọng để lấy lại phân thân sao?”
Ô Tề Hải: “Sao chị biết?”
Rõ ràng lúc đó chị gái quay lưng về phía phân thân, úp mặt lên “thi thể” Vân Kiến Quốc khóc, cô không thấy gì mới đúng.
“Tôi nhìn ở đây thấy rất rõ.” Vân Thiển móc gương trang điểm vẫn luôn mang theo bên mình ra, ấn tay lên khóe mắt đỏ ửng. Lâu rồi cô không khóc nhiều như vậy, khóc trông chẳng đẹp chút nào, công lực giảm sút không ít.
Ô Tề Hải sửng sốt lùi về sau một bước. Giờ cậu mới nhớ lúc Vân Thiển khóc, cô vùi mặt rất kín, đúng là quá bất thường!
“Nhưng mà chị gái, lúc nãy tín ngưỡng của chị đã thật sự biến mất… hoàn toàn không giống giả vờ.”
“Chỉ cần nghĩ tới thần linh bại não kia đồng ý ngủ với tôi mà chẳng giữ lời, tôi đã không còn tin nữa.”
Vân Thiển nói một cách chính đáng, hợp tình hợp lý.
“Thật không hiểu nổi nguyên lý vận hành năng lượng của thần linh các người. Nếu chỉ là muốn cảm xúc này, cứ nói với tôi một tiếng, tôi lập tức dốc ruột dốc gan diễn đúng ý đúng chỗ cho, lại còn làm mấy chuyện rườm rà phiền phức… Đây là ý của ai, thiểu năng quá vậy.”
Cô lấy một chai thuốc nhỏ mắt bị bóp gần cạn đáy trong túi ra: “Khí hậu Thủ đô khô chết đi dược, khóc một chút mà nước mắt đã dính hết lên mặt. Đúng là chỉ có nước nhỏ mắt dễ xài, sóng sánh trong suốt.”
Cô nặn ra hai giọt, kết hợp với cau đầu mày, nước mắt chỗ lông mi rưng rưng, lập tức giống như lã chã chực khóc khiến người khác đau lòng.
Bấy giờ Ô Tề Hải mới phát hiện nước mắt trên lông mi Vân Thiển có mùi thuốc nhỏ mắt: “…”
Ngực cậu vẫn còn đau nhói.
Ô Tề Hải: Bản thể đần độn còn đang ở bên kia đau lòng, đau lòng cái rắm!
------oOo------