Cá Muối Cứu Thế

Chương 103: Kéo xuống vũng lầy



 

 

Nhà gỗ tựa như một chiếc chìa khóa mở ra ổ khóa nào đó trong người Giới.

Đó là ổ khóa căn phòng quan trọng sâu trong linh hồn. Cùng lúc chìa khóa vặn xoay, mảnh vỡ ký ức từ từ trút xuống.



Nhà tập thể ở Thủ đô rất nhiều, người trong đó đa phần là người nhà quân nhân. Bình thường, những đứa trẻ đều chơi đùa trên khoảnh sân của khu nhà, hầu hết là những cậu bé da ngăm như khỉ ốm. Người lớn thì ở bên cạnh vừa dệt áo đan len hoặc rửa đồ ăn vừa trông chừng.

“Con gọi em gái ra chơi cùng đi.”

Người lớn vừa nói, nhóm cậu bé lập tức gọi cô bé tới chơi.

Cô gái nhỏ với làn da trắng nõn đứng dưới tàng cây, đôi mắt vừa to vừa tròn đã hơi có nét đào hoa.

Bé trai tuổi này còn chưa biết cái gì gọi là xinh đẹp, nói chuyện với bé gái làm sao vui bằng chơi thẻ bài của mình.

Một người trong đó nói cho có lệ: “Vân Thiển, cậu qua đây chơi đi. Cậu mà không qua, mẹ mình lại nói mình.”

“Mình không muốn chơi với các cậu, mình đang làm bài tập thủ công cô giáo giao.”

Nói xong, Vân Thiển xách túi ni lông, bước đôi chân ngắn rời khỏi sân viện. Lúc rẽ ngoặc, cô đụng trúng người ngồi xổm ở cổng.

Hai người té ngã xuống đất.

Vân Thiển nhìn sang, là cậu bé xinh đẹp đeo chiếc nhẫn của cô hôm đó.

Có điều người nọ bây giờ không tóc trắng phết đất mà đội kiểu tóc em gái(*), khuôn mặt thanh tú, không nhìn kỹ còn tưởng là bé gái.

(*) Đại khái là kiểu tóc thế này

Vân Thiển bò dậy rất nhanh, cậu bé vẫn ngồi dưới đất như cũ, ánh mắt nhìn cô hung dữ.

Cô lập tức nhớ đến lời dặn của ngài đồng chí Vân: “Cậu muốn ăn vạ mình à?”

Bé trai ác miệng nói: “Con người, bây giờ ngươi còn kịp xin lỗi hành vi mấy ngày trước của ngươi. Thần linh vĩ đại sẽ không trách…”

“Rột rột.”

Bụng cậu phát ra tiếng kháng nghị.

Vân Thiển hơi thương hại, sờ hai mươi tệ tiền tiêu vặt trong túi, khí phách nói: “Hôm qua cậu nhận chiếc nhẫn của mình thì chính là một trong các ông xã dự bị tương lai của mình. Thương tình bộ dạng sắp chết đói của cậu, mình mời cậu ăn một bữa.”

Cậu bé hừ một tiếng, vừa định từ chối, chợt nhìn thấy cô gái váy trắng thắt bím tóc quai chèo đáng yêu đang tìm gì đó gần bờ tường, cầm lên một cục gạch không lớn không nhỏ.

Cậu: “…”

Trong cửa hàng hoành thánh nhỏ, một phần hoành thánh gạch cua cộng thêm hai xíu mại lòng đỏ trứng muối khiến cậu bé ăn như hổ đói.

Vân Thiển chống hai tay lên mặt, hỏi: “Này, mình tên Vân Thiển, cậu thì sao?”

Cậu bé nghi hoặc nhìn cô: “Sao cái gì?”

“Tên cậu là gì?”

“Chưa có tên.”

“Vậy bình thường người khác gọi cậu thế nào?”

Cậu bé suy nghĩ một hồi, đếm ngón tay: “Thằng nhóc này, thứ kia, rác rưởi, dục vọng chết tiệt…”

Vân Thiển nghe xong gật đầu: “Bọn họ là người lớn trong nhà cậu à?”

“Xem như vậy đi.”

Vân Thiển cau mày: “Những từ này đều không tốt. Ba mình nói người lớn là tấm gương phản chiếu đứa trẻ, người lớn làm chuyện xấu trước mặc trẻ con thì hoặc là đồ khốn mất não hoặc là bọn buôn người!”

Bé trai không hiểu lời Vân Thiển nói gì, chỉ thấy suy nghĩ của cô thay đổi quá nhanh. Cô hỏi cậu có nhà không, cậu lắc đầu.

Với tư cách là một thần linh dự bị, làm sao cậu có thể có nhà ở thế giới nhỏ.

Cậu đến đây để rèn luyện, tìm kiếm tín đồ ngoan đạo!

Sau đó, cậu bị Vân Thiển dẫn về nhà.

Vốn dĩ cậu không muốn đi, nhưng vì sức uy hiếp của cục gạch trong tay cô quá mạnh mẽ.

Trong lòng cậu cất giấu một suy nghĩ không tệ, đó là biến cô bé này thành tín đồ của ngài.

Đợi sau khi cô tín ngưỡng sâu sắc, cậu lại báo thù chuyện cô giẫm lên tóc và dùng cục gạch uy hiếp cậu đeo nhẫn.

Cha mẹ Vân Thiển đều là cảnh sát hình sự, bình thường hay tăng ca, thường xuyên không về nhà. Đồ ăn trong tủ lạnh hình như chuẩn bị đến hai ba ngày, phòng khách bỏ trống cũng trữ rất nhiều thức ăn nhanh, Vân Thiển sẽ không đói. Nếu nhiều ngày mà hai vợ chồng đều không về, bà nội và bà ngoại sẽ đến nấu gì đó cho cô ăn.

Cậu bé ngồi trước bàn ăn, nhìn Vân Thiển đầu tiên chạy vào phòng, kê ghế khóa trái cửa sổ, rồi lại mang một cái ghế lớn, lấy quyển từ điển dày từ tủ sách nhiều tầng, lảo đảo đi về phía cậu.

“Bộp —— ”



Quyển từ điển bị ném lên mặt bàn.

“Tên họ là đại diện cho một người, mỗi người đều phải có tên của mình.” Vân Thiển mở từ điển, đưa đến trước mặt cậu bé: “Ba mình nói tên của mình là do ba lật từ điển chọn chữ.”

Cậu bé bỉu môi, cậu chẳng phải con người, cần tên họ làm gì. Đợi sau khi chính thức trở thành thần linh, tự nhiên cậu sẽ có danh xưng.

Cậu tùy tiện chọn đại một từ: “Cái này.”

Vân Thiển nghiêm túc nhìn, đọc lên hai chữ kia.

“Cậu muốn tên ‘Thế Giới’ sao?”

Cậu bé chống cằm: “Hai chữ đọc mệt quá, lấy chữ phía sau đi.”

Vân Thiển gật đầu: “Được rồi, vậy bắt đầu từ bây giờ sẽ gọi cậu là Tiểu Giới.”

“Sao phải gọi Tiểu Giới?”

“Bởi vì trông cậu rất bé… Người cậu hôi quá, mau đi tắm đi.”

Tắm xong, Tiểu Giới mang đầu tóc ướt nhẹp mặc áo ngủ màu hồng và quần lót có đính đuôi heo nhỏ của Vân Thiển, bị Vân Thiển ấn ngồi xuống thảm lau tóc.

Lau tóc xong, Vân Thiển lại đi lấy máy sấy, sấy tóc cho Tiểu Giới.

“Không sấy khô tóc mà đi ngủ, hôm sau sẽ bị nhức đầu, sau này sẽ biến thành đồ ngốc xấu xí.”

Hơi ấm lướt nhẹ trên mặt, cậu bé cảm nhận đầu ngón tay mềm mại nhỏ nhắn đang xoa đỉnh đầu, lắng nghe tiếng lải nhải dài dòng của cô. Cậu vùi mặt vào thảm lông dài, nhỏ giọng nói: “Ta muốn trở thành thần linh vĩ đại.”

Không thể bị loài người mê hoặc, mặc dù ngài rất thích cảm giác được người ta chăm sóc.

“Mê tín!” Vân Thiển sờ mái tóc đã khô, cảm thấy tiếc việc ngài cắt tóc dài ban đầu.

Sau khi Vân Thiển tắm xong, cô mang ngôi nhà búp bê được cất giấu ra chơi vui vẻ với Tiểu Giới.

Tiểu Giới ngoài miệng nói Vân Thiển thật trẻ con, nhưng lúc chơi nhà chòi lại chơi say mê.

Chẳng qua phương thức muốn chơi của hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau.

Vân Thiển muốn lấy ngôi nhà búp bê chơi trò đuổi bắt phạm nhân, Tiểu Giới muốn chơi trò sắm vai gia đình.

Đây là ngôi nhà búp bê của Vân Thiển, đương nhiên phải theo ý cô.

Tiểu Giới đồng ý chơi trò truy bắt phạm nhân, mặc dù Vân Thiển bảo cậu làm cảnh sát chính nghĩa, nhưng cậu vẫn xụ mày, hứng thú giảm sút.

Vân Thiển rất biết xem mặt đoán ý, cô cũng rất quan tâm người khác.

Bình thường, những lúc ba mẹ mặc dù mệt mỏi trở về nhưng vẫn cố dẫn cô đến khu vui chơi, lần nào cô cũng để ý, bảo ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.

Phát hiện Tiểu Giới không vui, Vân Thiển ngẫm nghĩ, đành nhượng bộ.

Cô lấy một cặp búp bê cha mẹ ra, lắc trước mặt Tiểu Giới, đợi cậu ngẩng đầu, cô bèn cười nói: “Chúng ta chơi cái này đi.”

Mi mắt cô gái cong cong, nụ cười ấm áp rạng ngời giống như ánh mặt trời nhuộm sắc vàng hi vọng lên bốn phương.

Khoảnh khắc đó, Tham lam trong lòng ngài thức tỉnh.

Khung cảnh ký ức vì thế dừng lại, mảnh vỡ ký ức mới tràn vào.

Đằng trước là con đường trải đầy nắng, ngài đứng ở góc tối quan sát Vân Thiển bắt đầu vào tiểu học.

Cô xinh đẹp, tính cách lại tốt, mặc dù lúc nói chuyện hơi thẳng tính nhưng bạn học nam hay nữ bên cạnh đều rất thích cô.

Ở lại thế giới nhỏ một khoảng thế giới, ngài đã nắm rõ quy luật của thế giới này, không còn giống đứa trẻ bộp chộp mà Vân Thiển mới gặp lần đầu.

Tham lam trong người kêu gào muốn nhìn thấy nụ cười của Vân Thiển nhiều hơn. Ngài di chuyển bước chân, đi về phía bãi tập.

Trên đường chạy bằng bê tông nhựa màu đỏ, nhóm học sinh đang làm động tác nóng người theo thầy giáo, chuẩn bị chạy bộ.

Trẻ con đi đứng hay va vấp, thầy giáo vừa phát lệnh đã có một bé trai ngã dưới đất. Vân Thiển cách cậu bé gần nhất bèn bước đến đỡ dậy.

Ngài vừa định nở nụ cười, bỗng nhìn thấy sự lo lắng dành cho người kia trong mắt Vân Thiển…

Không được, đó là ánh mắt chỉ dành cho ngài.

Đố kị thức tỉnh.

Vân Thiển không nên mang ngài về nhà.

Mang về một ác ma ra đời từ dục vọng.

“Ta sắp tan biến rồi.” Ngài nói bằng giọng điệu cực kỳ đáng thương: “Ta không có tín đồ, thần linh không có tín đồ sẽ không trở thành thần linh thật sự, cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi ta biến mất, nàng có nhớ ta không?”

Vân Thiển lo lắng đúng như ngài dự liệu: “Vậy phải làm sao đây, mình có giúp được không?”

“Có thể, dĩ nhiên là có thể.” Ngài nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Trở thành tín đồ của ta, tín đồ duy nhất của ta, phó thác mọi thứ của nàng cho ta.”

Sau đó, Phẫn nộ, Tham lam, Lười biếng và Kiêu ngạo lần lượt thức tỉnh.

Ra đời từ dục vọng, ngài không thể kiểm soát được dục vọng. Vào thời khắc này, rốt cuộc ngài cũng biết được vì sao lúc ngài ra đời, những thần linh khác lại lộ vẻ mặt ghét bỏ như vậy.

Dục vọng trần trụi không cách nào khống chế quá xấu xí.



Ngài muốn Vân Thiển chỉ có thể nhìn thấy một mình ngài.

Vân Thiển vào cấp hai.

“Sao nàng đeo kính rồi?” Ngài biết rồi còn hỏi.

Vân Thiển đẩy mắt kính, hiển nhiên vẫn chưa quen với việc đeo kính: “Mình làm xong bài tập thì bỗng dưng không thấy rõ nữa, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bị cận thị. Bác sĩ nói rất bất thường, nhưng không tìm ra nguyên nhân… Đeo mắt kính thật bất tiện, xấu quá.”

“Không đâu, nàng thế nào cũng đều đẹp cả.”

Vân Thiển nghe Tiểu Giới nói vậy, gò má ửng đỏ: “Vì sao vóc dáng cậu lại lớn nhanh thế?”

Ngài vươn tay sờ đầu cô: “Ta là thần linh.”

Vân Thiển kéo tay của ngài khỏi đầu: “Người ở Thần giới còn ăn hiếp cậu không?”

Ngài nhớ đến những thần linh bị ngài chém dưới kiếm, khẽ cười: “Bây giờ chúng ta sống rất hòa thuận.”

Vân Thiển gật đầu: “Vậy cậu phải kết thêm nhiều bạn mới đấy.”

Giới nheo mắt, ngài thích nụ cười Vân Thiển, nhưng không thích Vân Thiển cười với người khác.

Trên thế giới này luôn có người có thể khiến Vân Thiển cười.

Phải làm sao đây?

Cố chấp ra đời.

Vậy thì phá hủy thế giới nhỏ này đi, cho dù là thế giới gốc cũng có cách phá hủy.

Đợi thế giới nhỏ hủy diệt, ngài lại ra tay cứu Vân Thiển, mang cô về Thần giới.

Xây dựng một thần điện nguy nga, trong thần điện chỉ có Vân Thiển và ngài.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, đám dục vọng trong cơ thể ngài đã sôi sục không ngừng.

Lại là một mảnh ký ức mới bay tới.

Vân Thiển mười tám tuổi, đã vào đại học mình muốn. Cô đứng dưới tán cây bạch quả, tóc bị gió thổi tung, nhón chân đặt một nụ hôn lên gò má ngài.

Ngài thành công có dược cô, tất cả mọi thứ của cô.

Tính dục thức tỉnh.

Vô số thông tin về tình yêu loài người tràn vào đầu, trừ chuyện sinh sôi duy trì nòi giống, ngài cũng hiểu thêm một tình cảm nên có khác.

Những hành vi mà ngài làm trước đây là hành vi của súc sinh.

Ngài hối hận rồi.

Nhưng việc sắp đặt hủy diệt thế giới nhỏ đã đâu vào đấy, ngài không thể nào rút lại.

… Còn một cách.

“Tái hiện…” Miệng ngài khẽ niệm, sử dụng sức mạnh một nửa linh hồn trong thân thể tức là sức mạnh căn nguyên để  khởi động thần thuật, tiến hành đảo ngược thời gian thế giới nhỏ mà ngài cai quản: “Hôm qua.”

Ký ức dừng lại, lui nhanh như thủy triều.

Giới thở dốc, tóc trắng bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má. Tái hiện hôm qua thành công nhưng cũng thất bại, không những thiết lập lại một thế giới nhỏ trong phạm vi ngài cai quản, mà còn thiết lập lại toàn bộ.

Sức mạnh căn nguyên của ngài…

Giới vẫn không thể nhớ lại rất nhiều thông tin quan trọng, ký ức hỗn loạn, thần lực phát ra. Ngài và Tô Quân rời khỏi không gian linh hồn, tạm thời không mang Tính dục và Lười biếng đi.

Giới khẳng định một chuyện, phân thân nói không sai, ngài đúng là vô dụng, không ngờ ngài vẫn tổn thương Vân Thiển như cũ.

“Xin lỗi.”

Vân Thiển mở mắt, phát hiện mình được người khác ôm lấy.

Lòng bàn tay chạm đến mái tóc trắng mềm mại, cô mà lại được thần linh ôm sao?!

Trên người ngài toát lên sự đau buồn mà Vân Thiển không hiểu được, nhưng cô biết một chuyện. Đôi tay Vân Thiển vòng ôm lấy ngài, vỗ nhẹ lưng từ trên xuống dưới an ủi.

【Mông…】

Giới nghe thấy, mông?

【Mông cong!】

Đôi tay vỗ nhẹ lưng ngài đặt sát phần mông, đang rục rịch nhích xuống dưới.

Giới: “…”

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv