Cá Muối Cứu Thế

Chương 1: Ngủ ngay tại chỗ



 

Vân Thiển bước về trước một bước, bàn chân giẫm lên tờ quảng cáo bay dưới đất.

Cô nheo mắt nhìn bảng thông báo trường cấp ba, bên trên dán đủ các loại quảng cáo bệnh viện thẩm mỹ, trang điểm bán vĩnh cửu(1), châm thuỷ quang(2) Thermage(3). Sau một hồi nhìn chăm chú tủ kính, Vân Thiển rủ mắt quan sát đồng phục học sinh áo trắng váy đen trên người, giơ tay sờ cổ áo.

Mép túi bên ngực trái áo sơ mi có in dòng chữ nhỏ “Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang”, trên cổ áo thêu hoa văn, sờ thử thì thấy có vẻ là hàng chữ.

Vân Thiển trở về tư thế đứng bình thường, ngáp dài: “Không phải quảng cáo lừa tiền à, thì ra là trò chơi giải cứu thế giới tận thế thật.”

Trên mặt kính bảng thông báo, một bóng ma mảnh khảnh âm thầm xuất hiện, nhiệt độ không khí chợt giảm vài độ.

Vân Thiển bất giác rùng mình, ôm chặt cơ thể, tiếp tục quan sát bảng thông báo, không hề nhận ra ánh mắt âm u lạnh lẽo sau lưng.

Bóng ma trên mặt kính: “?”

Vân Thiển: Ngại quá, không mang theo mắt kính, không thấy đường.



Mười phút trước.

Vân Thiển đứng trước tủ lạnh phòng trọ, đồ ăn trong tủ thật ít ỏi. Mì sợi Trần Khắc Minh(*) chỉ còn năm cây cuối cùng trong bịch, hiển nhiên không có cách nào tạo thành một bát mì nóng hổi. Bên cạnh chỉ còn quà tặng siêu thị bánh mì cà rốt mà cô ghét nhất, cô thà chết đói cũng không ăn!

(*) Tên một nhãn hiệu mì sợi bên Trung Quốc

Cảm giác bụng đói kêu réo không dễ chịu, Vân Thiển lục lọi khắp phòng, chỉ tìm được hai tờ tiền một tệ.

Cô cất tờ tiền giấy nhăn nhúm vào túi, bước ra cửa mua bánh bao.

Bà chủ tiệm bánh bao dưới lầu tính tình hiền lành nhưng số không được may mắn. Chồng bà là tội phạm giết người, bị phán tù chung thân. Khoảng thời gian trước, con trai duy nhất bị tiêm nhiễm ma tuý trong trường, rơi vào con đường không lối về.

“Một bánh bao Mai Can Thái(*).”

(*) Tên một món cải muối phơi khô

Bà chủ ngẩng đầu nhìn thấy Vân Thiển, tâm trạng tồi tệ trở nên tốt hơn. Vân Thiển là cô gái xinh đẹp nhất khu dân cư này, bà chưa từng đi học nên không biết phải miêu tả thế nào, dù sao thì trông cô rất giống minh tinh điện ảnh, mặt mũi xinh đẹp thích mắt.

Tuổi Vân Thiển không lớn lắm, lúc mới chuyển tới đây thường có vài tên lưu manh để ý tới cô. Nghe nói cô tinh thông kỹ thuật đánh nhau của cảnh sát từ người cha làm cảnh sát hình sự, đám lưu manh kia lúc vào hiên ngang, lúc ra bò toài.

Từ đó, không còn ai dám chọc cô nữa.

Có điều…

Bà chủ thở dài, ánh mắt nhìn Vân Thiển trở nên đau lòng. Bà vừa gói thức ăn, vừa hỏi: “Vân Thiển, cháu còn chưa tìm được việc à?”

Vân Thiển lắc đầu: “Làm gì có công ty nào chịu nhận người có tật xấu như cháu, làm việc được một nửa thì lăn ra ngủ, hoặc thấy sắc là nổi lòng tham, tập kích đồng nghiệp xinh đẹp bên cạnh, tổ hợp của phiền phức.”

Con ngươi màu hổ phách nhạt của Vân Thiển dời xuống. Cách lớp mắt kính dày, cô nhìn thấy tờ áp phích quảng cáo trò chơi.

“Trải nghiệm cảm giác chúa cứu thế chân thật 100%! Chỉ cần mỗi ngày treo máy, nằm không cũng có tiền, hàng ngày kiếm không dưới 1000 tệ! Địa chỉ website chính thức《Chúa cứu thế》: www. jiushizhu. com!”

Bà chủ nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Vân Thiển, nhét bánh bao vào tay cô: “Cái còn dư tặng cháu, không tính tiền.” Bà để ý Vân Thiển đang đọc quảng cáo, vội nói: “Đây là quảng cáo người ta dán lên chỗ dì, chắc chắn là lừa đảo! Cháu đừng có tin, đời nào có chuyện không làm mà hưởng!”

“Vâng.” Vân Thiển cắn bánh bao nóng hổi gật đầu, xoay người lên lầu.

Phương thức kiếm tiền tại nhà ở xã hội hiện đại rất nhiều, Vân Thiển cũng không ngoại lệ, cô đều từng thử qua hết. Kỹ năng và thực lực của cô không tệ, nhưng…

Làm hoạ sĩ với kỹ thuật vẽ xuất sắc, không ai tìm cô vẽ; tác giả tiểu thuyết viết truyện không tệ, chẳng có click chuột và lưu trữ; quay video đăng vừa rõ vừa đẹp vừa ăn theo trào lưu, độ lan truyền bằng không; vác gương mặt đẹp làm streamer, mãi không có khán giả; ngay cả làm mẫu ảnh shop Taobao, tiền còn chưa thanh toán , hôm sau shop Taobao đã sập tiệm.

Sự việc tương tự như thế còn rất nhiều, nhắc tới đều là chuyện đau lòng.

Vận số xấu như bị quỷ ám.

Vân Thiển đang gõ website 《 chúa cứu thế 》trên điện thoại.

Hàng chữ in đậm to vật vã ở đầu trang web : Đăng ký tặng ngay 5000 tệ!

Vân Thiển dứt khoát điền thông tin cá nhân vào. Thông tin bao gồm tên họ, số thẻ căn cước, số thẻ ngân hàng,… Bấm đăng ký.

“Thông tin đang được xét duyệt…”

“Bạn đáp ứng đủ điều kiện người chơi Chúa cứu thế, bắt đầu phát tiền vốn, đang lựa chọn thế giới tận thế …”

Điện thoại ting ting hai tiếng.

“【Ngân hàng Dân Thương】Tài khoản 7699 của bạn nhận được 5000 Nhân Dân Tệ. Người chuyển khoản: Chúa cứu thế, số dư hiện tại là 5000,03 tệ.”

“【Trò chơi Noah】Chúc mừng bạn may mắn trở thành người chơi thử nghiệm nội bộ trò chơi giải cứu tận thế 《 Chúa cứu thế 》. Bạn sẽ tiến vào trò chơi vào đúng 09:15:01, ngày 9 tháng 3. Mời bạn chuẩn bị sẵn sàng!”

Chín giờ mười lăm phút vừa đến, Vân Thiển trong hiện thực đánh mất ý thức, đi tới sân trường xa lạ.

Thông tin có liên quan《 Chúa cứu thế 》tràn vào đầu cô như thuỷ triều. Cô và những người khác được thần linh lựa chọn sẽ lấy thân phận người chơi có thể hồi sinh vô hạn đến thế giới tận thế, cứu giúp các thế giới này.

Thế giới tận thế đều là thế giới thật, nhân tố tận thế khác nhau khiến cho thế giới bọn họ trở thành thế giới tận thế, người chơi cần tiêu diệt nhân tố tận thế đó.

Người chơi không được cố ý tiết lộ thân phận của mình trước mặt người bản xứ ở thế giới tận thế, không được cố ý gây thương tích người bản xứ, cũng không được cố ý phá hoại thế giới tận thế.

Sau khi cứu giúp thành công, người chơi sẽ nhận được số tiền thưởng lớn.

Mỗi thế giới tận thế đều sẽ có số lượng người chơi khác nhau, chỉ cần một người chơi giải quyết được vấn đề tận thế, những người chơi khác đều có thể cùng nhau qua cửa.



Vân Thiển nhanh chóng tiếp nhận những thiết lập này.

Thân phận của cô tại thế giới này là học sinh chuyển trường lớp 11A1. Bởi vì ngay ngày đầu tiên vào ở ký túc xá, cô không tin chuyện ma liên quan đến bảng thông báo mà bạn cùng phòng kể, nửa đêm chạy ra ngoài chỉ để chứng thực chuyện ma.

Vân Thiển: “…”

Chị em à, không nên mang tinh thần học hỏi áp dụng lên loại chuyện này đâu!

Chúa cứu thế sắp xếp cho cô thân phận ngố tàu gì vậy?

Trừ thân phận ra, còn một việc cũng khiến Vân Thiển cảm thấy trò Chúa cứu thế này không đáng tin cậy. Cô là một người cận thị nặng, thế mà Chúa cứu thế không phát cho cô mắt kính…

Mọi thứ trong tầm mắt Vân Thiển cứ như tìm hoa trong sương, phải nheo mắt áp sát mới thấy rõ nội dung trên bảng thông báo.

Chóp mũi Vân Thiển tì vào tấm kính, dịch chuyển từ trái qua phải, đọc hàng chữ nhỏ trên tờ quảng cáo.

Ngôn ngữ thế giới tận thế sẽ tự động dịch sang ngôn ngữ mà người chơi sử dụng.

Vân Thiển khó khăn phân biệt đống chữ mờ nhoè kia.

“Cắt mắt hai mí, nâng sống mũi, thu hẹp cánh mũi, xoá tàn nhang…”

Bóng ma im lặng đứng ở khoảng trống bên phải cô, vẫy tay.

“Ngực nở, mông đầy, rút xương sườn thu nhỏ eo…”

Bóng ma nhảy nhót bên trái cô nhằm thu hút sự chú ý.

“Ồ, phẫu thuật trị cận thị, cái này được!”

Bóng ma xuất hiện trên tấm kính bảng thông báo đã lâu, người bình thường hẳn phải để ý tới cậu ta từ sớm.

Nhưng Vân Thiển, một người cận thị nặng, ngay cả tiêu điểm quảng cáo còn đọc không xong, làm gì rảnh rỗi bố thí ánh mắt cho bóng ma.

Huống chi cô vẫn luôn tì sát tấm kính đọc chữ, căn bản không nhìn thấy cái bóng trên đó.

Bóng ma hà hơi vào gáy Vân Thiển.

Lạnh buốt quét qua toàn thân, Vân Thiển “Á” một tiếng, nghi hoặc gãi đầu.

Xem ra mặc dù cô tiến vào thế giới tận thế, nhưng cơ thể vẫn là cơ thể của mình, đến lúc phát bệnh vẫn sẽ phát bệnh như cũ.

Vân Thiển thầm nói: “Tới lúc đi ngủ rồi.”

Cô nằm xuống ngay dưới bụi cỏ bảng thông báo. Chẳng mấy chốc, hơi thở đã chìm sâu.

Bóng ma sửng sốt nhìn Vân Thiển biểu diễn tuyệt kỹ “Ngủ ngay tại chỗ” cho mình xem.

Cậu ta không biết mình có phải là ma hay không, nhưng cậu dám chắc cô không phải là người!

Đúng rồi, cậu ta hiểu rồi, chắc chắn cô học sinh này đang giả ngủ.

Cô là người hiểu biết rõ chuyện ma.

Thật ra cô đã nhìn thấy bóng cậu ta trên tấm kính, cố ý không xoay người, không cho cậu ta có cơ hội tấn công…

Sau khi tự suy diễn xong, bóng ma cười khẩy. Cậu ta không tin người này có thể vờ ngủ đến sáng.

Một luồng sáng chiếu thẳng về hướng này, soi rõ bóng dáng gầy yếu của học sinh nữ trong bãi cỏ.

“Ôi —— trời! Chỗ này không thể ngủ được, em là học sinh lớp nào? Ủa? Cậu nhóc ban nãy đâu?”

Bóng ma bất đắc dĩ nghiến răng biến mất, vứt bỏ con mồi Vân Thiển.



Đèn trần phòng y tế sáng trưng, màn hình máy tính phản quang rất mạnh, ấn đường thiếu niên nằm trên giường bệnh hơi cau lại, tay lười nhác đặt lên bàn phím, điều chỉnh độ sáng màn hình thích hợp.

Bởi vì làn da quá trắng, dưới sự soi chiếu của ánh sáng, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.

Màn hình dừng trước hai bài đăng “Vũng máu oan khuất trước bảng thông báo” và “Nỗi khổ của nữ nhân viên y tế trường” trong mục【Chuyện ma】của diễn đàn trường

Cậu thiếu niên lựa chọn một trong hai mục để xem.

—— “…Bạn có nghe chuyện ma liên quan đến bảng thông báo trường Nhất Trung thực nghiệm thành phố Hoán Giang chưa?…”

—— “…Một học sinh tên Lý Vĩ Cơ bất mãn quảng cáo thẩm mỹ xuất hiện trên bảng thông báo trường, khiếu nại trường học nhiều lần không có kết quả, ngược lại còn bị trường phạt cảnh cáo. Sau khi Lý Vĩ Cơ dán đầy các loại tin tức thời sự và tạp chí khoa học lên bảng thông báo, trường học tức giận vì tại sao học sinh có thể đọc những tin tức không chính thống và thiếu đàng hoàng như vậy, cậu ta bị xử đuổi học.”

—— “…Lý Vĩ Cơ không chịu được nỗi nhục này, bèn cắt cổ tay trước bảng thông báo, máu chảy khắp nơi. Nghe nói gạch đá dưới bảng thông báo vốn dĩ màu xanh chứ không phải màu đỏ, màu đỏ đó là máu của Lý Vĩ Cơ! Không bao lâu sau khi Lý Vĩ Cơ chết, có người nhìn thấy cậu ta ở trong sân trường, đứng trước bảng thông báo, đập đầu vào kính…”

—— “…Chỉ cần lúc rạng sáng đứng một mình trước bảng thông báo cổng chính, cầm theo bất kỳ tờ quảng cáo cửa tiệm thẩm mỹ nào, bạn sẽ thấy cái bóng của Lý Vĩ Cơ in trên mặt kính bảng thông báo. Hãy nhớ!!! Đừng quay đầu! Không bao giờ được quay đầu! Nếu không bạn sẽ chìm ngập trong vũng máu giống như cậu ta!”

Cửa phòng y tế trường bất chợt bị đẩy ra!

Cậu thiếu niên vội đóng máy, đặt dưới gối, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn về phía người tới.

Phù —— may mà là bảo vệ.

Bảo vệ ôm ngang một học sinh nữ ngất xỉu: “Tống Hành Chỉ, cô Kỷ không có ở đây sao?”

Tống Hành Chỉ rụt rè đáp: “Lúc nãy cô Kỷ hơi buồn nôn, đi nhà vệ sinh rồi, lát nữa mới trở lại.”

Bảo vệ đặt người trong lòng xuống chiếc giường bên phải Tống Hành Chỉ: “Tôi còn phải tuần tra, tạm thời đặt người ở đây. Sau khi cô Kỷ về, cậu bảo cô ấy khám xem, học sinh này ngất xỉu bên đường.”



Tống Hành Chỉ gật đầu.

Bảo vệ nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, kế tiếp lắc đầu rời đi.

Cửa y tế trường đóng lại lần nữa.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên người học sinh nữ bên cạnh. Mái tóc nâu xõa dài của cô làm dịu đi màu trắng chói mắt của tấm ga giường. Nhờ thị lực tốt, cậu nhìn thấy tên họ học sinh thêu trên cổ áo.

Vân, Thiển.

Học sinh chuyển trường mới đến hôm qua sao?

Tống Hành Chỉ cẩn thận lấy máy tính ra lần nữa, mở trang web ban nãy. Chưa xem được bao lâu, cô Kỷ mặt mày tái nhợt đẩy cửa bước vào.

Đèn trần chợt nhấp nháy hai cái, ánh đèn xung quanh dường như chuyển từ sắc màu ấm sang sắc màu lạnh.

Tống Hành Chỉ không chú ý đến chuyện này, cậu đang dọn máy tính.

“Đây là ai?” Sắc mặt cô giáo Kỷ không dễ chịu lắm.

Mặc dù phòng y tế là nơi mà học sinh không khỏe trong người nên tới, nhưng ả không thích có người chưa được sự cho phép đã đặt học sinh ở lãnh địa của mình.

Đây là lãnh địa của ả.

Tống Hành Chỉ: “Bảo vệ đưa đến, chú ấy nói là ngất xỉu ven đường.”

Cô giáo Kỷ dằn sự không vui trong lòng xuống, đeo ống nghe, vén áo sơ mi Vân Thiển, kiểm tra tình trạng của cô.

Trạng thái của cô giáo Kỷ không ổn, ngay cả rèm ngăn cách cũng quên kéo.

Rèm đứng yên tại chỗ, Tống Hành Chỉ vừa liếc đã nhìn thấy làn da trắng nõn phơi ra bên ngoài của Vân Thiển. Cậu đỏ mặt xoay người, trở tay kéo rèm.

Cô giáo Kỷ: “Oẹ oẹ.”

Trong quá trình khám bệnh, tiếng nôn ói của cô giáo Kỷ liên tục vang lên.

Tống Hành Chỉ: “…Cô Kỷ, cô ổn chứ?”

Giọng cô giáo Kỷ hơi khàn, nghe rõ tiếng nước miếng. Ả đáp: “Có lẽ buổi tối ăn phải thứ gì đó không sạch.”

Phía sau rèm ngăn cách sột soạt, giường bệnh hơi lõm xuống, giống như bị vật nặng đè lên.

Tống Hành Chỉ tò mò nhưng không dám quay đầu kiểm tra, cậu không thể nhìn cảnh tượng như vậy.

Rèm che mở ra lần nữa, cô giáo Kỷ mở miệng: “Em tỉnh rồi à, đừng lo, chỗ này là phòng y tế. Em ngất xỉu bên đường, được bảo vệ đưa đến đây.”

Giọng nói của ả càng trở nên khản đặc kỳ quái, giống như ngậm thứ gì đó trong cổ họng, nhả chữ không rõ.

Tống Hành Chỉ cảm thấy kỳ lạ, cậu xoay đầu lại.

Vừa nhìn, hô hấp chững lại!

Người trước mặt vốn không phải cô giáo Kỷ, hoặc nói thứ này vốn không phải cô giáo Kỷ!

Nó mặc áo blouse trắng của cô giáo Kỷ, sau lưng nhô ra ba cặp chân nhện dài gần ba mét chống dưới đất, trong đó có một chân giẫm lên giường bệnh của Tống Hành Chỉ.

Lẽ nào cảm giác lõm xuống vừa rồi…là nó?!

Tống Hành Chỉ lập tức nhớ đến tựa đề bài đăng nhìn thấy vừa rồi nhưng không click vào, nữ nhân viên y tế trường học.

Toàn thân cậu cứng đờ, đuôi mắt vì sợ hãi mà ửng đỏ, phủ một lớp sương mù, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Tống Hành Chỉ nghe thấy nữ nhền nhện nói với Vân Thiển: “Sao lại ngẩn người nhìn tôi chăm chăm vậy? Lẽ nào tôi có chỗ nào bất thường sao?”

Vân Thiển đơ người nhìn chằm chằm nữ nhền nhện đột nhiên xuất hiện hồi lâu. Cho dù tầm mắt mờ nhoè giống như vạn vật mosaic(*), cô vẫn có thể thấy rõ đôi chân dài gần bằng trần nhà kia.

(*) Mosaic: tức là một nhóm hình vuông xếp chồng lên nhau thế này (hình ngoài cùng bên phải).

Nói thật, lá gan của cô chỉ lớn bằng hạt óc chó, rất sợ các loại yêu ma quỷ quái.

Cô lè đầu lưỡi thấm ướt cánh môi khô khốc vì căng thẳng, tiếp đó bật ra lời khen nịnh nọt:

“Lần đầu tiên đến phòng y tế… không ngờ cô giáo lại đúng gu em như vậy. Vóc dáng cô đẹp thật, là đôi chân dài nhất mà trước giờ em từng thấy!”

Tống Hành Chỉ: “?”

***

(1)Trang điểm bán vĩnh cửu: Là một kỹ thuật thẩm mỹ sử dụng xăm đưa màu nằm tại lớp hạ bì (lớp thứ 2 của da) để tạo ra những đường nét giống việc trang điểm như viền mí mắt, chân mày, môi, cơ thể,… nhưng kết quả và màu mực sẽ phai màu dần theo thời gian, thói quen sinh hoạt, cơ địa …

(2)Châm thuỷ quang (水光针): là một liệu pháp thẩm mỹ tiêm bảo vệ da, giúp da trơn bóng căng mướt. Mình không tìm được từ thay thế tương ứng trong tiếng Việt, ai biết cứ comment nhé.

(3)Thermage: là công nghệ làm đẹp không xâm lấn nổi tiếng của Mỹ, được chính thức đưa vào sử dụng từ năm 2002 với khả năng xoá nếp nhăn, nâng cơ mặt, trẻ hoá làn da

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv