Lần trước Phương Trường vào xét nghiệm là được Ôn Lỗi Lỗi dẫn đi, lần này là tự mình tìm đến nên tình hình rất khác. Kể cả danh tiếng của Phương Trường cũng như Hoàng Kinh Giản có lan xa đến mấy thì cảnh vệ ngại ngần, không cho phép hai người đi vào.
Phương Trường chẳng hề để ý đến việc mình bị cản ngoài cửa, chỉ nhờ cảnh vệ giúp thông báo cho Ôn Lỗi Lỗi rồi ngồi luôn xuống bậc thềm chờ.
Lệ Minh Viễn muốn đứng lại gần Phương Trường, nhưng mới đi được vài bước đã đứng khựng lại, ngửa mặt nhìn trời.
Phương Trường chờ nửa ngày cũng chỉ thấy boss đại nhân ngửa đầu nhìn trời, thế là cũng bắt chước thả thần thức ra tìm xem có gì bất thường hay không.
Mãi chẳng thấy có thứ gì bất thường.
Cậu vẫn cố chấp dò tiếp, mãi mới bắt được một năng lượng gì đó khá yếu ớt.
Cảm nhận này, màu sắc này... rất quen.
Có bạn cũ nào mà bay trên trời không nhở!? Hình như là có.
Phương Trường lục tung không gian phòng livestream lên, rút ra một thanh kiếm laser, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Thời điểm bạn cũ ngày càng đến gần thì cũng là lúc Ôn Lỗi Lỗi bước ra.
Thấy sắc mặt Phương Trường tối sầm, Ôn Lỗi Lỗi vội dò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phương Trường dúi vội quyển sổ vào tay Ôn Lỗi Lỗi: "Thứ này tôi tặng cho cậu, bây giờ, ngay bây giờ, cậu đi vào rồi tìm cách thông báo cho tất cả mọi người là sắp có thú biến dị đang bay đến đây.đây"
Chắc hẳn nó đã chốt mục tiêu nên bay thẳng tắp tới đây. Tốc độ quá nhanh, cho dù Phương Trường muốn dụ nó sang chỗ khác cũng không kịp.
Ôn Lỗi mau lẹ nắm bắt tình hình, không nói thêm nữa, cầm lấy quyển sổ lao thẳng vào phòng nghiên cứu. Mấy phút sau, ở khu an toàn Châu Khánh, tiếng còi cảnh báo réo lên từng hồi vô cùng đinh tai nhức óc.
Cả khu an toàn nhốn nháo hết cả lên. Nhóm đi tìm hầm trú ẩn, nhóm tập hợp dị năng giả có năng lực chiến đấu sẵn sàng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Đến tiếng còi thứ ba, chim sáo đã xuất hiện.
Lần này chim sáo bay sát rạt mặt đất, riêng kích thước của nó đã đủ khiến con người ta hoảng hồn.
Phương Trường híp mắt quan sát, có vẻ con chim này đã hoàn toàn bình phục từ sau trận chiến với cậu rồi. Không những thế, dường như còn tiến hóa thêm những mấy bậc, lông cánh cứng cáp hẳn ra, lộ ra màu ánh kim vô cùng quỷ dị.
Chim sáo bay vòng vòng thám thính tình hình, chợt phát hiện tử thù cũ, nó ngửa mặt lên trời hót một tiếng đầy kiêu căng ngạo mạn, như thể hôm nay chắc chắn việc báo thù của nó sẽ thành công.
Các tiểu đội dị năng giả nín thở ngưng thần, vừa thấy chim sáo lọt vào phạm vi tấn công đã tung ra đủ các loại tia băng, bóng lửa, cột nước... Cứ nhắm bụng nó mà đập.
Nhưng cũng chẳng đủ gãi ngứa cho con chim sáo kia, nếu không muốn nói con chim sáo kia không hề xước một cọng lông nào.
Phương Trường không biết con chim ấy gặp được kỳ ngộ gì, chỉ chắc chắn nó đã mạnh hơn rất nhiều so với lần đầu đụng nhau.
Nhưng cậu cần quái gì phải bận lòng cơ chứ. Có mạnh mấy thì trước mặt boss đại nhân cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Phương Trường rút kiếm ra, chuẩn bị hỗ trợ cho boss đại nhân, nhưng thực sự sân khấu này không cần cậu lên diễn.
Thời điểm chim sáo đang điên cuồng bay về cậu thì boss đại nhân quơ tay một phát.
Theo động tác của Lệ Minh Viễn, quỹ đạo bay của con chim lệch hẳn đi, thân thể như bị trúng một đòn chí mạng mà rụng như sung. Có điều, chưa kịp hôn đất thì con chim này được một nguồn năng lượng nào đó tung trở lại bầu trời.
Nhưng không có nghĩa rằng Lệ Minh Viễn thả cho nó chạy.
Thực tế, con chim như đập phải tấm nệm, bật lên và văng ra xa với một tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều, đến mức mắt thường cũng không nhìn rõ nó nữa.
Chỉ cần một cái phất tay, cục nợ từng giày vò cậu đến chật vật này đã mất dạng.
Đây chính là sự chênh lệch thực lực giữa hai người đấy.
Ngoại trừ ngưỡng mộ cùng bái phục, thực sự Phương Trường rất muốn học chiêu này, mong mỏi từ tận đáy lòng luôn.
Mai này Phương Trường cậu cũng có thể đạt đến trình độ này, phải không?
Con chim sáo kia tuyệt nhiên không thể trở về nổi nữa.
Mất công chui sẵn vào hầm trú ẩn, mất công sửa soạn vũ khí, mất công chạy giặc như gà con lạc mẹ nãy giờ...
Sau phút câm nín đầy lúng túng, mọi người trong khu an toàn đều mừng rỡ reo hò.
Chính từ giây phút này, trong lòng bọn họ, Hoàng Kinh Giản chính là thần.
Chỉ có Phương Trường vô tư học hỏi: "Sao con chim kia có thể đến tận đây nhở? Nó đến làm gì?"
Rõ ràng lúc nãy nó lượn chán chê mới nhận ra Phương Trường nên chắc chắn việc báo thù chỉ là tiện tay thôi, không phải mục đích chính.
Lệ Minh Viễn: "Xem vị trí nó thám thính. Mục tiêu của nó là ba người bên trong viện nghiên cứu."
"Ba người kia!?"
Lệ Minh Viễn: "Nó đến tìm tinh hạch con cá trê kia đấy. Ban đầu tôi biết nó sẽ mang đến phiền phức nên phong ấn lại hết tất cả năng lượng phát ra từ đó, nhưng quên mất 3 người kia cũng từng hấp thu. Là bất cẩn của tôi."
Phương Trường líu lưỡi: "Mùi từ tinh hạch yếu ớt đến vậy mà nó cũng có thể cảm nhận?"
Lệ Minh Viễn: "Bản tính của chim sáo rất thông minh, bị nó phát hiện ra cũng là điều hiển nhiên, không bất ngờ."
Đột nhiên Ôn Lỗi Lỗi hào hứng chạy xộc ra, ngẩng đầu nhìn chim sáo đã bay đi đâu mất, liền yên tâm kéo lấy Phương Trường mà lắc như xóc quẻ: "Quyển ghi chú này anh đào đâu ra thế?"
Phương Trường tùy tiện bịa ra một lý do cực kỳ vớ vẩn: "Sáng sớm nay tôi vừa ngủ dậy đã thấy nó được nhét ở khe cửa."
Trước khi tới, cậu tiện tay xé mấy trang tự bạch của người xem kia rồi mới yên tâm đưa cho Ôn Lỗi Lỗi.
Nghe cái lý do vớ vẩn này, Ôn Lỗi Lỗi nghi chứ, nhưng thế có quan trọng không? Dùng được là được, có lẽ Phương Trường chỉ muốn bảo vệ danh tính của người ấy mà thôi.
Ôn Lỗi Lỗi cảm ơn lia lịa, sau đó lại cắm cổ cúi đầu chạy thẳng vào phòng chuẩn bị thử nghiệm.
Nếu như giả thiết trong quyển sổ này thành công, chắc chắn tận thế sẽ được đẩy lùi. Cảnh tượng địa ngục trần gian này rồi cũng sẽ đi đến đại kết cục.
————
Ở thế giới khác, một người tu ma đạo cay cú nhìn phòng livestream của Phương Trường mà suýt đập nát luôn cái pháp bảo trong tay.
Mỗ cái vi diện, một cái ma tu nhìn chằm chằm đã đóng Phương Trường phát sóng trực tiếp gian, không cam lòng mà mạnh mẽ vỗ mấy lần trước mặt tính toán khoa học kỹ thuật cây cơ khí.
Phía sau gã là một người mặc y phục trễ vai cực kỳ xinh đẹp: "Đừng cố nữa, coi như ngươi có tìm được thì định làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn tìm đến tận nơi rồi cưỡng ép luyện ra một nhóm hỗn huyết bán yêu thật sao?"
Trong âm thanh bình thản đó ẩn chứa sát khí khó có thể phát hiện.
Nếu mà có người thứ ba ở đây, chắc chắn người đó sẽ phải giật mình kinh hãi.
Bởi người có vẻ ngoài xinh đẹp đến mức ai nhìn thấy cũng phải sửng sốt đó là đàn ông.
Người tu ma kia nghe giọng nói quen thuộc sau lưng liền giật mình quay đầu cười giả lả: "Dạ vâng, dạ vâng, lão tổ à, ngài cứ yên tâm, coi như ngài có cho con mượn trăm lá gan thì con cũng không dám đâu."
Người đàn ông kia cười lớn, đôi mắt lúng liếng híp lại như mảnh trăng non.
Người này có khí chất cực kỳ đặc biệt, tuy giọng nam nhưng âm thanh không hề thô lỗ, trái trái lại có một sự gợi cảm đến mê người. Cho dù có biết hắn là đàn ông nhưng chẳng một ai thấy phản cảm gì hết, rất hài hòa.
Nói nghiêng nước nghiêng thành cũng không ngoa.
"Tiểu tử, ngươi biết điều là tốt rồi, từ khi nhập đạo đến nay, Vân Hạ sơn lão tổ ta ghét nhất là sát sinh. Tốt nhất ngươi đừng để ta phát hiện ra chỉ vì tăng tu vi mà ngươi làm ra những chuyện trái luân thường đạo lý."
Người kia cúi rạp mình xuống, vội vã nói: "Vâng vâng."
"Ta mệt rồi, ngươi ra ngoài đi."
Người kia như bị chó đuổi, chạy vụt ra ngoài.
Một lát sau, người kia đầy tủi thân chạy về gõ cửa.
Vân Hạ sơn lão tổ che miệng cười: "Suýt chút nữa là ta quên mất đấy, ổ chó này của ngươi, được rồi, đừng ở ngoài giả bộ đáng thương nữa, vào đây đi, ta về. Đúng rồi, ngươi lấy tài khoản của ta ấn theo dõi tiểu streamer kia đi nhé, cậu ấy nhìn rất đáng yêu."
Có vẻ không hề buồn khi thấy phòng livestream bị khóa.
Giao phó xong, vị lão tổ rời đi.
Người kia nhớ lời vừa được giao phó, ngay lập tức đăng nhập vào tài khoản của lão tổ, đang định thao tác thì hai mắt sáng bừng lên.
Đúng rồi, suýt quên mất, mấy ngày trước lão tổ vừa tìm được phòng livestream này.
Hệ thống cưỡng ép khóa phòng livestream, cắt bỏ hết tất cả những đoạn video ngắn bị luồn ra ngoài. Nhưng lượng công việc quá lớn, sao có thể cắt bỏ hoàn toàn được cơ chứ? Thế nào cũng có cá lọt lưới.
Hôm đó Vân Hạ sơn lão tổ vô tình ấn phải nút thu màn hình và đoạn video đó chưa bị xóa.
Người kia vui sướng vỗ tay hí hửng, nhưng nghĩ tới sự đáng sợ của lão tổ lại tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ vì hỗn huyết bán yêu có sức mê hoặc quá lớn, cuối cùng người kia nghiến răng, quyết định làm liều, lén lút phân tích dữ liệu, dò tìm vị trí thế giới từ đoạn video đó.
Đúng là nắng hạn gặp mưa rào!!!
15%
Khả quan rồi.
Còn vị Vân Hạ sơn lão tổ kia mới đi được hai bước thì cảm thấy có điềm nên ngược trở lại. Đúng như dự đoán, đập vào mắt lão tổ là một hình ảnh rất đáng khinh.
Vân Hạ sơn lão tổ chỉ nhẹ nhàng đi tới, một chưởng đập nát Nguyên anh của người kia.
Thổi thổi bàn tay đẹp như điêu như tạc của mình, lão tổ cười dịu dàng: "Người cực khổ rồi, dám quang minh chính đại thách thức giới hạn của ta. Mấy trăm năm nay ta không tái thế để rồi các ngươi coi thường phải không? Gan chó của ngươi lớn đấy."
Người kia bất ngờ bị đập trúng nên chưa kịp tụ khí đan điền gì hết, thế là trực tiếp "Thân tử đạo tiêu".