"Cái gì!!?" Ôn Lỗi Lỗi không thể tin nổi vào tai mình "Zombie cấp 4 thiên về phòng ngự mà người đó có thể xé đôi? Zombie chứ có phải khô gà đâu, mấy cậu đùa tôi à? Có lẽ nào người ấy sở hữu dị năng cường hóa... Không, nếu là thiên về cường hóa, chưa chắc đã xé được zombie, trừ phi người ấy còn mạnh hơn cả con zombie cấp 4 kia chí ít là hai cấp... Mà khoan... dự đoán này khả thi sao?"
"Không, thật ra cũng không phải là xé." Một đồng đội của Đồng Phong xen miệng: "Tôi nhớ đó là vết cắt là đúng hơn, đúng vậy, vết cắt rất sắc ngọt."
"Nhưng trong tay ngài ấy đâu có kiếm."
Ôn Lỗi Lỗi hứng thú: "Tóm lại ngài ấy là dị năng giả có khả năng điều khiển sấm chớp, thêm tốc độ cùng thân thể cường hóa đúng không?"
Bây giờ Ôn Lỗi Lỗi có nói gì thì mọi người cũng gật hết thôi.
"Vâng vâng vâng, chị dâu nói rất đúng, hoàn toàn đúng, không có chỗ nào phản bác nổi!!!"
————
Đồng Phong đã tỉnh nên Ôn Lỗi Lỗi ngay lập tức quay về bộ dáng con mọt cuồng nghiên cứu: "Người này vẫn ở trong khu an toàn phải không? Tôi sẽ lên báo cáo với Tiểu đoàn trưởng, nếu lời của mọi người là thật thì vị ấy đúng là dị năng giả lợi hại hiếm có đấy."
"Vị ấy vẫn ở trong khu an toàn đấy ạ."
"Quá tốt rồi!" Ôn Lỗi Lỗi hưng phấn đấm tường "Tôi sẽ viết báo cáo rồi cho người kéo Tiểu đoàn trưởng Hách về trong đêm luôn."
Khu an toàn này là chính tay Tiểu đoàn trưởng Hách cùng thủ trưởng gây dựng lên.
Tận thế ập tới, đúng là trong quân đội rất loạn, nhưng dù sao cũng là binh sĩ được huấn luyện thép hàng ngày nên vẫn có thể khống chế. Hơn nữa, kinh nghiệm của Hách Liên Thành khá phong phú, dự đoán tình huống rất chuẩn nên ông khống chế được thương vong xuống mức thấp nhất. Bạo loạn khắp nơi, nhưng Hách Liên Thành rất lý trí mà khẩn cấp đi tra xét địa hình, dựng nên khu an toàn cho người dân tị nạn có chỗ chui ra chui vào.
Châu Khánh là khu an toàn được dựng lên gần như sớm nhất ở thành phố B.
"Tiểu đoàn trưởng không ở khu an toàn sao?"
"Ừ" Ôn Lỗi Lỗi nói tiếp: "Ông ấy vừa trở về đã mang người ra ngoài tiếp. Quốc lộ mới được thông, chắc ông ấy định tìm những đơn vi quân sự khác. Bây giờ việc lớn nhỏ đều qua tay Cục trưởng Tề!!" Cục trưởng Tề trong miệng Ôn Lỗi Lỗi có tên đầy đủ là Tề Hưng Quân, ông là một cán bộ hậu cần rất mẫn cán, trong việc xây dựng khu an toàn cũng góp công không nhỏ. Và ưu điểm lớn nhất của Cục trưởng Tề là ông rất được lòng các dị năng giả, vậy nên thế lực của ông trong khu an toàn không hề nhỏ. Hách Liên Thành trao quyền cho ông thì ai cũng tán thành, không có bất kỳ một ý kiến phản đối nào cả.
Ôn Lỗi Lỗi ngẫm lại: "Không, làm thế cũng không ổn lắm.... Nếu cho người đi mời vị dị năng giả tam hệ kia thì thật không phải phép. Cứ để tôi tự thân đi mời, à đúng rồi, ngài ấy tên gì?"
"Chúng tôi cũng không rõ lắm. À, vị ấy trở về cùng tiểu đội Tôn Lôi đấy, mà hai người đó có vẻ cũng biết nhau nữa."
"Lôi Lôi sao? Được rồi, tôi đi tìm cô ấy, còn mấy cậu làm chân chạy vặt cho tôi đi. Tự cử một người trong mấy cậu đi báo cáo với Cục trưởng Tề hộ tôi. Nhớ nhé, chỉ kể về vị dị năng giả kia thôi, mấy chuyện khác không cần nhiều lời đâu."
Cậu thanh niên gây rắc rối chủ động nhận nhiệm vụ đi báo cáo với Tề Hưng Quân.
Tề Hưng Quân vừa nghe được tin này đã vui sướng đến cực điểm.
Hôm nay đúng là một ngày may mắn!! Sáng nhận tin Hách Liên Thành gặp được một dị năng giả giết chết con zombie cao cấp có khả năng khống chế tâm trí mọi sinh vật, chiều lại nghe tin có thêm vị dị năng giả tay không xé đôi con zombie cao cấp cường hóa phòng thủ tới đây chơi!!!
Chờ cho cậu đồng đội Đồng Phong đi ra, ngay lập tức, Tề Hưng Quân gọi thư ký vào giao việc.
Thư ký đẩy cửa tiến vào, Tề Hưng Quân đã sốt sắng giao việc: "Tôi vừa mới nhận được tin, ngoại trừ Hoàng tiên sinh còn một vị du hiệp nữa tới khu an toàn của chúng ta dừng chân, mà năng lực của hai người này cân tài cân sức, đều tay không xé nát zombie cao cấp đấy. Nhớ cái con zombie cấp 4 ngáng đường chúng ta khai thông nội thành không, vị du hiệp đó đã giết nó và cứu hai tiểu đội Đồng Phong cùng Tôn Lôi về. Bây giờ nhé, nhiệm vụ của chúng ta là đi tìm người này, phát thiệp mời vị ấy đến dự dạ tiệc hôm nay, phải hết sức cung kính, nhớ chưa? À đấy, thuận tiện hỏi ngài ấy có muốn cư trú luôn trong khu an toàn này không? Ngài ấy đồng ý thì đáp ứng mọi yêu cầu, chỉ cần không phạm pháp là được. Hiểu không?"
"Dạ, tôi hiểu rồi."
Tề Hưng Quân thầm nghĩ, chỉ cần một trong hai du hiệp chịu ở lại thì thực lực của khu an toàn phải tăng lên cả chục nấc thang ấy chứ!!! Nói không ngoa, nếu cả hai đều nguyện ý nghe theo Tề Hưng Quân ông thì ông có thể tung hoành ngang dọc ở khu an toàn này ấy chứ.
Vẫn quan niệm cũ: "Nắm đấm ai to, người ấy là lão đại", tận thế ập đến, bây giờ chỉ mong quân trong tay ngày càng lớn mạnh thì mới có thể sống được đến cuối cùng.
Đây là cơ hội của Tề Hưng Quân ông, chỉ cần đối phương ngỏ ý muốn ở lại thì nhất định ông sẽ không tiếc bất cứ giá nào!!!
————
Người khiến cả khu an toàn tìm trợn cả mắt bây giờ mới thư thả đi đến chỗ đăng ký phòng ở.
Chỗ ghi danh sáng rực ánh đèn, trời còn chưa tối mà đã thấy đèn còn sáng hơn cả hoàng hôn ngoài kia.
Thời thế thay đổi, tài nguyên khan hiếm, đèn sáng đến vậy thì thực sự có chút bất thường. Nhưng Phương Trường đâu biết rằng người ta bật hết đèn như vậy là vì muốn tìm cậu. Thư ký nhận nhiệm vụ, ngay lập tức đã huy động tất cả lực lượng đi tìm nhưng nguyên ngày mà ngay cả cái bóng cũng không thấy, chứ đừng nói là người.
Cuối cùng, thư ký chỉ có thể hi vọng vào khu vực đăng ký phòng ở, kéo quản lý dặn đi dặn lại là phải chú ý đối đãi với "vị đại nhân" đó sao cho cung kính, lễ phép.
Thời điểm "Vị đại nhân" bước vào là lúc tất cả đang quây lại bàn bạc, đương nhiên, nội dung bàn bạc là về việc tìm cậu. Qua một ngày tìm kiếm mệt mỏi, bộ dáng quản lý trông cũng tái nhợt na ná zombie nhưng vẫn cố đứng đốc thúc nhân viên: "Nếu như người đó xuất hiện phải hết mực cung kính, nhớ chưa? Kể cả ngài ấy có đòi nghỉ ở phòng Cục trưởng Tề thì mấy người cũng phải "Vâng vâng vâng" liên tục cho tôi. Nếu phải đuổi Cục trưởng Tề ra thật thì cứ đổ cho thư ký của ông ấy, biết không?"
Vì Phương Trường "rất biết" chọn thời điểm để vào nên chẳng ai chú ý đến cậu, riêng quản lý vẫn còn thao thao bất tuyệt: "Ngài ấy giới tính nam, đeo khẩu trang, áo sơ mi màu be, quần bò, hình như đều là hàng hiệu cả đấy. Ừm, nhan sắc khỏi chê, một chín một mười với mấy người mẫu trên tạp chí luôn...."
Phương Trường đặt hai cái thùng xuống, lên tiếng: "Tôi đến đăng ký phòng ở, tạm thời mấy ngày thôi. Giá bao nhiêu?"
Quản lý đang cao hứng dặn dò, mắt còn chẳng thèm mở, cứ thể mà nói: "Nhà ở đây dựa theo công lao mà bố trí, nếu không có công lao mà muốn ở nhà cao cấp thì phải gấp đôi tinh hạch... Á!!!!?"
Vừa mở mắt ra đã giật nảy mình.
Quản lý quay người, nhìn Phương Trường một lượt từ trên xuống dưới, người không biết còn tưởng quản lý bị tình yêu sét đánh ấy chứ. Ngoại trừ hai thùng cá to tướng bên cạnh thì tất cả đều phù hợp với điều kiện, thế là quản lý nhảy chồm tới, vồn vã giới thiệu: "Ngài yêu cầu điều kiện nhà ở thế nào ạ, chúng tôi sẽ đáp ứng hết."
"Một căn nhà thật yên tĩnh, giá cả bao nhiêu?"
Quản lý: "Miễn phí hết ạ!! Chưa nói đến phòng, ngài có đòi biệt thự cũng được. Nhưng mạn phép cho tôi hỏi một câu, có phải tên ngài là Phương Trường không?"
Phương Trường: "Đúng rồi, có chuyện gì vậy?"
"Thế thì may quá, chúng tôi cũng đang đợi ngài đến. Lãnh đạo bên trên đã dặn rồi, ngài không cần trả bất cứ thứ phí gì đâu ạ."
Phương Trường: "Tôi không muốn thế." Cậu vẫn biết câu *"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" viết thế nào, nói không chừng đối phương đang có ý đồ xấu với cậu.
*"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo": Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp.
Quản lý thấy thái độ của Phương Trường, hoảng hốt la lên: "Tại tôi không nói rõ ràng đây mà. Đây là tấm lòng của người yêu đội trưởng Đồng Phong cùng tiểu đội Tôn Lôi, và cũng là lời cảm ơn lãnh đạo khu an toàn gửi đến ngài. Ngài liều mình cứu hai tiểu đội trọng yếu, hơn nữa còn cống hiến giết địch, bảo vệ khu an toàn nên những điều này chỉ là phúc lợi mà dị năng giả đáng được nhận thôi ạ."
Lời cảm ơn của người yêu Đồng Phong, cái cớ này rất hợp lý, mà lừa cậu thì cũng không cần bày ra loại lý do này. Phương Trường cũng có chút tin rồi: "Vậy tìm cho tôi một căn nhà đi, tốt nhất là có thể vào ở luôn ấy."
"Vâng ạ, không thành vấn đề. À, đêm nay có tiệc rượu, lãnh đạo có nhờ tôi gửi thiệp mời tới ngài ạ. Ngài không biết chứ nguyên một ngày hôm nay thư ký Trầm chỉ chăm chăm đi tìm ngài thôi đấy. Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, đây là bản đồ khu an toàn, hay trước tiên ngài cứ đến tiệc rượu trước đã, mọi việc ở đây cứ để chúng tôi bố trí hộ cho?"
Phương Trường cầm lấy cái bản đồ lít nhít chữ kia "Mời tôi? Nhà ở thì mọi người cứ tùy ý bố trí cho tôi đi, căn nào cũng được."
"Vậy coi sao được ạ? Dù thế nào thì tôi cũng phải bố trí cho ngài một căn biệt thự thoải mái một chút, ngài đừng từ chối nhé."
Phương Trường nhìn địa chỉ mà quản lý đọc, tùy tiện gật bừa: "Thôi cũng được."
"Vậy chúc ngài dự tiệc vui vẻ nhé. Ngài cứ đến là có người tiếp đón đấy."
Dứt lời, quản lý tự mình dẫn Phương Trường ra ngoài.
Đột nhiên, Phương Trường sực nhớ: "Còn thùng cá của tôi..."
Quản lý nhanh nhảu: "Ngài yên tâm, sẽ có người mang nó đến tận nơi."
Phương Trường nghĩ ngợi, vẫn dừng chân thận trọng dặn dò quản lý: "Vậy mọi người cẩn thận chút nhé, đừng để chúng nó chết nhé."
Quản lý cung kính cúi người: "Vâng ạ, mời ngài đi lối này."
Phương Trường ngồi lên xe, xe chạy được một đoạn ngắn thì dừng trước tòa biệt thự hai tầng xây ở nơi khá vắng vẻ, tổng thể thì khu này khá rộng. Quản lý chỉ tiễn Phương Trường đến cửa rồi để cậu tự vào bởi quản lý không thể vào.
Tiệc rượu là tiệc đứng, Phương Trường nhìn xung quanh chẳng thấy người mình quen biết nên cứ đi vu vơ vậy thôi. Nguyên một ngày hôm nay Phương Trường chỉ ngồi xem đám Long Thất vớt cá, vốn vẫn ổn nhưng đến đây, mùi đồ ăn lấp đầy không gian khiến cậu có chút đói. Cậu giựt phắt khẩu trang xuống, lấy đĩa đứng chọn đồ ăn.
Phương Trường đã tháo khẩu trang!!!!
Vốn là để tiện cho việc ăn uống, thế nhưng kéo khẩu trang xuống thì dường như phiền phức cũng kéo tới luôn.