Thái Hư Tiên Tông thân là chủ nhà tất nhiên là người lên sân khấu đầu tiên.
Người đứng lên nói chuyện vẫn là Tông chủ Thái Hư Tiên Tông vừa phát biểu xong, có thể thấy được Thái Hư coi trọng lần đại bỉ tiên môn này.
Chỉ thấy ông ta nâng tay phải lên, một vầng sáng mông lung xuất hiện ở trong mắt mọi người, bên trong vầng sáng sinh ra dị tượng chính là một tòa tháp nhọn ánh vàng chói lọi, không biết cao bao nhiêu.
Chỉ nghe giọng Tông chủ Thái Hư như sấm vang: “Lần này mười người đứng đầu đại bỉ tiên môn, có thể vào Thái Hư Linh Tháp của ta, chọn một món bảo vật.”
Ngoài Giang Ngư, tất cả mọi người ở đây đều biết hàng, trong lúc nhất thời bên tai sôi nổi nghị luận.
Giang Ngư... Giang Ngư mở ngọc giản trong vòng trữ vật ra. Không sai, cái túi trữ vậy để đựng đồ nhấm nháp của nàng đã bị thu lại, đổi thành vòng tay trữ vật mà ngày đó Hoa Vinh Trưởng lão đưa nàng. Dù sao hiện tại thân phận nàng là Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông, không thể tỏ ra quá keo kiệt được.
Giang Ngư rất nhanh đã tra gì Linh Tháp là gì.
Nghe đồn chủ nhân đời đầu của Linh Tháp là một vị tán tu phi thăng thất bại. Vị tán tu này trước khi tuổi thọ hao hết, dồn sức lực suốt đời, hơn nữa trên đường phi thăng lấy được chút thiên cơ, thiêu đốt một thân bán tiên cốt đúc thành Linh Tháp.
Linh Tháp đã nhiều lần qua tay, sau rơi vào Thái Hư, trải qua nhiều lần luyện hóa, cuối cùng trở thành một trong tam đại chí bảo của Thái Hư Tiên Tông nổi tiếng Tu Tiên Giới.
Giang Ngư:... Khen có nhiều hơn nữa, cũng không thể phủ nhận, thứ này là một bộ thi cốt luyện thành.
Đương nhiên, dường như các tu sĩ cũng không để ý cái này, chỉ có mình nàng để ý mà thôi.
Nàng lại nhìn lướt qua nội dung phía sau, đại khái chính là Linh Tháp với Thái Hư, ngoài là một kiện pháp bảo siêu mạnh ra, còn là một chỗ cất bảo vật.
Thiên tài địa bảo Tu Tiên Giới lấy Thiên - Địa - Huyền - Hoàng phân chia phẩm giai, Hoàng giai thấp nhất, Thiên giai cao nhất.
Bảo vật có thể vào Linh Tháp, kém cỏi nhất cũng là Địa giai thượng phẩm.
Linh Khí Địa giai thượng phẩm, đặt ở một vài tông môn nhỏ, đủ để trở thành bảo vật trấn tông truyền thừa tông môn.
Giang Ngư nghe nghị luận sôi nổi bên tai, mới biết được, đây là lần đầu tiên Thái Hư mở Linh Tháp ra với người ngoài.
Nghe có vẻ rất lợi hại. Giang Ngư nghĩ.
Nhưng mà chẳng có liên quan gì đến nàng cả, dù sao hiện tại nàng là quần chúng trên đài. Cho dù Thái Hư Tiên Tông coi Linh Tháp như vật thưởng có tiền, cũng không có phần cho nàng.
Sau khi Chưởng môn Thái Hư Tiên Tông ngồi xuống, chỗ Thái Thương Tiên Tông có một ông lão áo trắng đứng lên. Người này Giang Ngư rất quen thuộc, đúng là Kiếm Minh Trưởng lão mà nàng mới gặp hai ngày trước.
Ông ta không lấy ra pháp bảo sinh ra dị tượng thiên địa gì, chỉ lạnh lùng nhàn nhạt nói một câu: “Mười người đứng đầu đại bỉ tiên môn, có thể vào Kiếm Trủng Thái Thương tu hành mười năm.”
“Nếu có thể được linh kiếm tán thành thì tự cầm đi.”
Xôn xao!
Bàn Trưởng lão trên đài cao còn tốt, mấy vạn đệ tử tiên môn phía dưới trực tiếp sôi trào.
Cái này không cần Giang Ngư đi xem ngọc giản, cũng có thể biết lần này Thái Thương Tiên Tông chi rất bạo tay.
“Mở ra Kiếm Trủng, Thái Thương Tiên Tông, thật là rộng lượng mà.” Giang Ngư nghe được vị Chưởng môn Thái Hư kia nói với giọng quái gở.
Kiếm Minh Trưởng lão bình tĩnh trả lời: “Có thể vào mười người đứng đầu, đều là người xuất sắc trẻ tuổi, xứng đôi Kiếm Trủng.”
“Ồ? Ta còn tưởng rằng Thái Thương cố ý muốn đè Thái Hư một đầu đấy.”
“Nhậm Chưởng môn nói đùa.”
Giang Ngư duỗi lỗ tai hóng hớt, cực kỳ tiếc nuối mình ngồi ở chỗ này phải giữ hình tượng, nếu không lấy chút đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa xem, nói vậy cực tuyệt.
Đến lượt Thái Thanh Tiên Tông.
Nói thật, Giang Ngư hoàn toàn không tham dự cũng không hiểu rõ sự vụ của Thái Thanh Tiên Tông. Nàng đến người còn chưa biết đủ đấy.
Cho nên, sau khi xem xong hai tông khác bỏ tiền thưởng, nàng cũng rất tò mò, Thái Thanh Tiên Tông sẽ lấy ra thứ gì.
Nên đến Thái Thanh Tiên Tông.
Giang Ngư nhìn xung quanh một vòng, nghĩ sẽ là ai của Thái Thanh đứng lên làm đại biểu.
Nhưng tất cả mọi người ngồi yên bất động.
Giang Ngư bỗng nhiên có dự cảm trong lòng, nghiêng sang bên phải nhìn.
Nàng thấy được một luồng sáng màu bạc.
Luồng sáng kia cũng không chói mắt, lại ở trong nháy mắt phủ qua ánh sáng trên bầu trời. Lạnh lẽo đưa tới giống như ngày giữa đông nháy mắt xâm nhập, tuyết bay lả tả, đông cứng mặt trời trên đỉnh đầu.
Tuyết bay đầy trời, một bóng dáng lẳng lặng đứng thẳng.
“Đây là... Kiếm vực!” Kiếm Minh Trưởng lão chậm rãi đứng dậy.
Hạt giống chỗ đan điền tạo nên một bức màn màu xanh lục, hai mắt Giang Ngư chợt lạnh, lại nhìn sang mới phát hiện, thứ bay múa đầy trời kia nào có phải tuyết, rõ ràng là vô số mũi kiếm cất giấu sát khí lạnh thấu xương.
Trên đài cao lặng ngắt như tờ, dưới đài cao cũng thế.
Mọi người nhìn theo bóng dáng áo trắng kia chậm rãi mà đi, tuyết bay từ phía sau chàng rơi xuống, dừng lại.
Chàng dừng ở chỗ ngồi của Thái Thanh Tiên Tông.
Chàng nâng tay, từ trong tay áo bay ra mấy đạo linh quang, trôi giữa không trung.
“Mười người đứng đầu đại bỉ tiên môn lần này, có thể chọn lấy một món này.”
Mấy đạo linh quang kia, có linh khí, có đan dược, linh khí bất phàm, hiển nhiên đều là vật bất phàm. Nhưng so với Thái Hư và Thái Thương lấy ra phần thưởng lớn thì không khỏi kém cỏi hơn hai phần.
Nhưng tất cả mọi người không thấy những bảo vật đó, tất cả ánh mắt nóng cháy đều nhìn về phía người ngồi xuống trên đài cao.
Cơ Thanh Huyền!
Chử Linh Hương đứng ở bên trong chúng đệ tử, nhìn về phía bóng dáng không rõ trên đài cao kia, bên trong kích động lại mang theo một chút chần chờ.
Bóng dáng vừa rồi bên trong Kiếm vực, vì sao quen mắt thế nhỉ?
Các Trưởng lão trên đài cao không bị động như các đệ tử, vài Trưởng lão Thái Thương Tiên Tông đã vội không chờ nổi mà nói: “Thanh Huyền Chân Quân, mới rồi là Kiếm vực à?”
Cơ Trường Linh không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Mọi người sớm có suy đoán trong lòng, giờ phút này được câu trả lời, đều là vẻ mặt phức tạp.
Đặc biệt mấy Trưởng lão Thái Thương Tiên Tông, Giang Ngư cảm thấy ánh mắt bọn họ cực kỳ phức tạp, tựa như… tựa như hận không thể lấy một cái lưới quăng ra cướp người về vậy.
Tiếp theo là một đợt khen tặng:
“Chân Quân bế quan nhiều năm, một sớm xuất quan, tu vi càng cao hơn.”
“Chúc mừng Thanh Huyền Chân Quân.”
“Không biết Thanh Huyền Chân Quân có ý thu đồ đệ không? Lão phu có một chất tôn, thiên phú rất tốt...”
Ánh mắt Giang Ngư đảo qua bên cạnh, phát hiện sắc mặt người Thái Hư Tiên Tông đều không được đẹp lắm.
Nàng không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân vì sao: Thân là ban tổ chức đại bỉ tiên môn, tiêu phí tâm huyết lớn như vậy, kết quả bị đối thủ cướp mất nổi bật.
Ngẫm lại thật tức giận!
Nàng không kiềm được nâng mi, nhìn Cơ Trường Linh ngồi ở bên cạnh.
Hiện tại thoạt nhìn chàng không giống chút nào với Cơ Trường Linh mà nàng quen, ngoài dáng vẻ ra.
Trong lòng Giang Ngư nhất thời thấp thỏm khó hiểu, nhưng ngay lúc này, người này quay đầu lại, đón lấy ánh mắt nàng nhìn qua.
Tựa như nhận được một làn gió xuân, băng tuyết giấu ở đôi mắt trong phút chốc mềm ra tan rã.
Thậm chí chàng lặng lẽ, chớp mắt một cái với nàng.
Coong…
Tiếng chuông trong thiên địa lại lần nữa vang lên, mọi người kiềm chế tâm thần, ngồi nghiêm chỉnh.
Đại bỉ tiên môn, chính thức bắt đầu!
Ngay trong thời khắc nghiêm nghị trang trọng này, một bàn tay dán lại đây, nhẹ nhàng cầm tay nàng.
“Đừng sợ.”
Đừng sợ cái gì?
Giang Ngư chỉ biết trái tim mình lập tức yên ổn.
Nàng nhìn các đệ tử dưới đài phi thân bắt được điểm sáng từ trên trời rơi xuống, liên tiếp hóa thành linh quang biến mất.
Bọn họ sẽ đi vào một chỗ bí cảnh chiến trường. Mười vạn đệ tử, cuối cùng có thể ở lại, lần thứ hai đứng ở trên đài tỷ thí, mười không còn một. Chờ đến khi các đệ tử dưới đài đều vào bí cảnh, có một tòa trận pháp khổng lồ khởi động, kết giới hình tròn màu lam nhạt vờn quanh cả tòa đài tỷ thí.
Cùng lúc đó, trên không kết giới, bắt đầu xuất hiện hình ảnh. Đó là cảnh tượng Lưu Ảnh Thạch do các đệ tử mang theo bên cạnh tiến vào bí cảnh chiến trường truyền về.
Không sai! Mỗi một đệ tử biểu hiện ở bên trong bí cảnh, đều có thể bị người trên đài cao nhìn thấy.
Giang Ngư lại lần nữa may mắn mình là người xem ngồi ở trên đài.
Nếu không, thử nghĩ một chút, những đệ tử khác đại sát tứ phương ở bên trong bí cảnh, mà nàng... tìm một chỗ để nấu cơm?
Cảnh kia, suy nghĩ một chút, Giang Ngư đều cảm thấy xấu hổ thay các Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông.
Các đệ tử vừa đi vào, lúc đầu không có nguy hiểm gì, giờ phút này Trưởng lão các đại môn phái đều khá thoải mái.
Rốt cuộc Giang Ngư cũng có thời gian rảnh nhìn về phía bên cạnh.
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, dáng vẻ vừa rồi của huynh thật đẹp trai quá!”
Đuôi lông mày Cơ Trường Linh hơi nhếch lên, hỏi: “Không phải vừa rồi muội còn sợ hãi à?”
“Không có sợ hãi.” Giang Ngư làm sáng tỏ: “Muội chỉ là cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của huynh thật xa lạ, muội không quen mà thôi.”
“Nhưng không ảnh hưởng đến việc muội cảm thấy huynh đẹp trai chút nào!” Nàng lại lần nữa nhấn mạnh.
Cơ Trường Linh dường như là khẽ cười: “Vậy muội càng thích dáng vẻ nào của ta?”
Dường như chàng tiến bộ cực nhanh, rõ ràng lúc mới xác nhận lòng mình, nói một lời đều sẽ đỏ lựng cả tai, hiện tại đã có thể mặt không đổi sắc dò hỏi loại vấn đề này.
Giang Ngư nghiêm túc suy xét một chút, tỏ vẻ: “Yêu đương thì muội vẫn thích Cơ sư huynh của Linh Thảo Viên hơn một chút.”
“Nhưng mà Cơ Thanh Huyền thoạt nhìn càng đẹp trai.”
Cơ Trường Linh: “...”
Hằng Tĩnh Trưởng lão cách đó không xa, đã nhìn hai người một lúc lâu.
Nàng vốn ngồi cách Giang Ngư rất gần, Cơ Trường Linh ngồi ở ngay cạnh Giang Ngư, đã đủ làm nàng kinh ngạc.
Nhưng làm nàng càng khiếp sợ hơn còn ở phía sau, từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, nàng nhìn Giang Ngư và Cơ Trường Linh thân mật nói chuyện phiếm.
Xuất phát từ lễ phép nàng không nghe hai người trò chuyện gì, nhưng nếu nàng không nhìn lầm thì Cơ Trường Linh cười.
Còn có...
Tầm mắt nàng chậm rãi dịch xuống, từ góc độ của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy ống tay áo một đen một trắng của hai người chồng vào một chỗ.
Thân là tu sĩ, không có khả năng không phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn này, nhưng hai người đều không ai lấy ra.
Đương nhiên, nàng không nghĩ sâu hơn, do nhất định không đoán được Thanh Huyền Chân Quân thế mà trộm nắm tay người ta trước công chúng.
Hằng Tĩnh có thể nhìn thấy, những người khác tất nhiên cũng có thể phát hiện.
Lập tức, có không ít ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Giang Ngư.
Đương nhiên còn có càng thêm trắng trợn.
Từ khi Cơ Trường Linh xuất hiện, Phù Lệ đã nhìn chằm chằm vào bên này, giờ phút này rốt cuộc không nhịn được đi tới.
Có một số người, vừa thấy đã biết người tới không có ý tốt.
Trước đó, Phù Lệ đã cảm thấy quan hệ hai người không bình thường, vừa rồi thấy hai người, hắn ta lại là người quen phong hoa tuyết nguyệt, há có thể không nhìn ra?
“Cơ huynh, ta nói ngọn gió nào có thể đưa huynh tới. Hóa ra là vì đi cùng hồng nhan tri kỷ. Chả trách nhân loại các ngươi thích nói câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Lời này vừa nói ra, không ít Trưởng lão trầm mê tu luyện không hỏi thế sự đều sôi nổi đưa tầm mắt sang.
Ánh mắt Cơ Trường Linh dần lạnh đi.
Giang Ngư cũng nhíu mày, trước đó nàng từng nói với Cơ Trường Linh, nàng không để ý việc công khai quan hệ của hai người. Nhưng điều này không đại biểu, nàng vui vẻ khi quan hệ của hai người bị người ta nhắc tới với thái độ ngả ngớn giễu cợt như vậy.
“Sao thế?” Nàng nhướn mày, hung dữ nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi rất hâm mộ à?”
Cơn giận vừa trào lên của Cơ Trường Linh bị những lời này vuốt phẳng một cách kỳ lạ.
Chàng nâng tay lên, hai bàn tay nắm lấy nhau dưới ống tay áo, chói lọi triển lãm ở trước mặt mọi người.
Giọng điệu chàng nhẹ nhàng chậm chạp, giờ phút này mặc cho ai đều có thể nghe ra sự sung sướng: “Ngươi rất hâm mộ à, Phù Lệ tiên hữu?”!