Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 91



Đến cùng với tiếng mắng chửi, còn có một luồng linh quang trắng như tuyết.

Nam tử nhẹ nhàng tránh đi, bay xuống mặt đất, ánh mắt dừng ở trên người hạc trắng chạy tới, nhăn mày: “Ngươi...”

Thoạt nhìn hơi quen mắt.

Linh lực vừa rồi công kích, cũng làm cho hắn ta có cảm giác quen thuộc.

Giang Ngư vừa thấy người tới, cũng vui vẻ từ trên cây nhảy xuống: “Đan Lân, ngươi đã đến rồi?”

Đan Lân dùng một bàn tay kéo ống tay áo nàng, ánh mắt vẫn luôn ở trên người nam tử, khinh miệt nói: “Hóa ra là giao nhân, khó trách xấu bụng tuỳ tiện như thế.”

Động tĩnh này tất nhiên cũng hấp dẫn đệ tử Thái Hư ở chỗ này. Giờ phút này bọn họ đều xông tới, lại bị nam tử bảo dừng.

“Không có việc gì! Ta gặp được hai vị tiên hữu Thái Thanh Tiên Tông nên tâm sự với các nàng.”

Dường như hắn ta có chút uy tín ở Thái Hư Tiên Tông, những đệ tử đó nghe xong lập tức lui xuống như nước chảy.

Ánh mắt tìm tòi của hắn ta dừng ở trên người tiểu cô nương váy trắng trước mặt, Đan Lân không e dè trừng trở về.

Sau đó hai người nghe được giọng kinh ngạc cảm thán của Giang Ngư: “Giao nhân?”

Giang Ngư hứng thú bừng bừng đánh giá nam nhân xinh đẹp trước mắt, ánh mắt từ trên mặt hắn ta rơi xuống trên đùi, nghĩ hai chân này biến thành đuôi cá thì sẽ có dáng vẻ gì.

Nam tử thấy vẻ mặt nàng, hiển nhiên biết nàng suy nghĩ gì, khẽ cười một tiếng: “Giang cô nương tò mò với thân phận của tại hạ à? Có muốn nhìn đuôi cá của ta một cái không?”

Hạc trắng phi một tiếng: “Không biết xấu hổ!”

Tuy rằng Giang Ngư không biết vì sao Đan Lân tức giận như vậy, nhưng mà từ trước đến nay nàng đều bất công với người một nhà. Nàng nghe vậy lập tức sờ sờ búi tóc mềm mại của tiểu cô nương, dỗ dành: “Đan Lân đừng tức giận, đừng tức giận, lại nhíu mày sẽ xấu đó.”

Đan Lân bị nàng nửa ôm, sắc mặt đẹp hơn nhiều.

Cô bé làm nũng với Giang Ngư: “Ta bắt một con cá nhỏ cực kỳ đẹp, chuẩn bị cho ngươi xem, kết quả ngươi không ở đó. Ngươi ra ngoài chơi cũng chả nói với ta một tiếng.”

Giang Ngư bèn hỏi: “Vậy cá đâu?”

“Thả trong lu cho ngươi, trở về lại xem.”

Nam nhân nghi ngờ không xác định nhìn tiểu cô nương tên Đan Lân kia. Hắn ta rất chắc chắn mình chưa bao giờ gặp cô bé, nếu không hắn ta không có khả năng không có chút ấn tượng nào.

Nhưng tiểu nữ hài đứng ở bên cạnh Giang Ngư làm nũng này, vẫn mang cho hắn ta một loại cảm giác không thoải mái.

“Giang cô nương.” Trên mặt hắn ta nở nụ cười: “Không giới thiệu vị tiểu cô nương này với ta một chút ta?”

Đan Lân nắm tay Giang Ngư, nâng cằm lên liếc hắn ta: “Ngươi là ai thế? Ta cho ngươi quen ta à?”

Dáng vẻ rất là kiêu ngạo ương ngạnh, Giang Ngư nhìn với vẻ mới lạ, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Đan Lân là một loại đáng yêu khác.

Nam tử không tức giận, lại cười nói: “Tiểu cô nương. Ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi, tu vi lại không tầm thường, sư thừa của ngươi là người nào?”

Đan Lân xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên giơ tay, một luồng kiếm khí khác hẳn vừa rồi chém về phía hắn ta.

Ngay vào lúc này, đồng tử nam nhân co chặt, vội vàng lui về phía sau. Đạo kiếm khí kia dừng ở trên đại thụ vừa rồi hắn ta mới ngồi, cả cái cây nứt thành hai nửa.

Hắn ta lại không rảnh lo cái khác, một đôi mắt nhìn chằm chằm Đan Lân, đáy mắt xẹt qua ánh tối màu đen: “Cơ Thanh Huyền là gì của ngươi?”

Đan Lân lộ ra một nụ cười rạng rỡ với hắn ta, giọng điệu ác liệt: “Muốn biết? Không nói cho ngươi!”

Cô bé nhìn nam nhân nghi ngờ không chắc, cười nhạo: “Chỉ là một luồng kiếm khí đã dọa các ngươi thành dạng này. Cứ như vậy, còn mỗi ngày còn kêu gào đòi tìm ra hắn, khiêu chiến hắn.”

Đan Lân nhếch môi cười khinh miệt: “Các ngươi cũng xứng?”

Sắc mặt Nam tử nghiêm túc, lại nhìn về phía Giang Ngư, dường như rất đau lòng: “Giang cô nương, ta cho rằng chúng ta trò chuyện với nhau thật vui. Ta thẳng thắn thành khẩn bẩm báo tất cả tin tức ta biết được, lại không nghĩ rằng, Giang cô nương không coi tại hạ là bạn bè.”

Giang Ngư:?

Nàng rất khó hiểu nhìn đối phương một cái, bình tĩnh nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì. Chúng ta biến thành bạn bè khi nào, vị tiên hữu không biết tên này?”

Nam tử nghẹn: “...”

“Ta cảm thấy duyên phận giữa chúng ta sẽ không kết thúc ở đây.” Để lại một câu như vậy, hắn ta liếc hai người một cái thật sâu, vội vàng rời đi.

Giang Ngư: “... Một đại mỹ nhân xinh đẹp, thế mà đầu óc lại có vấn đề.”

Ở trong mắt Giang Ngư, từ khi vị tiên hữu không biết tên lên sân khấu đến rời đi, cả người đều lộ ra một hương vị không quá bình thường.

Không phải là tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma rồi chứ?

Đan Lân lại nhìn Giang Ngư bật cười hì hì.

Giang Ngư không hiểu: “Cười cái gì?”

Đan Lân vui vẻ nói: “Giao nhân sinh ra đã có năng lực mê hoặc lòng người. Cho dù là tu sĩ, tu vi hoặc là định lực không đủ, đều có thể dễ dàng bị dao động tâm thần. Ngươi cảm thấy lời nói và việc làm của hắn ta cổ quái, là bởi vì năng lực của hắn ta không hề có tác dụng trên người của ngươi.”

Thật giống như một người ở bên cạnh ngươi ra sức diễn kịch. Nếu ngươi nhập diễn, tất nhiên sẽ rơi vào bên trong cốt truyện do người đối diện tạo ra.

Nếu không có nhập diễn... Vậy chẳng phải xem khỉ diễn à?

“Hóa ra là vậy.” Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra.

Nàng không bất ngờ khi mình không chịu ảnh hưởng. Từ lúc thức tỉnh huyết mạch, thế giới tinh thần của nàng mở rộng không biết bao nhiêu lần, không bị giao nhân mê hoặc cũng không kỳ lạ.

Chỉ là nói đến năng lực mê hoặc nhân tâm của giao nhân, nàng không khỏi nghĩ tới Hàm Nhu.

Hàm Nhu... Chẳng lẽ cũng là giao nhân ư?

Ánh mắt nàng dừng ở trên đại thụ bị chém thành hai nửa, đi qua linh lực màu xanh nhạt bao lấy cái cây.

Cây kia khôi phục sức sống mắt thường có thể thấy được.

Giang Ngư vừa lòng ngắm nghía, xác định cây này sống, mới chỉ vào trán Đan Lân: “Ngươi muốn chém người thì chém người đi, không có việc gì bắt nạt thân cây sao được.”

Nàng mang theo Đan Lân một lần nữa ngồi vào trên cây.

Đan Lân hỏi nàng: “Ngươi ở chỗ này làm gì? Thật chán.”

“Không nhàm chán.” Giang Ngư nói: “Ngồi ở chỗ này, ta có thể nhìn thấy các đại tông môn tham gia tiên môn đại bỉ đầu tiên. Rất thú vị.”

Đan Lân nghĩ đến cảnh tượng kia, không hiểu thú vị ở đâu.

Nhưng nhớ tới con cá xấu bụng kia, cô bé cảm thấy mấy ngày nay mình vẫn đừng rời khỏi bên cạnh Tiểu Ngư mới tốt.

Tiểu Ngư không biết đánh nhau, linh thú bên người đứa này vô dụng hơn đứa kia, đều không thể bảo vệ nàng. Tiểu cô nương nhăn mũi, thật sự ghét bỏ.

Một lớn một nhỏ dựa vào trên cây, lúc có người thì xem người, lúc không có ai thì ngắm biển.

“Trước kia ta từng gặp giao nhân này.” Đan Lân bỗng nhiên không đầu không đuôi mà nói một câu.

Lúc này sắc trời sắp tối sầm, khuôn mặt tiểu cô nương bị ánh hoàng hôn phác họa ra đường nét màu vàng sáng.

Giang Ngư đang xuất thần, nhất thời không kịp hiểu: “Giao nhân gì?”

“Người hôm nay đến tìm ngươi đấy.”

Hóa ra là nói vị nhân huynh đẹp mà đầu óc lại không tốt lắm hôm nay.

“Ừ.” Nàng lên tiếng, khen: “Đan Lân của chúng ta thật là kiến thức rộng rãi.”

Hạc trắng: “...”

Cô bé trộm trừng Giang Ngư một cái, ám chỉ gần thêm một bước: “Ta còn từng đánh hắn.”

Giang Ngư quả nhiên kinh ngạc nhìn sang.

Đan Lân nghĩ thầm ta đã nói cũng đủ rõ ràng rồi nhỉ, lại nghe Giang Ngư khen: “Đan Lân thật lợi hại!”

“...” Đan Lân giật giật miệng, sắc mặt bỗng nhiên rùng mình.

Cách đó không xa, các đệ tử Thái Hư canh giữ ở nơi này đang ở nhỏ giọng nói chuyện với nhau, âm thanh lại truyền đến.

“Ta nói cái tên Đan Lân này, sao quen thuộc thế nhỉ.” Giọng nói dễ nghe quen thuộc xuất hiện ở bên tai hai người.

Giao nhân ban ngày rời đi lại quay lại, đứng ở dưới tàng cây, bình tĩnh nhìn Đan Lân ở bên cạnh Giang Ngư.

Đan Lân từ trên cây nhảy xuống, Giang Ngư muốn đi xuống theo, bị Đan Lân ngăn lại: “Ngươi ngồi ở trên đó là được.”

Giao nhân liếc Giang Ngư một cái, gập quạt hành lễ: “Giang Ngư cô nương, tại hạ Phù Lệ.”

Giang Ngư kéo kéo khóe miệng: “Xin lỗi, trẻ con trong nhà quản lý không cho xuống. Thất lễ.”

Nghe nàng xưng hô “trẻ con trong nhà”, trên mặt Phù Lệ hiện lên sự khiếp sợ và nghi hoặc.

Hắn ta không nhịn được lại nhìn Giang Ngư một cái, Đan Lân không vui: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”

Giọng điệu bao che cho con, làm hắn ta như suy tư gì.

Hắn ta cười nói: “Đan Lân cô nương, tại hạ Phù Lệ, không biết Đan Lân cô nương còn nhớ tại hạ hay không?”

Đan Lân dứt khoát nói: “Không ấn tượng.”

Phù Lệ cũng không tức giận, mỉm cười đánh giá cô bé, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc cảm thán và tham lam: “Ban ngày tại hạ nhìn thấy Đan Lân cô nương, cho rằng bản thể cô nương là linh thú, là ánh mắt tại hạ vụng về.”

Cũng không trách hắn ta, linh khí cấp cao có thể sinh ra khí linh cũng không hiếm thấy, huống chi là danh kiếm thượng cổ truyền xuống?

Nhưng hắn ta chưa bao giờ gặp kiếm linh có thể linh động đến nhường này, như thoát ra khỏi bản thể, trở thành một thân thể hoàn chỉnh, độc lập.

“Nếu Đan Lân cô nương lại lần nữa xuất hiện, như vậy lời đồn là thật, Cơ Thanh Huyền thật sự đến?”

Đan Lân không kiên nhẫn nói: “Những nhân loại các ngươi thật không thú vị. Muốn biết hành tung của hắn, tự mình đi hỏi không phải được rồi à? Một đám cứ như ăn cắp ấy.”

Lời này lại nói trúng tâm tư không ít người, Phù Lệ là một trong số đó.

Sắc mặt hắn ta tự nhiên: “Chúng ta thật ra muốn hỏi, nhưng không ai tìm thấy hắn, không phải à?”

Đan Lân cười hì hì duỗi một ngón tay ra chỉ: “Vậy hiện tại hắn tới, ngươi có muốn hỏi gì thì tự nói đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv