Ba ngày sau, trên một chiếc phi thuyền.
Giang Ngư ghé vào bên cạnh, nhìn sóng biếc mênh mông dưới người, hỏi: “Sư huynh, chúng ta cứ chạy như vậy, để lại mấy người Hồng Quang Trưởng lão, thật sự được chứ?”
Nàng quay đầu lại nhìn về phía sau, mười vạn hải đảo nằm trong nắng sớm, cách mình càng ngày càng xa.
Đại bỉ tiên môn tạm dừng, thời gian này, lục tục có không ít đệ tử tiên môn rời khỏi Thái Hư Tiên Tông. Nhưng Trưởng lão các tông đều còn ở lại Thái Hư.
Bọn họ khác với các đệ tử, về bí cảnh, về người áo đen và sương xám, cùng với Trưởng lão Liễu Diệp Tông khả nghi trước đó... Từng chuyện, đều cần cùng nhau bàn bạc.
Cơ Trường Linh duỗi tay đội lại mũ choàng bị gió thổi lệch cho nàng, ôn hòa nói: “Các Trưởng lão sẽ xử lý tốt.”
Vứt bỏ cảm giác trách nhiệm và tội lỗi, rời xa những việc rắc rối, Giang Ngư vẫn rất vui vẻ.
“Muội đã để lại tin cho tiểu... phượng hoàng, không biết hắn có nhìn thấy không.”
Từ sau ngày đó vạch trần thân phận của tiểu phượng hoàng, hắn hoàn toàn tránh Giang Ngư, có thế nào cũng không chịu gặp nàng.
Trước khi đi, Giang Ngư đành phải để lại một phong thơ cho hắn.
Nghe được chữ “thơ” này, Cơ Trường Linh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, không nói gì.
Giang Ngư tiếp nhận ánh mắt này, bất đắc dĩ hỏi: “Sư huynh, huynh còn tức giận à?”
Đã nhiều ngày qua, các đệ tử Thái Thanh Tiên Tông cũng lục tục rời đi.
Ngày hôm qua, từ sau khi Giang Ngư tỉnh lại, Đông Sư Vân vẫn luôn không xuất hiện bỗng nhiên vọt tới trước mặt nàng, đưa cho nàng một phong thơ, sau đó bình tĩnh liếc Cơ Trường Linh đứng bên cạnh nàng một cái rồi rời đi mà không quay đầu lại.
Giang Ngư không hiểu ra sao mở ra, mới phát hiện đây thế mà lại là một phong... Ặc, thư tình phiên bản Tu Tiên Giới.
Giang Ngư khiếp sợ đọc xong, theo bản năng nhìn sắc mặt Cơ Trường Linh.
Dường như chàng không bất ngờ với chuyện này. Chỉ là từ hôm qua đến bây giờ, chàng đều là dáng vẻ có vẻ như rất bình thường nhưng người thân cận vẫn cảm thấy không quá thích hợp.
Đan Lân thông minh rõ ràng cũng đã nhận ra, sớm vào trong kiếm trốn tránh, lấy cớ rằng: “Khoảng thời gian trước ta ra ngoài lâu quá rồi, cần nghỉ ngơi.”
Chống lại ánh mắt trong veo của Giang Ngư, Cơ Trường Linh cụp mi: “Huynh không tức giận.”
“Vậy là huynh không vui.” Giang Ngư ngồi xuống dựa vào chàng: “Muội thật sự không biết hắn có suy nghĩ này từ lúc nào.”
Nàng kéo ống tay áo Cơ Trường Linh: “Muội không thích người khác, chỉ thích huynh.”
Khóe miệng Cơ Trường Linh nhếch lên: “Huynh biết.”
“Huynh chỉ không hào phóng được như huynh đã từng nghĩ.” Cơ Trường Linh tự xét lại: “Chuyện này, sư muội không sai, Đông Sư Vân kia cũng không có sai. Sư muội ưu tú, làm người ta động tâm là chuyện hết sức bình thường.”
Giang Ngư nghe vậy thì nở nụ cười.
Tay nàng theo ống tay áo với vào tìm được tay Cơ Trường Linh, dễ như trở bàn tay nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
“Sư huynh, huynh yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân.” Nàng nhìn gần nhan sắc đẹp như tiên trong gang tấc, càng nhìn trong lòng càng thích.
“Muội là người yêu của huynh. Huynh nhìn thấy người khác thổ lộ tâm ý với muội, trong lòng không vui là chuyện rất bình thường.” Nàng nhéo ngón tay bạn trai nghịch: “Nếu huynh thờ ơ, muội mới có thể hoài nghi huynh không để bụng đấy.”
Nàng cho ví dụ: “Lúc ở bí cảnh, ma vật kia chế tạo ảo cảnh huynh và người khác ở bên nhau để kí.ch thích muội. Muội cũng cực kỳ tức giận.”
Nàng nói nhiều như vậy, lại ghé sát vào một chút, làm tầm mắt Cơ Trường Linh không thể không đối diện với mình.
Giang Ngư chớp mắt to, hỏi chàng: “Muội nói nhiều như vậy, huynh có vui hơn chút nào không?”
Cơ Trường Linh bất đắc dĩ nói: “Huynh thật sự không có chỗ nào không vui, nói muội cũng không tin.”
“Hừ.” Giang Ngư hừ khẽ một tiếng: “Huynh nên học tập muội. Huynh biết toàn bộ Tu Tiên Giới có bao nhiêu người mến mộ Thanh Huyền Chân Quân không? Nếu muội ghen với từng người thì đã sớm bị chua chết đi rồi!”
“Vậy sư muội sẽ ghen vì huynh à?”
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Nàng mẫn cảm nhận thấy được bàn tay đang nắm tay mình hơi cứng lại.
Nàng không kiềm được nghiêng đầu nhìn sang sắc mặt Cơ Trường Linh yên tĩnh, không tỏ rõ vui buồn.
Nàng cười phì thành tiếng: “Sư huynh, có phải huynh lại bắt đầu nghĩ nhiều không?”
Nàng quơ quơ nắm tay hai người, nói: “Muội không ghen là bởi vì nhiều người mến mộ huynh như vậy nhưng huynh không hề liếc bọn họ một cái nào mà.”
Bốn bề vắng lặng, nàng thò lại gần, dùng sức hôn một cái lên mặt bạn trai.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Cơ Trường Linh, Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Sư huynh, muội tin tưởng huynh như vậy. Có phải huynh cũng phải càng tin tưởng tình cảm của muội với huynh hơn nữa không?”
Trong lòng nàng kinh ngạc: Theo lý mà nói, giữa nàng và sư huynh, rõ ràng là sư huynh thiên phú càng tốt, diện mạo càng xuất sắc, được càng nhiều người mến mộ yêu thích.
Nhưng ngược lại, sư huynh càng thêm lo được lo mất hơn cả nàng.
Giang Ngư không nghĩ ra cuối cùng quy kết cho sư huynh lần đầu tiên yêu đương, khá ngây ngô.
Thật đáng yêu.
*
Hai người vốn chuẩn bị về thẳng Linh Thảo Viên, Giang Ngư bỗng nhiên nhớ ra năm ngoái nhận lời mời của Dư gia, tháng hai năm sau là ngày vui của Dư Túc và tiểu thư Chu gia.
Lúc này nàng rảnh, vừa hay có thể đi uống một chén rượu mừng.
Nàng nói ra việc này, Cơ Trường Linh lập tức nghiêm túc chọn lựa mấy lễ vật thích hợp với phàm nhân đưa cho phu thê tân hôn.
Đan Lân tránh ở bản thể cũng xông ra, hóa thành hình người, hứng thú bừng bừng muốn tham gia hôn điển. Cô bé còn cố ý biến ảo đôi mắt thành màu đen, miễn cho làm người thường kinh sợ.
Huyện Trường Lưu ở ngay trên đường về Thái Thanh Tiên Tông, vừa hay tiện đường.
Giống lần trước, cách khá xa, ba người đã xuống khỏi phi thuyền đi bộ tiến vào trong huyện Trường Lưu.
Đầu xuân tháng hai, nên là lúc ý xuân dạt dào, sức sống bừng bừng.
Nhưng đi vào huyện Trường Lưu, Giang Ngư ngạc nhiên phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của mình.
Năm ngoái, nàng đã tới huyện Trường Lưu, nơi này hơi hẻo lánh nhưng dựa núi gần sông, mưa thuận gió hoà. Tuy không thể phồn hoa hơn các thành trì lớn nhưng cuộc sống của dân chúng ở huyện Trường Lưu cũng coi như áo cơm không lo, yên lặng an ổn.
Nhưng trước mắt, tiểu thương hai bên đường ít đi một nửa, dân chúng trên đường đều đi lại vội vàng, trên mặt phần lớn người đều là vẻ sầu khổ.
Rõ ràng cuộc sống không như ý.
Giang Ngư kinh ngạc: “Mới ngắn ngủi mấy tháng, sao huyện Trường Lưu lại biến thành như vậy?”
Nàng định ngăn người đi đường trên đường lại dò hỏi một phen, nhưng đối phương vừa nghe nói nàng là người bên ngoài, sắc mặt đại biến, vội vàng rời đi như tránh rắn rết.
Giang Ngư và Cơ Trường Linh liếc nhau, nói: “Đi Dư gia xem.”
Tòa nhà Dư gia còn đó, ba người Giang Ngư đi tìm, gã sai vặt gác cửa vẫn nhận ra nàng, vừa bất ngờ vui mừng miệng hô tiên nhân vừa dẫn ba người vào.
Mặt khác có người nhanh chóng đi vào thông báo cho chủ nhà.
Rất nhanh, cả nhà Dư gia đều ra đón ba người.
“Bái kiến ba vị tiên trưởng.”
Trong Dư gia, quen thuộc với Giang Ngư nhất là chú cháu Dư Canh và Dư Ích ngày đó đi Thái Thanh Tiên Tông xin giúp đỡ.
Sau khi hành lễ xong, Dư Canh nhìn về phía Giang Ngư. Ông biết rõ tính cách Giang Ngư nên không nói lời khách sáo giả dối, trên mặt mang theo vui sướng rõ ràng: “Giang tiên nhân, sao ngài có thời gian rảnh đến đây?”
Giang Ngư không cho bọn họ xưng “tổ tông”, trên dưới Dư gia đều gọi nàng là Giang tiên nhân.
Giang Ngư cười nói: “Ta nhớ rõ cuối tháng là ngày vui của Dư Túc nhỉ?”
Trong lòng Dư Canh đã có phán đoán nhưng chân chính nghe được Giang Ngư đến đây vì hôn sự của cháu trai thì vẫn là vô cùng bất ngờ vui mừng. Ông vừa dẫn ba người Giang Ngư đi vào vừa cười: “Hôn sự của Túc Nhi còn mười ngày nữa. Trước đó vài ngày con đến thành Tín Nguyên chuẩn bị đưa thiệp mời cho ngài, lại được báo là ngài đã đi xa tham gia đại điển gì đó, còn đang tiếc cho Túc Nhi không có phúc phận này.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Giang Ngư không thích một đám người cung kính khom lưng với mình như vậy. Nàng không được tự nhiên, người Dư gia càng căng thẳng. Nàng bèn để những người khác tự đi làm việc của mình, chỉ để Dư Canh và hai huynh đệ Dư Túc lại nói chuyện.
Trong phòng vắng bớt, Giang Ngư hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Vừa rồi ở bên ngoài, ta thấy hình như huyện Trường Lưu khá tiêu điều, gặp biến cố gì à?”
Điều đầu tiên nàng nghĩ đến tất nhiên là tai họa.
Thật ra đâu chỉ là dân chúng bên ngoài.
Dư gia là nhà giàu số một số hai ở huyện Trường Lưu, lần trước Giang Ngư tới rõ ràng có thể cảm nhận được khí thế giàu sang rực rỡ.
Mà mới vừa rồi chứng kiến, trên người các chủ tử từ lớn đến bé của Dư gia hơn nửa đều là quần áo nửa cũ nửa mới, bên trong phủ cũng yên lặng hơn lần trước không ít.
Dư Canh nghe nàng hỏi trên mặt lộ ra nụ cười khổ: “Không phải thiên tai gì cả. Năm ngoái sau khi ngài rời đi không lâu, quận Phượng Dương chúng ta có Quận Thủ mới tới. Không bao lâu sau, huyện Trường Lưu cũng thay đổi một loạt quan viên.”
Ông thở dài nói biến cố gần nửa năm qua.
Huyện lệnh mới tới là cấp dưới của Quận Thủ. Nghe nói Quận Thủ đến từ Thần Đô là tâm phúc của Hoàng đế bệ hạ, quyền thế cực lớn.
“Gần nửa năm, thuế má tăng ba lần, thêm mười mấy danh mục, tăng lên khoảng gấp hai.”
Cho dù là hộ nông dân phía dưới huyện Trường Lưu hay là người buôn bán nhỏ trong thành đều không chịu nổi sưu cao thuế nặng như vậy. Không nói người bình thường, đến nhà giàu củ cải lắm như Dư gia đều không chịu nổi.
Giang Ngư khiếp sợ: “Như vậy mà không ai quản?”
Dư Canh lắc đầu: “Dư gia chúng ta cũng coi như là có chút quan hệ, con bỏ bạc lót đường khắp nơi có được tin tức, không chỉ là quận Phượng Dương, rất nhiều nơi đều thay đổi Quận Thủ, đều là từ Thần Đô tới. Nghe nói, đây là ý chỉ của bệ hạ.”
Nếu chỉ là hành vi đơn độc của quan địa phương có lẽ còn có khả năng phản kháng.
Nhưng nếu là Hoàng đế Đại Chu hạ mệnh lệnh, bọn họ có thể đi tìm ai?
Giang Ngư chợt hỏi: “Đại Chu đổi Hoàng đế à?”
Dư Canh hoảng sợ, nhớ tới đây là tiên nhân, không e ngại hoàng quyền thế tục, vô cùng kinh hoảng lắc đầu.
“Vậy thật là lạ.” Lúc Giang Ngư vừa tới, vì hiểu biết thế giới này nên đã xem không ít tư liệu.
Hoàng đế hiện tại của Đại Chu cũng là phụ thân Cơ Linh Tuyết, tuy rằng không được coi là bá chủ anh minh thần võ, nhưng cũng coi như là minh quân.
Nàng nhìn về phía Cơ Trường Linh: “Loại chuyện này, tu sĩ tiên môn đóng giữ các Quận, sẽ quản à?”
Cơ Trường Linh ngẫm nghĩ: “Chúng ta sẽ không trực tiếp ra mặt mà liên hệ tông môn. Tông môn có lẽ sẽ phái tu sĩ, đi Thần Đô trực tiếp điều tra tình huống.”
Chàng nhớ tới cái gì, cùng Giang Ngư liếc nhau.
Dưới tình huống bình thường, lúc này lực chú ý của các đại tiên môn đều ở đại bỉ tiên môn.
Mà nếu đại bỉ tiên môn xảy ra vấn đề lớn, các đại tiên môn ốc còn không mang nổi mình ốc, ai sẽ có dư thừa tinh lực đi chú ý chuyện thế gian đây?