"Lách cách" Thẩm Mặc siết chặt tay cầm cửa.
Anh trợ lý bám chặt khe cửa cào tường, bất bình thay ông chủ -- đáng ghét! Rõ ràng là bộ phim bốn người, tại sao ông chủ mình không có tên họ!
Cánh cửa lớn trước mặt Thẩm Mặc khép lại, Tạ Giác đi cùng hai thiếu niên xinh đẹp vào trong phòng. Sau đó, khe cửa chưa đóng kỹ truyền tới âm thanh khiến người ta mơ mộng.
"Soạt", tiếng chăn bị người kéo lên.
Việt Trạch: "Ngài Tạ ơi, giường của ngài mềm quá, trên vỏ ga còn có hình bé heo con, đây là con giáp của tôi đó, tôi thích lắm..."
Tạ Giác: "Đừng nói nữa, giúp tôi một chuyện".
[Tài khoản Alipay nhận được 10.000 tệ].
Việt Trạch: "... vâng, mời ngài".
Tạ Giác: "Đầu tiên, cởi quần áo ra".
[Hệ thống: Đúng! Chính là vậy đó! Tiếp tục đi!]
Tạ Giác: "Sau đó, cởi cả đồ của cậu ta xuống".
Hệ thống trông toàn bộ chuyện xảy ra trước mặt, cười thành tiếng [Khặc khặc khặc] – Ký chủ ơi ký chủ à, dù anh lắm mưu nhiều mẹo đến đâu, không phải cuối cùng cũng đành khuất phục cốt truyện hả?
Khuất phục đi khuất phục đi, sau đó anh sẽ quen thói, cuối cùng hiểu ra những lợi ích khi phụ thuộc vào hệ thống tôi này.
Nhớ năm đó có biết bao ký chủ cứ như vậy từng bước một đi vào vực sâu, bị hệ thống tôi đây thao túng tâm lý, biến thành nô lệ, vạn kiếp bất phục.
Tận mắt trông thấy hai cậu trai cởi áo cởi quần, hệ thống hài lòng mở chức năng che mắt, dùng điểm tích lũy ký chủ khác cho mình đổi chai Champagne, chúc mừng thắng lợi khó mà kiếm được này.
[Rượu ngon chén ngọc sáng lung linh, đêm nay ký chủ có ba mình].
"Cong", nó tự chạm cốc.
[Thơ hay, thơ hay quá].
Ký chủ ơi, cuối cùng anh cũng chẳng thoát nổi lòng bàn tay của 038 tôi!
...
Trong phòng ngủ, thấy bên tai yên lặng, Tạ Giác biết được hệ thống đã tạm thời rời đi.
Việt Trạch giơ mã QR nhận chuyển khoản ra: "Nói xong rồi đó, hai người là phải thêm tiền".
Tạ Giác nhìn cậu ta.
"Cho dù ngài là ngài Tạ cũng... Thôi được rồi, tôi giảm giá 20% cho ngài đó". Việt Trạch nói.
Tạ Giác chuyển tiền cho cậu ta, nhỏ giọng chỉ đạo vài câu bên tai Việt Trạch.
"Chỉ thế thôi?" Việt Trạch lộ ra sắc mặt thất vọng.
Tạ Giác: "Không thì thế nào?"
"Được rồi". Trong gian phòng vang lên âm thanh kỳ quái, Việt Trạch hỏi: "Ngài Tạ, thế này ngài đã hài lòng chưa?"
"Không hài lòng tôi có thể điều chỉnh lại... hoặc là để cả hai chúng tôi cùng làm cũng được, tôi có kinh nghiệm trong chuyện hợp tác thế này lắm."
Theo đó là những âm thanh kỳ quái không ngừng vang lên từ trong gian phòng bên cạnh. Đầu tiên là tiếng "kẹt kẹt", sau đó là âm thanh "xoẹt xoẹt", cuối cùng sau một tiếng khóc thật dài của Giản Cảo Chi, những âm thanh "bốp bốp bốp..." nhịp nhàng truyền tới.
...
Không biết từ lúc nào, anh trợ lý đã lặng yên không một tiếng động ra tới cửa, ngó nghiêng bên cạnh Thẩm Mặc: "Ôi, ông chủ ơi, anh Tạ bên kia đang chìm đắm trong suối rượu rừng thịt* đấy ạ?"
"Còn hợp tác nữa cơ đấy... chậc chậc".
(*) Gốc: Tửu trì nhục lâm: Bắt nguồn từ sự xa hoa vô độ của Trụ Vương – cho xây dựng một khu rừng đầy những xiên thịt thú treo cao, một chiếc hồ đổ đầu rượu.
Thẩm Mặc bước nhanh về phía trước.
Anh trợ lý tìm tòi đồ đạc của mình, lấy ra một cặp kính râm đưa cho hắn: "Ông chủ, ngài đeo lên đi".
Chờ lát nữa mà ngắm phải món gì không sạch sẽ ngài đốt khách sạn thì không hay đâu. Dù sao đây cũng là sản nghiệp của ngài đó.
Thẩm Mặc nhận kính râm, đánh giá lại chất lượng cửa phòng khách sạn một lượt, nhấc chân.
Trợ lý lấy di động ra, quen cửa quen nẻo ấn xuống phím gọi 120.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng được mở từ bên trong ra, vù một cái, suýt chút nữa đã đập trúng sống mũi cao của Thẩm Mặc.
Cánh cửa lớn dừng lại cách chóp mũi của hắn tầm 1cm, Tạ Giác ăn mặc chỉnh tề, nghi ngờ hỏi: "Anh Thẩm? Anh còn chưa ngủ sao?"
Thẩm Mặc dừng chân đứng vững lại: "Không ngủ được".
Hắn rũ mắt xuống, bờ vai Tạ Giác che đi khung cảnh sau lưng làm hắn nhìn không rõ hoàn cảnh bên trong. Thế nhưng từng chiếc cúc áo trên sơmi của Tạ Giác vẫn ngay ngắn đúng chỗ đã phần nào khiến hắn tỉnh táo lại.
"Tôi nghe thấy âm thanh kỳ quái", Thẩm Mặc hỏi: "Anh gọi hai cậu bé kia vào phòng làm gì?"
"Hồi nãy nơi này có ba người, sao anh lại không gọi cả tôi? Không phải chúng ta đã là bạn rồi à?"
Trợ lý sau lưng hắn căng thẳng, nghĩ thầm: Ngài Tạ ơi, ngài trả lời nghiêm túc giùm tôi nhé, đây là câu hỏi mất mạng đó – đúng thì không có chuyện gì xảy ra, sai thì vào phòng cấp cứu, cố lên!
Tạ Giác: "Chúng ta chắc chắn là bạn bè rồi, nhưng ---"
"Nhưng?"
"Nhờ anh tìm giúp tôi túi kim chỉ trong ngăn kéo". Tạ Giác nhờ anh trợ lý.
Anh quay sang hỏi Thẩm Mặc: "Anh biết dỡ vỏ chăn chứ?"
"?"
"Có biết nhồi bông không?"
"..."
"Biết may quần áo? Biết đính cúc? Biết dán mắt búp bê chứ?"
"..."
Thấy vẻ ngơ ngác hiếm gặp của Thẩm Mặc, Tạ Giác vỗ vỗ vai hắn: "Không sao, tôi cũng không biết".
Nhưng may rằng, tôi có tiền.
Theo sự thay đổi tư thế của Tạ Giác, cuối cùng Thẩm Mặc cũng nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.
Ngay lúc ba câu hỏi liên tiếp được hỏi ra ban nãy, khí thế của hắn đã bắt đầu suy yếu, đợi đến khi trông thấy tất cả cảnh tượng trước mặt, cuối cùng khí thế của hắn đã chìm xuống tận đáy hang.
Áp lực đè người biến mất không còn dấu vết, lửa giận cũng bị dập tắt.
Thậm chí Thẩm Mặc còn nghi ngờ, tại sao mình lại phải tức giận chất vấn Tạ Giác. Bao nhiêu cảnh tượng trước đó chưa đủ để hắn nhận rõ bộ mặt của Tạ Giác sao?
Trợ lý mang túi kim chỉ quay lại, thấy ông chủ mình đã biến thành một người khác hẳn.
Anh ta cố nén cơn tò mò cào tim cào phổi, đưa túi kim chỉ cho ngài Tạ.
"Cảm ơn". Tạ Giác cúi đầu, nghiêng sang bên tai ông chủ, khe khẽ như ác ma nhỏ đang thì thầm: "Xin lỗi, lúc nãy đã quên mất anh. Nếu anh muốn tham gia cùng thì vào đi. Chúng ta là bạn, tôi bằng lòng để anh giúp tôi chọn bạn giường tối nay hộ mình, cao thấp, mập gầy. Với lại..."
"Nếu anh thích, tôi có thể tặng anh một phần đấy".
Mắt thấy môi ngài Tạ chuẩn bị chạm vào vành tai băng thanh ngọc khiết của ông chủ, anh trợ lý hô: "Dừng dừng dừng... dừng!"
Hai người đang nói chủ đề 18+ gì đấy? Biến thái!
Tạ Giác ngẩng đầu, liếc nhìn anh ta: "Đùa chút thôi mà".
Đương nhiên là anh vừa cố ý. Ý đồ của Thẩm Mặc, Tạ Giác nhìn cái là ra. Bạn mới không hề có lòng tin với mình, Tạ Giác khó chịu, nhưng nghĩ lại, Thẩm Mặc muốn anh giữ mình trong sạch cũng không có gì sai, trêu đùa chút ít như thế là đủ.
"Được rồi". Tạ Giác vỗ vai Thẩm Mặc: "Không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi, ngày mai gặp lại".
Thẩm Mặc đột nhiên nói: "Được, tôi chọn giúp anh".
"Hả?" Tạ Giác bất ngờ một lát, hai người đối mặt với nhau, ánh mắt Thẩm Mặc rất nghiêm túc, ý định không chịu thua của hắn làm cho Tạ Giác vui vẻ nhận lời: "Đi!"
Anh trợ lý ngơ ngác chăm chăm nhìn ngài Tạ và ông chủ của mình vai sóng vai vào trong gian phòng.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì vậy?
Anh ta vểnh tai lên lắng nghe.
Ngài Tạ hỏi: "Anh cảm thấy bên trái thế nào?"
"Không ra sao cả".
"Bên phải thì sao?"
"Cũng không có gì đặc biệt".
"Không có cách nào, phải chọn một trong hai thôi". Tạ Giác nhún vai: "Tối nay tôi phải chọn một, không thì không thể nào ngủ được".
"Ai nói hai chọn một". Thẩm Mặc đưa tay đặt lên cúc áo sơ-mi: "Anh có thể ba chọn một".
"Không tốt lắm đâu..." Tạ Giác nói: "Quần áo của anh đắt quá, tôi không đền nổi".
Thẩm Mặc: "Không phải anh cho tôi chọn sao? Muốn đổi ý?"
"Sao có thể? Tôi sợ anh đổi ý thôi".
Trợ lý không kịp nghĩ nhiều, bỏ qua những kỳ quái khó hiểu trong đó, lao vào phòng: "Ông chủ ơi, đừng! Dừng lại đi!"
Nói thật thì, ngay bây giờ, trợ lý đã hối hận rồi.
Ông chủ của anh ta đã gặp phải vấn đề tâm lý trong một khoảng thời gian khá dài, vất vả lắm mới thấy ông chủ có hứng thú với ngài Tạ. Trợ lý còn tưởng rằng tiếp xúc với ngài Tạ thì ông chủ có thể loại bỏ được vấn đề tâm lý của mình. Ai ngờ đâu, anh Tạ này lại còn làm ông chủ có thêm vấn đề tâm lý khác!
Vấn đề tâm lý của ông chủ anh ta rất nặng, thỉnh thoảng hắn sẽ nổi hứng muốn giết người bò lên giường của mình. Hiện giờ thế mà ngài ấy lại muốn bò lên giường người khác!
Anh trợ lý che chắn ông chủ ở sau lưng, gào to một tiếng: "Tất cả dừng tay!"
Bốn người trong phòng cùng nhìn thẳng vào anh chàng.
Anh trợ lý lia ánh mắt cảnh giác một vòng trong căn phòng, cái miệng từ từ há rộng.
Anh ta hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Việt Trạch cầm kéo, "xoẹt xoẹt" cắt chăn: "Anh không tự nhìn thấy hả?"
...
Trong căn phòng ngủ rộng rãi, trên giường dưới giường, một mảng lộn xộn.
Chiếc chăn tơ lụa cao cấp của khách sạn trải trên giường, sau khi bị cắt ra, bông nhồi bên trong lả tả rơi rụng.
Việt Trạch cầm cây kéo nhỏ, vô cùng chuyên nghiệp phác họa hình người trên mặt vải trắng như tuyết, cung cấp sự lựa chọn cho ngài Tạ.
Giản Cảo Chi ở bên nhét bông, âm thanh "bốp bốp" vỗ cho đều truyền ra từ phía cậu bé.
Tạ Giác nghiêng đầu sang bên khác, gọi Thẩm Mặc: "Quần áo".
Thẩm Mặc khoác áo choàng tắm, đưa áo sơ-mi và quần của mình cho Tạ Giác.
Việt Trạch ngồi xổm ở bên giường cũng đang mặc áo choàng tắm, quay đầu lại hỏi: "Quyết định rồi ạ? Làm búp bê ngài Thẩm đây sao?"
Tạ Giác gật đầu.
Việt Trạch ghen tỵ chu mỏ.
"Được rồi, thế thì tôi thiết kế lại". Cậu mở rộng quần áo, điều chỉnh kích cỡ búp bê theo chiều dài chiều rộng bộ đồ.
"Đúng rồi, ngài Tạ. Sao ngài hay tôi biết may đồ?"
Tạ Giác chỉ vào áo sơ-mi của Việt Trạch, phần eo áo hơi rộng, bị chủ nhân may lại, bên cạnh còn thêu hai đóa hướng dương rất tinh tế.
Việt Trạch khấp khởi nghĩ thầm, hóa ra ngài Tạ quan tâm mình đến vậy. Được rồi, để ngài ấy ôm búp bê ngài Thẩm ngủ dù sao cũng hơn để ngài ấy ôm con vịt nhỏ kia.
Thế là trái tim cậu ta cảm thấy đã cân bằng hơn rất nhiều, tiếp tục làm búp bê. Lúc đi ngang qua người anh trợ lý, cậu ta hừ mũi: "Đầu óc bẩn thỉu!"
"Cậu..." Anh trợ lý quay đầu tố cáo Thẩm Mặc: "Ông chủ ơi, cậu ta mắng tôi! Ngài kệ cậu ta hả?"
Thẩm Mặc nâng mí mắt, trong ánh mắt trông mong của anh trợ lý, hắn mở miệng: "Cậu ấy nói sai sao?"
Việt Trạch cảm thấy ngài Thẩm thật thuận mắt quá.
Cậu ta vỗ ngực: "Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ làm búp bê của ngài thật anh tuấn cao lớn! Để ngài Tạ thoải mái dễ chịu ôm ngài ngủ!"
Thẩm Mặc nhìn thấy chiếc điện thoại bên cạnh còn đang dừng trên màn hình mã QR chuyển khoản, thế là thuận tay gửi cho Việt Trạch 10.000 tệ.
Việt Trạch càng thật lòng thật dạ khen: "Ngài và ngài Tạ quả nhiên là người cùng trí lớn, trời sinh một cặp! Mong rằng hai ngài vĩnh viễn như thế này, không bao giờ thay đổi!"
Thẩm Mặc lại chuyển cho cậu ta thêm 10.000 tệ.
Thấy cả phòng thân thiết như người một nhà, anh trợ lý đau xót thầm thét gào – tôi đây làm vậy là vì người nào?!
...
Kẻ rít gào không khác gì anh trợ lý, còn có một hệ thống.
Nó uống hết chai rượu, định bụng ngó xem ký chủ đã tiến hành đến bước nào rồi. Vừa xóa bỏ lớp che chắn tầm nhìn, nó lập tức đối mặt với con búp bê trắng tinh, đằng sau lưng búp bê viết chữ: "thân thể ấm áp".
Trên mặt búp bê dán đôi mắt cắt ra từ Rose, mặc quần áo của Thẩm Mặc, bên trong nhét đầy bông và mười miếng dán giữ nhiệt ban nãy chưa dùng hết.
Rượu trong người hệ thống bay sạch.
Tạ Giác ôm con búp bê, hài lòng nói: "Không sai, rất ấm áp".
"Tôi muốn đi ngủ rồi". Anh đuổi những kẻ không còn phận sự ra khỏi phòng, đeo miếng che mắt, đốt nến thơm, đắp chăn.
Trong đầu vang lên tiếng hét chói tai bực đến mức thở hổn hển của hệ thống.
Hệ thống: [Ký chủ! Thứ này chính là "nguyên liệu tại chỗ" của anh?!]
"Không thì sao?" Tạ Giác trả cho nó bốn chữ: "Đầu óc bẩn thỉu!"
- ----
Câu hỏi đặt ra: Đêm nay Việt Trạch đã kiếm được bao nhiêu tiền?