Anh trai giao hàng nhanh thở hổn hển kéo theo một cái hòm lớn vào cửa.
Anh trai không quan tâm đến chuyện ba người đang đứng trong phòng đều im lặng, bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ đến quái lạ, mà chỉ hỏi thăm: "Quý khách có muốn kiểm tra hàng không ạ?"
"Kiểm tra hàng?!" Giọng nói của anh trợ lý the thé cả lên, hai mắt liếc ngang liếc dọc: "Thế thì không tốt lắm đâu... ông chủ ơi, có phải chúng ta nên tránh đi một chút không ạ?"
Tạ Giác: "Không cần đâu".
Anh quay sang nói với Thẩm Mặc: "Dù sao cũng là phòng của anh Thẩm, trước khi làm việc gì thì vẫn nên có sự đồng ý của anh ấy".
Trợ lý: "Cần... cần sự đồng ý?!"
Lần đầu tiên Thẩm Mặc cảm thấy rất mất mặt với trợ lý nhà mình, hắn đáp lời: "Được".
Hắn cũng muốn xem thử người này còn có hành động nào khiếp người hơn nữa!
Tạ Giác còn đang ngạc nhiên, không ngờ vị họ Thẩm này lại dễ nói chuyện như vậy – xem ra, bề ngoài người ta có thể trông rất lạnh lùng, còn là người khuyết tật, nhưng cũng là một kẻ lấy việc giúp người làm niềm vui.
Mà bởi vì anh Thẩm này là người tốt, cho nên anh càng không thể chà đạp lòng tốt của người ta được.
Tạ Giác nở nụ cười đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay, ánh đèn phòng chiếu lại, nụ cười này chẳng khác gì đóa hoa nở rộ dưới trời tuyết tan.
Anh nói: "Tôi chọn sản phẩm luôn ưu tiên chất lượng, nếu anh không yên lòng, có thể cưỡi thử một lần xem sao".
Trợ lý: "Cưỡi cưỡi cưỡi cưỡi?!"
Anh ta đã không còn nhớ nổi cách nói chuyện nữa rồi.
Dám mời ông chủ của tôi ngồi lên ngựa gỗ sao, người anh em, tôi rất kính trọng anh đó!
Trợ lý nhìn về phía ông chủ nhà mình, chỉ sợ máu tươi ba thước sắp bắn lên, ngày mai đầu đề tin tức sẽ có tên họ.
Nhưng Thẩm Mặc lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí nở nụ cười, khách khí mời lại: "Hay là anh lên trước đi?"
Tạ Giác chân thành nói: "Có thể cưỡi cùng nhau mà, tôi mua một con ngựa gỗ giành cho hai người đó".
Trợ lý: "..." Má ơi, đây là cái lời lẽ lang sói gì đây?
Anh ta nghi ngờ mình đã toi đời, hiện giờ thứ đang chứng kiến trước mắt đây chính là cảnh tượng chốn Địa Ngục.
Nhưng mà lại làm cho anh ta thất vọng mất rồi, Thẩm Mặc lạnh lùng lườm anh ta một cái, rồi lại đảo mắt trông sang chỗ Tạ Giác, giọng điệu quay về thành gió xuân ấm áp, đáp rằng: "Được".
Lúc này, anh trai giao hàng cao giọng hỏi họ: "Chuẩn bị xong chưa! Hai người ai trên ai dưới!"
"Ông chủ của chúng tôi nhất định phải ở trên!" Trợ lý cho dù đã chết, cho dù đã ở trong Địa Ngục, cũng phải gào lên lời hò hét từ trái tim, quay đầu lại nói: "Ông chủ của chúng tôi không bao giờ chịu làm kẻ dưới... Hả?
Ánh mắt đập nồi dìm thuyền đối đầu với đôi mắt tròn vo của ngựa gỗ, ôi thôi thật là đáng yêu.
Một con ngựa gỗ dành cho nhi đồng mũm mĩm hồng hồng đứng trước mặt bọn họ, anh trai giao hàng đang ngồi xổm bên tường chuẩn bị cắm nguồn điện.
Ngựa gỗ phát ra âm thanh rằng: "Các bạn nhỏ ơi, đã chuẩn bị xong chưa? Mau mau ngồi lên lưng tôi nào".
Trợ lý: "..."
Trong lúc anh chàng còn xúc động không nói nên lời, Tạ Giác đã vẩy vạt áo, nói: "Mời anh".
Thẩm Mặc: "Mời anh lên trước".
Tạ Giác: "Anh lên trước đi, dù sao anh cũng phải ở trên".
Thẩm Mặc không từ chối nữa, nhấc đôi chân dài ngồi lên trên ngựa gỗ, Tạ Giác ngồi xuống phía sau.
"Ngựa gỗ phải chạy liền đây! Bạn nhỏ lái xe mau nắm chắc tay vịn, bạn nhỏ phía sau nhớ phải ôm chặt lấy lái xe nha".
Đôi bàn tay người đằng sau chần chờ một lát, cuối cùng nắm lấy vạt áo của Thẩm Mặc.
Tâm trạng Thẩm Mặc không tồi, thậm chí còn cảm thấy mình nên đầu tư một xưởng chế tạo ngựa gỗ chạy điện.
"Không nghe thấy sao? Ôm chặt vào". Hắm ngậm ý cười, nắm tay Tạ Giác, đặt ở bên eo mình.
Âm nhạc vui sướng vang lên, ngựa gỗ lắc lư kịch liệt, vừa xóc nảy, vừa xoay tròn, đung đưa trên dưới.
Tạ Giác ho nhẹ một tiếng, bàn tay bám vào vòng eo rắn chắc, nhìn Thẩm Mặc nói: "Nắm chặt tay vịn".
"Nghe anh". Có lẽ đây là chiếc xe có giá trị thấp nhất mà Thẩm Mặc từng lái, nhưng hắn lại cảm thấy, mình muốn thời gian trôi qua chậm một chút... chậm thêm một chút...
Tạ Giác tự làm bản thân tỉnh táo lại. Hai gò má hơi nóng lên, nhịp tim cũng hơi tăng tốc. Anh đổ hết tội lỗi cho con ngựa gỗ chạy bằng điện này, nó có âm nhạc quá đỗi vui sướng, quá đỗi ồn ào.
Không đến ba phút, âm nhạc đã kết thúc.
Anh trai giao hàng cầm sách hướng dẫn đứng bên cạnh, vô cùng có tinh thần nghề nghiệp giới thiệu: "Quý khách, tôi mới nghiên cứu qua, con ngựa gỗ chạy bằng điện này có mười hình thức hoạt động – rung, xoay tròn, sóng biển, đệm làm nóng..."
Trợ lý đứng ở bên lắng nghe, càng nghe càng thấy không trong sáng, anh ta nắm chặt lấy tóc của mình – dừng lại đi! Đây chỉ là một con ngựa gỗ dành cho trẻ em thôi mà! Đều tại ông chủ và anh Tạ kia hết!
"... Quý khách có cần dùng thử từng chức năng không ạ?" Anh trai giao hàng nói hết lời rồi mà Tạ Giác vẫn còn đang mải đối mắt với Thẩm Mặc.
"Anh Tạ ơi?"
Tạ Giác kịp thời tỉnh táo lại, hắng giọng bảo: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi rất hài lòng".
Nói xong, anh cầm di động lên, chuyển cho anh trai chạy việc vặt kia 20.000 tệ tiền thưởng, "Vất vả rồi".
"Chuyện nên làm". Nụ cười trên mặt anh trai chạy việc càng chân thành thiết tha, nói thêm: "Nếu quý khách còn có yêu cầu gì, lúc nào cũng có thể..."
Lời còn chưa dứt, 'Rầm' một tiếng, cánh cửa một gian phòng cạnh đó bị đẩy ra, Việt Trạch gào lên: "Mấy người xong chưa? Tôi sắp không giữ được cậu ta nữa rồi."
Cậu ta dùng vai đỡ lấy Giản Cảo Chi, sắc mặt cậu bé lúc này đã ửng hồng, sợi tóc mướt mồ hôi, hơi thở dồn dập. Tỉnh táo ngắn ngủi mà yoga mới mang tới nhanh chóng mất đi, tác dụng của thuốc lại bốc lên đầu.
Anh trai giao hàng liếc thấy hai vị thiếu niên xinh đẹp, quần áo xộc xệch, dường như mới vừa trải qua một hồi vận động dữ dội, không dám nhìn nhiều thêm, nhanh nhẹn nói: "Tạm biệt".
Chiếc xe điện nho nhỏ lạch cạch đón gió rời khỏi khách sạn, anh trai giao hàng nghĩ thầm, -- người có tiền chơi thật dữ dội, người lao động mộc mạc như mình căn bản không thể nào tưởng tượng ra!
Trong khách sạn, lý trí của Tạ Giác đã quay về não bộ.
Anh nói lời xin lỗi cùng Thẩm Mặc xong rồi mới hỏi: "Hệ thống, nói lại phần kịch bản phía sau lần nữa nào".
Hệ thống đờ đẫn nói: [Tạ Giác còn chưa thỏa mãn, hắn chỉ một ngón tay xuống, nói với Giản Cảo Chi: 'Lên đi, tự mình động'.]
[Thân thể lay động kịch liệt, giống như sóng biển nhấp nhô, bên trong gian phòng truyền ra tiếng động làm người ta mặt đỏ tai hồng, vang vọng đến tận nửa đêm]
[A...]
Tạ Giác: "A?"
Hệ thống thẹn quá hoá giận: [Câu này không có trong cốt truyện, là tôi tự thêm đó, được chưa?]
Nó đau thương ôm chặt lấy chính mình, nghĩ thầm —— hoàn thành! Một nhiệm vụ khó khăn đến vậy mà ký chủ của nó cũng hoàn thành được rồi sao?
Không! Không thể!
Nó lặng lẽ dùng quyền hạn của mình, lén lật kịch bản xem tiếp.
[Phần quan trọng của kịch bản tiếp theo là —— sau một đêm vận động mãnh liệt, Giản Cảo Chi phát hiện mình đã mang thai con của Tạ Giác!]
[Khặc khặc khặc khặc khặc...] Hệ thống sắp chết đến nơi động kinh ngồi dậy, cảm thấy mình sống lại rồi.
Ký chủ ơi ký chủ à, anh thiếu tôi anh lấy gì để trả lại đây? Chuyện gì anh cũng không làm để xem người ta lấy gì mà mang chứ?!
Hệ thống vừa lòng thỏa ý, thậm chí bắt đầu ngâm nga vài khúc ca.