Thực ra Ninh Tiểu Ngư cũng không cho rằng Lục Kinh Độ cần mình tới cứu viện. Cô đứng ở xa nhìn lại, trông hắn dường như cũng không có ý muốn nhận ly rượu đó.
Ninh Tiểu Ngư bắt đầu giảng đạo lý với hệ thống yêu đương học tra, “Tin tưởng ảnh đế của mi một chút đi.” Hắn có thể có được ngày hôm nay, đương nhiên không phải là người dễ dàng rơi vào bẫy.
【 Hệ thống yêu đương vẻ mặt u oán: Thiếu nữ, mới ngày hôm qua ảnh đế đàn một đoạn nhạc 《 Rời giường 》cho bồ, hiện tại có người sắp ra tay tàn độc với anh ấy, bồ lại có thể nhẫn tâm đứng trơ mắt nhìn sao? 】
Ninh Tiểu Ngư không hiểu giữa hai vế đó có liên quan gì đến nhau.
【 Hệ thống yêu đương tiếp tục nói: Chẳng lẽ bồ không cảm thấy đàn 《 Rời giường 》 dỗ bồ rất ngọt ngào sao? Phải biết rằng, bài hát này là do một nhà soạn nhạc vì muốn dỗ con trai 4 tuổi của mình thức dậy mới sáng tác ra. 】
Ninh Tiểu Ngư lắc đầu, “Không cảm thấy gì,” rất nhanh, cô lại nói tiếp một câu, “Hay là, hắn muốn làm baba của ta?”
Nhưng, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Bài hát giục người khác thức dậy nhiều như vậy, Lục Kinh Độ tại sao cố ý đàn bài này?
Chỉ tiếc rằng, hệ thống yêu đương không đưa ra được đáp án cho câu hỏi ấy, phỏng chừng chỉ có đương sự mới biết tại sao.
【 Hệ thống yêu đương:……】
【 Hệ thống yêu đương: Thiếu nữ, trái tim thiếu nữ của bồ đâu?! Trái tim thiếu nữ để ở nơi nào?! 】
Ninh Tiểu Ngư lười đáp lại.
Nó gợi ý Ninh Tiểu Ngư,【 Tui cảm giác bồ sẽ chọn C, nhưng mà, thực ra tui đề cử bồ chọn B. 】
Ninh Tiểu Ngư nhìn thoáng qua B, “‘Ca ca không bao giờ uống rượu’, này mà gọi là trà xanh bạch liên hoa?”
【 Hệ thống yêu đương: Thiếu nữ, vậy bồ có sáng kiến gì hay sao? Cơ sở dữ liệu mà hệ thống dùng là bản cũ, có lẽ đúng là không kịp theo trào lưu. 】
Ninh Tiểu Ngư lăn lộn trong giới giải trí, đã thấy qua không ít trà xanh. Tinh túy của trà xanh nằm ở chỗ giống thật mà lại là giả, khiến cho người khác hiểu lầm.
Cô tùy tiện suy nghĩ hai câu, “Tối hôm qua anh không có như thế này.”
Những lời này, cực kỳ dễ khiến cho người khác lầm tưởng. Thực ra tối hôm qua cô cùng Lục Kinh Độ chỉ ăn cơm chiều chung mà thôi, toàn bộ 12 khách mời đều có mặt. Mà tối hôm qua, ảnh đế cũng không uống rượu, nhìn thấy rượu là bày ra dáng vẻ “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài”.
“Ngày hôm qua, anh c em.”
Sự thực là ngày hôm qua hắn chỉ đàn hai bài, giúp cô được lên hotsearch một đợt. Nhưng cái chữ c này, rất chi là linh hoạt. Là carry (nâng đỡ), hay là một từ khác đây?
(c là chữ cái đầu tiên trong pinyin của từ 操 “cao”, nghĩa là ……… bạn đọc tự điền vào chỗ trống - TTPT)
Nếu không thì tại sao lại nói tiếng Trung bác đại tinh thâm?
Dù sao, chỉ cần hơi vẽ đường ra, dùng một ít câu từ sẽ rất dễ dẫn dắt người khác nghĩ chệch hướng. Hơn nữa lại thêm một câu, “Cô suy nghĩ nhiều rồi, thực ra ý của tôi là……” gì gì đó là có thể thành công bức lui quân địch.
【 Hệ thống yêu đương kích động đến mức hóa thân thành gà gáy sáng: Thiếu nữ, bồ đúng là rất có năng lực ha! Lát nữa cứ nói như vậy! Để tui cắn đường cho mập một chút! Thời gian đến ngược chưa đến 6s, thiếu nữ mau mau chọn B điiiiii! 】
Ninh Tiểu Ngư dừng vài giây ở B ……
Sau đó dưới âm thanh hưng phấn của hệ thống yêu đương, chọn một lựa chọn ngoài dự đoán.
Tiếng thét chói tai của hệ thống yêu đương đột nhiên im bặt, 【? 】
Gần đây hệ thống yêu đương giao nhiệm vụ quá thường xuyên, Ninh Tiểu Ngư ngoài mặt thì đồng ý, nhưng nội tâm không phải không có “suy nghĩ” gì.
Khơi gợi hứng thú của hệ thống yêu đương, sau đó, khiến ý đồ của nó hoàn toàn thất bại.
Cho nó biết, cá mặn cũng không dễ chơi!
Còn về việc hệ thống yêu đương muốn suy đoán kịch bản của ký chủ là cô đây, thực ra không cần phải lo.
Bởi vì, cô chưa bao giờ làm theo kịch bản.
-
Lúc Ninh Tiểu Ngư đi đến bên cạnh Lục Kinh Độ, thiên kim đang đỏ bừng mắt, ai oán nói, “Coi như nể mặt anh trai em cũng được, chẳng lẽ anh đến cả một ly rượu của em cũng không muốn uống?”
Lục Kinh Độ mặt mày vô cảm, không nói gì, xoay người rời đi.
Thiên kim cầm ly rượu, duỗi tay muốn giữ chặt hắn. Đúng lúc này, chỉ thấy Ninh Tiểu Ngư nhận lấy ly rượu từ trong tay cô ấy, sau đó trong lúc hai người kia vẫn chưa kịp phản ứng lại, một ngụm uống cạn.
Rượu đúng là rượu ngon.
Hương vị cũng không tệ, ngọt ngào, khiến người ta nhớ nhung vô cùng.
Dù sao thì cũng không có các tác dụng phụ khác, cô có thể nhân cơ hội này trốn đi lười một lát, lựa chọn A này …… Cũng có vẻ tốt.
Thiên kim thấy ly rượu mà mình cố ý chuẩn bị riêng cho Lục Kinh Độ bị người khác uống hết, đầu óc cô vốn không minh mẫn vì cồn ngay lúc này lập tức tỉnh táo trở lại.
Cô kinh sợ đến mức lắp bắp nói, “Cô…… Rượu này có bỏ thêm……”
Ninh Tiểu Ngư đã tự hiểu trong lòng, không có cảm xúc gì, nhưng Lục Kinh Độ đang đứng một bên, nghe được câu nói đó, bước chân khựng lại, đuôi lông mày hơi nhăn, “Em nói gì?”
Thiên kim mấp máy môi, không biết có nên nói hay không.
Ngữ điệu của Lục Kinh Độ trở nên lạnh lùng, “Cô vừa nói trong rượu này bỏ thêm thứ gì?”
Vẻ mặt thiên kim lo sợ bất an, “Bỏ thêm một chút…… loại thuốc đó.” Nhưng rất nhanh cô ấy lại nói thêm một câu, “Nhưng chính em cũng có uống, chuyện kia cũng không có gì…… Cũng không có vấn đề gì. Khoảng một giờ thuốc sẽ tự hết tác dụng.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy làm chuyện xấu, nhát gan, sợ đến lúc đó mọi chuyện mất khống chế, hỏng việc, cho nên chọn loại thuốc an toàn nhất.
Nếu không, cô ấy cũng sẽ không dám cho mình và Lục Kinh Độ dùng.
Lục Kinh Độ không nói lời nào, giữ chặt cánh tay của Ninh Tiểu Ngư, nói một câu, “Đi.”
Ninh Tiểu Ngư lúc này trừ thấy hơi nóng một chút, ngoài ra không có cảm giác gì. Cô hỏi lại một câu, “Đi đâu?”
Lục Kinh Độ lôi kéo cô, bước chân không ngừng, “Đi bệnh viện.”
Lời của Từ Yên hắn không dám tin hoàn toàn, ai biết cô ấy có nói thật hay không. Đến cả loại thủ đoạn bỉ ổi này cô ấy cũng dám dùng, lúc này đây, cho dù anh trai Từ Yên tự mình tới đây, hắn chắc chắn cũng sẽ không xem nhẹ việc này.
Lúc lên xe, Ninh Tiểu Ngư ngoại trừ thấy hơi nóng, còn có một chút ngứa ngáy, cô gãi gãi quần áo chỗ ngực, cả người không yên.
Sắc mặt Lục Kinh Độ rất khó coi, hắn thấy được động tác của cô, nghiêng đầu hỏi “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Ninh Tiểu Ngư suy nghĩ vài giây nói, ăn ngay nói thật, “Cũng không tệ lắm, nhưng mà có hơi muốn……”
Lục Kinh Độ ừ một tiếng, ngắt lời nói, “Tôi biết, cô…… Nhịn một chút.”
Ninh Tiểu Ngư vốn đang nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau, nghe câu nói đó, cô theo bản năng mở mắt ra.
Hắn biết? Hắn biết cái gì?
Lục Kinh Độ lần đầu tiên thấy vốn từ của mình thật nghèo túng, không gian bên trong xe nhỏ hẹp, ngửi kỹ, còn có thể nghe thấy mùi rượu nhạt nhòa.
Hắn nới lỏng cà vạt, bỗng cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Hắn hỏi, “Tại sao lại uống ly rượu đó?”
Thực ra cũng có không ít nguyên nhân ——
Một: Hệ thống yêu đương đoán cô sẽ chọn C, hy vọng cô chọn B, cô cứ thích làm ngược lại, khiến hệ thống yêu đương đoán không được kịch bản của cô, thật thật giả giả, gây rối tầm nhìn. Đây là để tránh cho nhiệm vụ trong tương lai càng ngày càng khó, vượt qua năng lực của cô.
Hai: Xuất phát từ tò mò. Đối với những thứ mình không biết, con người vẫn thường có ham muốn tìm hiểu.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Một. Hơn nữa cô biết sẽ không có tác dụng phụ, nếu không cô cũng sẽ không lấy sự an toàn của bản thân đi mạo hiểm.
Nhưng trước mặt Lục Kinh Độ, nguyên nhân Một đương nhiên không thể nói ra.
Cô thuận miệng đáp, “Giải vây miễn phí không ràng buộc, thuận tiện nếm thử rượu ngon.”
Người bình thường nếu nhấn mạnh “Miễn phí không ràng buộc”, có thể là vì thả dây dài để câu cá lớn, vì lợi ích và mưu đồ cao hơn nữa, khiến đối phương thả lỏng cảnh giác. Nhưng Ninh Tiểu Ngư nói vậy, liền cho người ta một loại cảm giác khiến họ bản năng cảm thấy, cô thực sự nghĩ như vậy.
Mặc kệ nói thế nào, Ninh Tiểu Ngư đúng là đã giải vây giúp hắn.
Theo thời gian trôi đi, Ninh Tiểu Ngư trên xe càng ngày càng có hơi đứng ngồi không yên.
Lục Kinh Độ mím chặt môi, vài giây sau mới mở miệng, “Rất khó chịu?”
Ninh Tiểu Ngư gật gật đầu, thực sự rất khó chịu.
Tài xế ngồi ở băng trước mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cổ họng một tiếng cũng không dám kêu, nhưng lỗ tai thì dựng thẳng đứng, chú ý nhất cử nhất động đằng sau.
Trai đơn gái chiếc, trong hai người lại có một người trúng thuốc.
Bây giờ quả thật có hơi khó xử. Tài xế cũng rất tò mò tình tiết tiếp theo.
Lục Kinh Độ xoa xoa mi tâm (phần giữa hai đầu lông mày), “Cô……” Lục Kinh Độ vốn nói, cô cố nhịn một chút. Nhưng, Ninh Tiểu Ngư bây giờ, rõ ràng là nhịn không nổi nữa.
Hắn hỏi tài xế, “Còn bao lâu nữa thì đến bệnh viện?”
Tài xế sắp đổ mồ hôi lạnh đến nơi, “Đại khái chừng 45 phút nữa.” Sơn trang suối nước nóng xây ở chốn thâm sơn cùng cốc, giao thông không quá thuận lợi. Cũng chẳng có cách nào khác, diện tích của sơn trang suối nước nóng quá lớn, chỉ có thể xây ở vùng ngoại thành.
Ninh Tiểu Ngư nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn cứ là không dằn lòng nổi, “Có thể dừng lại mua chút đồ ăn vặt đã được không?”
Lục Kinh Độ cho rằng chính mình nghe lầm, “Cái gì?”
Ninh Tiểu Ngư liếm môi, “Tôi đói chịu không nổi rồi.”
Lục Kinh Độ:……
Tài xế:???
-
Chờ Ninh Tiểu Ngư uống xong trà sữa, ăn xong gà rán, cô mới cảm thấy sự ngứa ngáy ở ngực mình rút đi không ít. Nói sao đây nhỉ, vừa rồi đói bụng, thật đúng là không dễ chịu.
Lúc này đây, cả người cô đều có tinh thần hẳn lên.
Trước đó Ninh Tiểu Ngư đã cầm lên không ít đồ ăn trên bàn, đáng tiếc một miếng cũng chưa vào miệng đã phải đi bảo vệ sự “trong sạch” của Lục Kinh Độ, tuy cô cảm thấy đối phương cũng chẳng cần cô cứu vớt, nhưng thực sự là cô đã trả giá không nhỏ vì sự “trong sạch” của đối phương.
Lâu như vậy không có gì trong bụng, còn không phải là khiến cô đói đến mức cô “chịu không nổi” sao?
Chờ ăn uống xong, lại lên xe một lần nữa, tài xế ngồi phía trước không nhịn được hỏi thăm, “Cô bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Ninh Tiểu Ngư sờ sờ cái bụng no, “Không tệ chút nào, rất thỏa mãn.”
Nói xong, cô đặt hai tay ở trước bụng, nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái cá mặn.
Tài xế tiếp tục hóng hớt trong im lặng. Trạng thái cá mặn này rất dễ khiến người khác liên tưởng đến trạng thái hiền giả. Nhưng cô chỉ ăn miếng gà rán, uống miếng trà sữa thôi mà?
Tài xế cuối cùng đành phải kiềm chế sự hiếu kì trong người, một lòng tập trung lái xe đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, làm xong một loạt kiểm tra, tác dụng của thuốc trên người Ninh Tiểu Ngư cũng đã mất gần hết.
Toàn bộ quá trình, biểu hiện bên ngoài của Ninh Tiểu Ngư rất bình tĩnh, lúc đầu cô nói khó chịu, Lục Kinh Độ còn tưởng rằng là……
Ai mà ngờ ý cô là khó chịu vì đói bụng, đói đến mức trái tim hốt hoảng. Cô một tí tẹo cũng không nghĩ đến phản ứng của loại thuốc đó.
Bác sĩ trùng hợp là bạn học cũ của Lục Kinh Độ, Lục Kinh Độ nhịn không được hỏi tình trạng của Ninh Tiểu Ngư, “Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn báo cáo, nói, “Khá tốt.”
Lục Kinh Độ nhíu mày, “Nhưng mà cô ấy uống trúng phải rượu bỏ thêm thứ đó.”
Bác sĩ gật gật đầu, “Mụn tuổi dậy thì có thể trị bằng thuốc tránh thai, một vài bệnh phụ khoa có thể chữa bằng Viagra. Ý mà tôi muốn nói ở đây là, thuốc mà Từ Yên dùng không phải thuốc kích thích thật sự, mà tác dụng chủ yếu của thuốc không nằm ở đó
Đương nhiên, loại thuốc này thực sự có tác dụng trợ hứng, nhưng cũng an toàn không có tác dụng phụ, điểm mấu chốt là, do người mà ra.”
Lục Kinh Độ, “Nghĩa là gì?”
“Nghĩa là ý trên mặt chữ, kẻ có ham muốn cao thì càng dễ dàng bị ảnh hưởng, còn nếu trong lòng chỉ nghĩ đến việc ăn ăn uống uống, thanh tâm quả dục, ảnh hưởng của thuốc lên cơ thể sẽ rất ít.”
Nghĩ lại lúc đầu, trông bộ dáng của Ninh Tiểu Ngư ở xe có vẻ rất khó chịu, sau khi ăn gà rán uống trà sữa xong, mặt mày liền thoải mái, không hề có nhăn nhó chút nào, Lục Kinh Độ lập tức hiểu được ý của bác sĩ.
Vậy mà ban đầu hắn còn hiểu lầm đối phương.
Kết quả, cuối cùng chỉ có thế?
Sau chuyện này, tính cách của Ninh Tiểu Ngư trong cảm nhận của hắn lại chói lóa thêm một chút.
Đại khái là, ở trong lòng đối phương, hắn còn không ngon bằng một miếng gà rán.
Loại trải nghiệm này đối với Lục Kinh Độ mà nói, là lần đầu tiên trên đời nếm thử, có chút ngoài ý muốn, còn có chút hoang đường.
Bác sĩ cười trêu chọc, “Xem ra sức hút của cậu có có hơi hạ thấp rồi nha.” Trêu chọc xong, hắn nghiêm trang nói, “Được rồi, yên tâm đi, cô ấy không có việc gì. Nhưng cô nhóc nhà họ Từ kia, đúng là nên dạy dỗ lại một chút.”
Hôm nay bỏ thuốc, ai biết về sau cô ấy còn sẽ làm ra tới chuyện gì.
Lục Kinh Độ giơ tay sửa sang lại cổ tay áo, “Tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh con bé.”
-
Lúc Ninh Tiểu Ngư cùng Lục Kinh Độ quay trở lại suối nước nóng, liền nhận được thông báo bên phía đạo diễn, nói ngày mai cho cô nghỉ phép nửa ngày.
Hiểu theo cách khác, ngày mai Tiểu Ngư có thể thoải mái dễ chịu mà ngủ nướng một giấc.
Chuyện này đối với người khác mà nói chẳng khác gì hình phạt, bởi vì thời gian nghỉ ngơi sẽ không được xuất hiện trên màn ảnh. Nhưng đối với Ninh Tiểu Ngư, đây quả thực là một diễm phúc lớn.
Trên đường, có người tới chỗ cô dò la tin tức, hỏi lúc ăn cơm chiều cô gặp phải chuyện gì.
Mộc Gia Gia cũng thay Ninh Du Vi lại đây hóng hớt, “Lục ảnh đế tại sao lại đột nhiên kéo cô đi? Hai người ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc là làm gì?”
Cái chuyện bỏ đồ vào rượu như thế này, Từ Yên không ngu xuẩn đến mức đi đâu cũng bô bô cho người khác, Lục Kinh Độ cũng không thể đem việc này nói ra, thay vào đó, hắn quyết định giải quyết riêng tư.
Ninh Tiểu Ngư dĩ nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện.
Cho nên đối với việc chiều nay xảy ra chuyện gì, các khách mời khác đều ù ù cạc cạc.
Cô nhún vai, “Không có gì.”
Mộc Gia Gia thấy không cạy được chút gì từ miệng cô, đành ngứa ngáy trong lòng mà bỏ đi.
Thẩm Ước Ước cũng lại gần hỏi thăm, cũng may là không nhiều chuyện hỏi Ninh Tiểu Ngư trong thời gian ở cùng ảnh đế có phát sinh gì hay không, mà chỉ hỏi cô có khỏe không.
Ninh Tiểu Ngư vỗ vỗ bả vai Thẩm Ước Ước, mặt mày rộng lượng nói, “Yên tâm đi, không có việc gì.”
-
Ngày hôm sau, lúc Ninh Tiểu Ngư tỉnh giấc cũng đã là giữa trưa.
Cô rửa mặt xong, định bụng đi tới nhà ăn để ăn cơm trưa sớm.
Không thể không nói, cảnh vật ở suối nước nóng đúng là số một, đồ ăn là số một, mà phục vụ cũng là số một , nếu chương trình cứ tiếp tục quay ở đây thì tốt rồi.
Lúc cô đang ảo tưởng như vậy, hệ thống yêu đương đột nhiên mở miệng nói, 【 Thiếu nữ, bồ gặp chuyện tốt rồi. Làm nhiều nhiệm vụ yêu đương lên, đóng phim thêm vào, chờ khi bồ kiếm đủ tiền, còn không phải muốn ở chỗ này bao lâu thì ở bấy lâu? Thiếu nữ, mau mau lên dây cót tinh thần đê! 】
Chuyện tốt?
Mỗi lần hệ thống yêu đương nói như vậy, đều sẽ có một ít phiền toái theo đến.
Ninh Tiểu Ngư thà rằng không có chuyện tốt phát sinh.
Cô quả nhiên không đoán sai, chờ đến lúc cô cầm hai đĩa đồ ăn đầy tràn, mới vừa ngồi xuống chuẩn bị tận hưởng, đột nhiên lại nhận được một tấm danh thiếp.
“Cô Ninh, xin chào cô, tôi là trợ lý của đạo diễn Cung, đây là phương thức liên hệ qua số điện thoại công của đạo diễn Cung, vui lòng cô lưu lại. Đạo diễn Cung cảm thấy có hứng thú với tiết mục hôm qua của cô, nếu cô có ý muốn hợp tác, lúc nào cũng có thể gọi cho đạo diễn Cung.”
Lời nói của người xưng là trợ lý của đạo diễn Cung này vừa thốt ra, toàn bộ nhà ăn yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Ở đây có không ít khách mời, đều quay sang nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt lộ liễu nhất, rõ ràng là đến từ Ninh Du Vi.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lại, quả thật liền thấy được sắc mặt khó coi của Ninh Du Vi.
Ninh Tiểu Ngư nhận lấy danh thiếp, “Được, tôi biết rồi.”
Thấy diễn viên tuyến 16 như Ninh Tiểu Ngư nhận được cành ôliu từ đạo diễn Cung mà biểu hiện còn điềm tĩnh đến vậy, trợ lý không khỏi liếc mắt nhìn cô thêm một cái.
Tiết mục ngày hôm qua của Ninh Tiểu Ngư hắn cũng có xem.
Phỏng chừng Ninh Tiểu Ngư chỉ diễn theo bản năng, cho nên cô biểu hiện rất bắt mắt, không hề có dấu vết của sự giả vờ, từ đầu đến cuối đều rất tự nhiên, hơn nữa giữa các khách mời nữ, tiết mục của cô cũng đặc biệt nhất.
Người khác diễn nếu không phải là lão làng tinh anh nổi danh thì cũng là nhân viên nghiên cứu, chỉ có mình cô, bóp méo ra một thiết lập nhân vật chỉ thích đi hưởng lạc.
Nhân vật không phân tốt xấu.
Chỉ cần biết có phù hợp với kịch bản hay không.
Chỉ có thể nói, vận khí của Ninh Tiểu Ngư không tồi, vừa khéo lọt vào mắt của đạo diễn Cung.
Nếu cô có thể nhận được một vai diễn trong movie tiếp theo của đạo diễn Cung, bạo hồng qua một đêm cũng không phải là không có khả năng.
Vất vả chờ trợ lý đi khỏi, Ninh Tiểu Ngư cuối cùng mới có thể ăn uống thỏa thích, một lòng một dạ tận hưởng đồ ăn.
【 Hệ thống yêu đương:……】
Ngày hôm qua trúng phải thuốc độc, trước mặt đường đường là một ảnh đế vô cùng có tiếng tăm, vậy mà cô có thể bất động như núi, trong lòng chỉ nghĩ tới ăn ăn uống uống. Huống chi bây giờ bắt được cành oliu từ đạo diễn Cung, cũng không hề có nửa dấu hiệu nào cho biết có thể diễn hay không.
Nó còn dám yêu cầu gì nữa đây?
Chỉ hy vọng đầu óc của ký chủ nó mau mau tỉnh ra, sau đó phát thật nhiều đường cho nó gặm là được!
_
Edit: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子