Chú hổ sữa con mới sinh lần đầu tiên trải qua mùa đông, tràn ngập tò mò với thế giới trắng xoá.
+
Mấy tên nhóc tròn tinh lực dư thừa chơi tuyết, tình cảm mãnh liệt lăn lộn, còn giơ lên thịt lót mềm mụp, hướng ra phía du khách tham quan ngoài kêu ngao ngao.
Lão hổ lớn thì tương đối thành thục. Chúng nó trải qua vài mùa đông, kinh nghiệm phong phú hơn hổ mới sinh. So sánh với chơi ném tuyết, càng nguyện ý ngốc tại trong ổ sưởi ấm. Cào cào bụng phía dưới, dùng ánh mắt "mấy đứa còn quá trẻ", chăm chú nhìn nhãi con nhà mình.
Còn về con người, tụi nó tham quan mỗi ngày, sớm đã thấy nhiều không trách.
"Luôn cảm thấy, lão hổ cũng rất đáng yêu." Trịnh An Nam nắm lồng sắt, duỗi cổ dài nhìn lên lão hổ to, trong đầu sinh ra nhận thức sai làm "tui có thể nuôi".
Thẩm Cố Bắc: "Cái loại một ngụm ăn luôn một cái anh này đáng yêu?"
"Ờm, vậy thì thôi." Trịnh An Nam run lập cập biên độ nhỏ.
Diện tích vườn bách thú hoang dại đặc biệt, bốn người buổi chiều mới lại đây, thời gian khẩn trương. Căn bản không kịp dạo xong một vòng, vườn bách thú sắp đóng.
Kết quả, chim cánh cụt Trịnh An Nam tâm tâm niệm niệm cũng chưa nhìn đến.
"Lần sau lại đến nha." Giang Ngữ Hạ an ủi nói.
"Ừa..." Nam Nam buồn buồn thở dài, chuyển qua đi kéo tay Thẩm Cố Bắc, "Cậu chừng nào đi cùng tôi xem chim cánh cụt."
"Cậu dù sao nhàn rỗi không có việc, vì sao không đích thân đến?"
Trịnh An Nam trừng lớn đôi mắt, cảm thấy cậu không nói lý, "Nói cái gì chứ? Đương nhiên muốn cùng nhau tới!"
Không có Thẩm Cố Bắc đi cùng, hắn cũng không muốn đi.
"Cậu..." Thẩm Cố Bắc cạn lời.
Tới cái vườn bách thú còn cần đi cùng, cậu là con trai cưng của ba rồi?
Dù sao kìa, tôi hình như cũng không phải ba cậu.
"Đã biết." Thẩm Cố Bắc xoa xoa giữa mày, cuối cùng đưa ra thỏa hiệp, "Chờ tôi có thời gian."
"Được nha ~" Trịnh An Nam nháy mắt cao hứng, đối với câu " có thời gian " tràn ngập chờ mong.
Sau đó...
Đã không có sau đó.
Non nửa tháng kế tiếp, Thẩm Cố Bắc đều khẩn trương vượt qua học tập.
Bởi vì bắt đầu năm về sau, sự kiện gặp đầu tiên, đó là kỳ thi đua lớp 12.
Thẩm Cố Bắc đại biểu toàn tỉnh tham gia, lãnh đạo cực kỳ coi trọng chuyện này, sắp xếp giáo viên tốt nhất, huấn luyện vài tuyển thủ dự thi.
Quá trình huấn luyện căng thẳng hơn bình thường rất nhiều, Thẩm Cố Bắc mỗi ngày đều dậy lúc sáu giờ, mãi đến mười giờ mới về ký túc xá. Trừ ba bữa ăn và giờ nghỉ trưa, mỗi phút đều chăm chỉ học tập.
Cùng cậu cùng tham dự học tập, còn có học sinh mũi nhọn lớn từ các đại danh thành phố Phù Khê.
Bọn họ hưởng thụ giáo dục tài nguyên hậu đãi, đã tổng kết phương pháp học tập ra từng người, thói quen học tập đặc biệt tốt. Căn bản không cần giáo viên đốc xúc, tất cả mọi người tự giác đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ học tập.
So sánh trung học Khánh Lê, đầu tiên bầu không khí học tập đã thắng.
"Thẩm Cố Bắc, tớ có một câu hỏi không hiểu, có thể thảo luận với cậu sao?"
Thẩm Cố Bắc cũng không ngẩng đầu lên hỏi, "Chỗ nào?"
"Đề thứ mười ba cuốn B."
Thẩm Cố Bắc lấy ra cuốn B, vội vàng quét mắt, sau đó tiếp nhận bài thi đối phương.
"Câu này nên thay thế vào công thức biến dạng." Thẩm Cố Bắc viết công thức biến dạng xuống, đẩy từ nháp qua.
"À! Chẳng trách thay công thức ban đầu ra mà không giải được đáp án." Đối phương dựa theo ý Thẩm Cố Bắc, thành công giải được đề, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo." Thẩm Cố Bắc lật bản nháp qua một tờ, tiếp tục nghiên cứu đề kế tiếp.
Bạn học đến đây hỏi bài, lẳng lặng quan sát cậu, thấp giọng hỏi thử, "Thẩm Cố Bắc, quê thị trấn Khánh Lê, là địa phương nào."
"Địa phương bình thường." Thẩm Cố Bắc khái quát cao, "Gần núi mà không có nước, thâm sơn cùng cốc."
"Tớ cảm thấy, cậu lợi hại hơn." Cô chắp tay trước ngực, đáy mắt hiện lên kính ngưỡng cùng sùng bái, "Sinh ra ở địa phương như vậy, còn có thể bắt được giải thi đua."
"Bởi vì tôi rất nỗ lực, không quan hệ đến nơi sinh ra." Thẩm Cố Bắc xoay bút, rốt cuộc ngẩng đầu đối diện với cô nàng, "Dựa theo cách nói của cậu, người sinh ra ở thành phố lớn, chú định hẳn thi Thanh Bắc, nếu là thất bại của nhân sinh."
"Không có, tớ không có ý vậy." Đối phương xua xua tay, ấp úng lướt qua đề tài này, hơi mang câu nệ dò hỏi, "Vậy... Cậu có bạn gái chưa?"
Thẩm Cố Bắc ngắn ngủi liếc qua cô nàng một cái, cúi đầu đồng thời trả lời, "Không có."
Mặt nữ sinh có chút hồng, nhỏ giọng nói, "Tớ cảm thấy cậu......"
Trước khi đối phương nói lời không thể vãn hồi, Thẩm Cố Bắc đúng lúc đánh gãy, "Tôi có đối tượng."
"A?" Cô nàng có chút phản ứng không kịp.
"Đối tượng kết hôn."
"Chính là kiểu tảo hôn ở nông thôn của cậu sao? Đính hôn từ trong bụng mẹ?"
"Không phải."
"Vậy vì cái gì? Cậu còn chưa đến 18 tuổi, bàn chuyện cưới hỏi cũng quá sớm rồi?" Nữ sinh âm thầm mất mát, nhỏ giọng nói thầm nói, "Thành tích cậu tốt như vậy, về sau khẳng định sẽ thi đậu trường đại học tốt, cưới phụ nữ nông thôn, quá lãng phí."
—— cậu giỏi suy nghĩ cho tôi ghê.
Thẩm Cố Bắc không muốn tiến hành đối thoại ông nói gà bà nói vịt, trầm giọng nói, "Bạn học, bạn hỏi đề xong chưa?"
"À, đúng vậy." Nữ sinh không có lý do gì lại ngốc tiếp, cầm bài thi, xoay người sang chỗ khác tìm bạn học khác.
Cách hai chỗ ngồi, mấy nữ sinh canh giữ chỗ đó, dường như chờ tin tức.
Lại thấy nữ sinh xoay người, khóe mắt hơi phiếm hồng. Mấy nữ sinh kia vây quanh cô ở giữa, ôm cánh tay an ủi.
Thẩm Cố Bắc không rảnh chú ý kế tiếp, vùi đầu tiếp tục học tập.
Vốn tưởng rằng việc này dừng ở đây, không nghĩ tới nghỉ trưa kết thúc, mấy bạn học nam trước đó không giao lưu, bát quái hề hề thò qua, hỏi thăm tình huống cụ thể về " đối tượng kết hôn".
"Tớ nghe nói nông thôn bên kia, 15-16 tuổi đã có người kết hôn."
"Đối tượng kết hôn của cậu có xinh đẹp không?"
"Cho nên cậu hiện tại ở cùng đối tượng sao? Hai người có con chưa?"
"Tôi nói này." Thẩm Cố Bắc thật sự không chịu nổi quấy nhiễu, ánh mắt lạnh băng mà quanh bốn phía, "Mấy người nhàm chán thật đấy?"
"Không, tụi này đang quan tâm cậu."
"Không cần." Thẩm Cố Bắc trực tiếp xong xuôi dỗi qua, "Tôi không có thói quen kể sinh hoạt cá nhân với người lạ."
"Hiện tại mọi người đều biết cậu có đối tượng kết hôn, cũng không phải riêng tư."
Thẩm Cố Bắc nghe cậu ta xong nói, lộ ra nụ cười thân thiện, "Mọi người đều biết cậu mặc quầ.n lót, cậu cởi ra cho tôi xem."
Nam sinh hỏi chuyện xấu hổ đỏ mặt, xám xịt rời khỏi trước bàn Thẩm Cố Bắc.
Từ đó về sau, Thẩm Cố Bắc vô hình bị cô lập. Lớp huấn luyện có tin đồn nhảm nhí, nói cậu là đồ nhà quê từ nông thôn tới, nói chuyện th.ô tục không có lễ phép, còn đặc biệt không biết điều.
Lớp huấn luyện trừ bỏ Thẩm Cố Bắc, học sinh khác đến từ thành thị, tự động hình thành đoàn thể nhỏ. Ai nói nhiều với Thẩm Cố Bắc một lời, sẽ bị đoàn thể nhỏ ghét bỏ.
Đứa trẻ mười mấy tuổi, đúng là tuổi tác cảm xúc mẫn cảm, sợ hãi bị xa lánh.
Mấy ngày kế tiếp, xung quanh Thẩm Cố Bắc phảng phất tràn ngập cái chắn vô hình, ngoài giáo biên không có người tới gần.
Đối với việc này, Thẩm Cố Bắc bản nhân tỏ vẻ......
Thoải mái.
Cậu vốn dĩ đã không muốn tiêu phí thời gian duy trì quan hệ con người ngắn ngủi. Dù sao rời khỏi lớp huấn luyện, nửa đời sau hẳn không có gì giao thoa.
Những người khác nói cậu thô lỗ, nói cậu là đồ nhà quê, thế nào cũng được.
Chỉ cần đừng tới quấy rầy bản thân học tập, đã cám ơn trời đất.
Đảo mắt mau đến Tết Âm Lịch.
Lớp huấn luyện tuy rằng sắp xếp căng thẳng,
Huấn luyện ban tuy rằng an bài khẩn trương, nhưng ăn tết là chuyện lớn. Ngay cả học sinh cũng đồng ý hy sinh, giáo viên phụ trách học bù cũng muốn về nhà đoàn viên.
Buổi chiều ngày 30, lớp huấn luyện chính thức nghỉ, chờ đến sơ nhị lại qua đây đi học.
Vì lớp huấn luyện là hệ thống ký túc xá nên mỗi học viên đều có nhiều thứ phải mang về nhà, như bài tập về nhà và quần áo bẩn.
Người lớn sợ hành lý tụi nhỏ quá nặng, sôi nổi lái xe lại đây đón. Còn chưa tới thời gian tan học, cổng trường đã dừng mười mấy chiếc xe.
"Chiếc màu trắng là xe ba tớ. Năm trước mới vừa mua xe mới, bảy tám vạn lận."
(7-80.000 ~ 2 tỷ 6 VNĐ)
"Oa, đắt quá!"
Học sinh hoặc nhiều hoặc ít có tâm đua đòi, xe các gia trưởng dừng thành một loạt, dễ dàng có thể nhìn ra đắt rẻ sang hèn.
Đặc biệt bên trong lòi ra một chiếc mang phong cách thể thao, loại mấy thiếu gia nhà giàu hay lấy trong TV, trong hiện thực rất khó nhìn thấy một lần.
Lực chú ý mọi người đều bị hấp dẫn qua, thấp giọng thảo luận đó là xe nhà ai.
Tiếng bọn họ thảo luận quá lớn, chọc đến Thẩm Cố Bắc cũng nâng mắt, sau đó vùi đầu tiếp tục làm bài.
"Thẩm Cố Bắc, cậu không quen biết chiếc xe kia nhỉ?"
"Đó chính là xe thể thao siêu cấp, giá cả nói ít cũng muốn sáu vị số rồi."
Thẩm Cố Bắc lạnh nhạt trả lời, "Tôi không thích xe thể thao."
Đặc biệt là xe thể thao mui trần, không có gì ngoài vẻ ngoài đẹp đẽ, lái xe vào mùa đông thực sự rất khó chịu.
Những người khác chỉ coi cậu là đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, còn mạnh miệng, lại chế nhạo cười nhạo một trận.
Rốt cuộc đến tan học, bạn học nóng lòng về nhà, sôi nổi vọt tới ký túc xá thu thập đồ vật.
Thẩm Cố Bắc không có gì sắp xếp, xách theo cặp sách đi ra ngoài.
Trên đường gặp được một nữ sinh tính cách hướng nội, lặng lẽ hỏi cậu, "Thời tiết lạnh như vậy, cậu có phương tiện trở về không? Muốn ngồi xe nhà tớ không?"
"Không cần, có người tới đón tôi."
"Vậy trên đường cậu cẩn thận một chút." Ngữ khí nữ sinh lo lắng, ánh mắt thương hại.
Cô nàng tuy rằng không nói chuyện với Thẩm Cố Bắc bao giờ, lại biết điều kiện gia đình của cậu không tốt lắm, có lẽ gia trưởng cưỡi xe đạp lại đây đón.
Nữ sinh nhìn theo Thẩm Cố Bắc đi ra cổng trường, thình lình nhìn đến ——
Cửa chiếc siêu xe kia bị kéo ram từ bên trong đi ra một người đàn ông mảnh khảnh, đi thẳng về phía Thẩm Cố Bắc.
Giang Ngữ Hạ sắc mặt xấu hổ, "Cậu trước từ từ, một lát nữa hẵng lên xe."
Thẩm Cố Bắc hỏi thẳng vào vấn đề, "Phát sinh tình huống gì?"
"Là cái dạng này, La Thanh mượn khách hàng xe hở mui. Kết quả anh ta không biết lái, xe mui trần cũng không nâng lên nâng xuống được." Giang Ngữ Hạ nói xong, che miệng đánh cái hắt xì.
"Cho nên các anh hứng gió lạnh một đường?"
Giang Ngữ Hạ ủy khuất gật gật đầu.
"Haizz." Thẩm Cố Bắc xoa xoa giữa mày, "Cho nên tôi mới ghét xe mui trần."
Cậu đi về hướng vị trí điều khiển, tay từ xe đỉnh thò vào, gõ lên đầu La Thanh.
"Anh ra đi, để tôi thử xem."
"Ông chủ, cậu có bằng lái chưa?"
"Anh thấy sao?"
La Thanh nhăn mặt, "Xe này rất quý, làm hư tôi phải bồi thường đó!"
"Biết rồi, anh xuống dưới."
Ký túc xá bên kia, một đống bạn họ kết bè kết đội đi ra, liền nhìn đến Thẩm Cố Bắc kêu tài xế chạy siêu xe xuống dưới, sau đó chính mình ngồi lên.
Cậu hạ mui xe xuống, còn thuận tiện quay xe lại. Sau đó ném chìa khóa xe cho La Thanh, tự mình di chuyển ra ghế sau.
Bởi vì gió lạnh thổi một đường, ghế sau bằng da thật nhiễm một tầng sương, ngồi trên đi quả thực là khổ hình.
"Ông chủ, nguyên lai cậu biết lái xe nha." La Thanh xoa xoa tay, cười đến nịnh nọt, "Vậy cậu nói cho tôi, điều hòa trong xe mở thế nào với?"
"Cậu nếu không biết dùng xe mui trần, vì sao muốn mượn."
"Bởi vì phong cách!"
"Nếu hư anh tự lấy tiền lương mà bồi thường."
La Thanh phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, "Ông chủ, ông chủ thân ái của tui!"
Chiếc siêu xe đắt tiền nghênh ngang chạy đi, đám học sinh đứng trước đồng thời mắt choáng váng.
"Khánh Lê kỳ thật có mỏ vàng hả?"