Tháng 11, nhiệt ở ở trấn Khánh Lê giảm mạnh, người lớn và trẻ em đều phải mặc một lớp giày để chống lạnh.
Thể chất Thẩm Cố Bắc suy yếu, so với người bình thường càng thêm sợ lạnh.
Cho dù đã sớm bọc mình thành một cục nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản gió lạnh chui vào, thê thảm bị cảm.
Cảm mạo dẫn tới cậu liên tục mơ màng buồn ngủ, trạng thái của cậu kém đến nỗi mắt thường có thể nhìn ra được.
Tham gia cuộc thi toàn tỉnh, cậu cơ bản chỉ thanh tỉnh được một nửa, một nửa mơ hồ. Miễn cưỡng cưỡng hoàn thành bài thi, lại không thể phát huy thực lực nguyên bản, thành tích ngang hàng với lần trước, thứ tư toàn khối.
Ngô Diệu quan tâm đến sức khỏe cậu,cuộc thi mới vừa kết thúc, liền cho Thẩm Cố Bắc nghỉ hai ngày, dặn dò cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Các tiểu đệ của Trịnh An Nam, nghe nói ông chủ Thẩm sinh bệnh, sau khi tan học sôi nổi tới thăm.
“Ông chủ Thẩm, cậu thật thảm nha!” Tần Miễn vọt vào phòng phách nơi Thẩm Cố Bắc đang nghỉ, những cảm xúc ấp ủ đã lâu sắp bùng nổ.
Ba giây sau, hắn đột nhiên không nói nên lời khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Cố Bắc.
“Thảm chỗ nào?” Thẩm Cố Bắc khoác lại áo khoác,trên chân đắp một cái thảm dày, ngồi xếp bằng ở trên sô pha.
Trong phòng phi thường ấm áp, trong tầm tay cậu bày các loại đồ ăn vặt cùng đồ uống, hộp đồ ăn còn đang đựng canh gà, mùi thơm khiến cho mấy thiếu niên điên cuồng chảy nước miếng.
Đây, đây là sinh bệnh sao?
Rõ ràng là đang nghỉ phép!
“Ờm,” Tần Miễn nỗ lực cho giảng hoà cho chính mình, “À mà, cậu bị cảm mạo hẳn là rất khó chịu nhỉ?”
“Vẫn ổn.” Thẩm Cố Bắc cúi đầu viết đề luyện tập, thuận miệng trả lời, “Kỳ thật, tôi đã đỡ rồi, chẳng qua lười không muốn đến trường học mà thôi.”
Lười?
Lời thật lòng của thế gian
Tiểu đệ bên cạnh tiếp lời, nỗ lực bán thảm cho Thẩm Cố Bắc, “Ông chủ Thẩm, tôi nghe nói lần này cậu thi không tốt lắm, bị cái tên tiểu tử ở lớp trọng điểm đè ép một đầu.”
“Nói đúng ra, lúc trước mỗi lần thi cử hắn đều áp ta một đầu.” Thẩm Cố Bắc cầm lấy khoai lát, răng rắc cắn, vân đạm phong khinh mà nói, “Chỉ là thi thử mà thôi,không cần quá để ý. Trừ phi hắn có cách làm tôi mỗi lần thi cử đều sinh bệnh, nếu không…”
Thẩm Cố Bắc rất ít đem nói đến quá vẹn toàn, miễn lập flag.
Hơn nữa, cậu từ nội tâm cảm thấy, chính mình gần đây quá thuận lợi, thật sự tìm không ra điểm để mà bán thảm.
Tháng 10, Giang Ngữ Hạ liên hệ cậu nói, các thủ tục đăng ký công ty đã được thông qua. Sau khi có các thủ tục chính thức, các nhà đầu tư sẽ càng thêm yên tâm, đơn đặt hàng sẽ giống như các bông tuyết. Thậm chí còn có người tỉnh ngoài đầu tư, ngàn dặm xa xôi lại đây đưa tiền cho bọn họ.
Hiện tại, trong tài khoản của công ty tiền có càng ngày càng nhiều, Thẩm Cố Bắc muốn thử các lĩnh vực khác. Trừ cái này ra, cậu tính lấy thành phố Phù Khê làm trung tâm, đem thương nghiệp quảng bá ra cả nước, trước tiên chiếm lĩnh thị trường.
Chờ đến vài năm sau, nền kinh tế của tổ quốc bước vào thời kì tăng trưởng nhanh chóng, bọn họ liền có thể ngồi đếm tiền.
Không chỉ có thương trường đắc ý. Tuần trước, Thẩm Cố Bắc theo thường lệ đi bệnh viện số ba ở Phù Khê thăm bệnh, nghe bác sĩ Trần, bác sĩ phụ trách của Phương Uyển nói, bệnh của bà đã được điều trị một cách hiệu quả, viêm phổi đã chuyển từ nặng sang nh.
Kế tiếp chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng cho thật tốt là có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.
Nguyên bản, Phương Uyển muốn mau chóng xuất viện, về nhà chăm sóc con trai. Nhưng mà người nằm ở giường bệnh bên cạnh quá nhiệt tình, trong lúc nằm viện cùng Phương Uyển sớm chiều ở chung, bồi dưỡng ra tình thâm hữu nghị, một hai phải mời bà đến nhà làm khách.
Vừa lúc, Thẩm Cố Bắc còn muốn cảm ơn con gái đối phương giúp cậu học bù, Phương Uyển liền vui vẻ đồng ý. Hai người phụ nữ ngang tuổi nhau luôn có đề tài chung nói không hế. Người dì cách vách mang Phương Uyển dạo phố, xem phim, ăn đủ món ngon, điều này đã làm bà mở rộng tầm mắt rất nhiều.
Nghe nói Phương Uyển có tay nghề may vá rất tốt, người đó còn giới thiệu cho bà vài nhà thiết kế chuyên nghiệp. Nhà thiết kế nhìn thất tay nghề của Phương Uyển, sôi nổi cảm thán, mời bà gia nhập thương hiệu của bọn họ, cũng đưa ra đãi ngộ rất tốt.
Phương Uyển ban đầu có chút do dự, sợ chính mình làm không tốt. Nhưng sau khi được con trai cùng chị em thay phiên khuyên bảo cổ vũ, bà cũng lấy hết can đảm đồng ý, chờ thân thể khỏe mạnh sẽ đến nhậm chức.
Thẩm Cố Bắc vốn tính mở cho mẹ một tiệm may, chờ bà dần dần thích ứng, lại sáng tạo nhãn hiệu.
Không nghĩ tới Phương Uyển bằng tay nghề của chính mình tìm được cơ hội tốt hơn. Chờ bà tích lũy đủ kinh nghiệm công tác, về sau lại suy xét sáng tạo nhãn hiệu của chính mình, khẳng định sẽ càng thêm thuận lợi.
Chỉ còn Trịnh An Nam.
Nghĩ đến phế vật nhot, Thẩm Cố Bắc từ từ thở dài.
“Ông chủ Thẩm, sao cậu lại thở dài?” Tần Miễn quan tâm hỏi, “Thân thể không thoải mái sao?”
“Không có.” Thẩm Cố Bắc giơ tay, chỉ sang cái tường ngăn cách phòng ngủ chính, “So với tôi, cậu nên quan tâm anh Nam của cậu thì hơn.”
“Anh Nam của tôi?” Các đàn em hai mặt nhìn nhau sau đó cùng cười phá lên.
“Anh Nam có gì mà phải quan tâm? Ông chủ Thẩm thật giỏi nói đùa.”
“Đúng vậy, anh Nam thân cường thể tráng.”
“Hơn nữa mẹ ảnh mỗi ngày đều đến trường đưa cơm, đồ ăn còn rất phong phú.”
“Càng là như vậy thì lại càng phải lo lắng.” Thẩm Cố Bắc bỏ bút xuống, quay mặt nhìn về phía cách vách, nhẹ giọng lẩm bẩm nói, “Cậu ấy quá dễ bị dao động.”
Trịnh An Nam thoạt nhìn cà lơ phất phơ, vô tâm vô phổi.
Trên thực tế, bản chất so với ai khác đều mẫn cảm yếu ớt.
Lý Thiếu Hà chọn dùng chính sách dụ dỗ, đền bù cho tình mẫu tử mười bảy năm mà bà ta nợ. Nếu Trịnh An Nam mềm lòng thì ….
Thẩm Cố Bắc đột nhiên thu hồi suy nghĩ của mình, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Vô luận Trịnh An Nam đưa ra quyết định như thế nào, mình cũng không nên can thiệp.
Đó là cuộc đời của chính hắn.
“Hả?” Trên đầu Tần Miễn cùng một đám đàn em xuất hiện dấu chấm hỏi, bọn họ đều cảm thấy Thẩm Cố Bắc có chút không thích hợp.
Đến nỗi chỗ nào không thích hợp, bọn họ cũng nói không nên lời.
Đại khái là cùng anh Nam ở chung đã lâu nên khí chất dần dần bị đồng hóa đi.
Thẩm Cố Bắc xin nghỉ suốt ba ngày, chờ đến lúc cảm mạo hoàn toàn khôi phục, mới trở lại trường đi học.
Mới vừa đi tiến cổng trường, đã gặp được hai vị khách không mời mà đến.
Lâm Phát Tài câu lấy bả vai Mạnh Giai Giai, từ xa xa quan sát cậu.
Xác định chung quanh không có Trịnh An Nam, mới nghênh ngang đi tới, cùng Thẩm Cố Bắc bảo trì khoảng cách hai mét.
Từ lúc bị Thẩm Cố Bắc văn văn nhược nhược bóp chặt cổ, Lâm Phát Tài sinh ra bóng ma với cậu, theo bản năng bảo trì phạm vi an toàn.
“Thẩm Cố Bắc, rốt cuộc cậu cũng tới trường học.” Lâm Phát Tài ngữ khí trước sau như một thiếu đánh, “Tôi còn tưởng rằng cậu thua Mạnh Giai Giai, cảm thấy mất mặt, về sau không dám tới.”
“À, giống như có có chuyện như vậy.” Thẩm Cố Bắc phạm lười, ngáp một cái, chậm rì rì nói, “Tôi vì sao lại cảm thấy mất mặt?”
“Ờm,” Lâm Phát Tài nghẹn lại, dùng tay khoa tay múa chân nói, “Lần này cậu đứng thứ tư, điểm thấp hơn so Mạnh Giai Giai.”
Mạnh Giai Giai đẩy đẩy mắt kính, che giấu sự đắc ý của mình.
“Vậy thì sao?” Thẩm Cố Bắc nhướng mày, “Mạnh Giai Giai là học sinh lớp trọng điểm, sao lại muốn so với tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, Mạnh Giai Giai lúc trước chính là lão nhị van năm, hiện tại liên tục hai lần thi thử đều đứng vị trí thứ ba,…..”
Mạnh Giai Giai biểu tình đình trệ, bị chọc đến điểm đau.
Thẩm Cố Bắc chậm rì rì thọc dao nhỏ, “Là chuẩn bị sửa thành lão tam vạn năm hả?”
Nghe được bốn chữ ‘ lão tam vạn năm’, Mạnh Giai Giai thiếu gần như muốn điên lên.
“Còn nữa, bạn học Lâm Phát Tài.” Thẩm Cố Bắc dời đi mục tiêu, ngữ mang cười khẽ, “Lần này cậu thi đứng thứ mấy vậy? Có muốn do một chút không?”
Hạng nhất đếm ngược Lâm Phát Tài:……
Cậu ta vốn định dùng thành tích để nhục nhã Thẩm Cố Bắc, kết quả ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, hai người ngược lại bị cậu nhục nhã một trận.
Lâm Phát Tài khó có thể nuốt xuống khẩu khí này, tính khí lại nổi lê, “Thẩm Cố Bắc, đừng tưởng rằng có Trịnh An Nam chống lưng cho mày thì tao không dám động đến. Nếu mày còn chọc tức tao thì coi chừng tao để cậu khai trừ mày!”
Thẩm Cố Bắc: “Cậu của mày, tao nhớ là hiệu trưởng nhỉ?”
“Đúng!” Lâm Phát Tài kiêu ngạo nâng cằm lên, chờ Thẩm Cố Bắc chịu thua, quỳ xuống cầu mình tha thứ.
Chờ đợi một lúc lâu sau, Thẩm Cố Bắc không hề có ý định chịu thua, đi nhanh vòng qua bọn họ, giống như đang đối mặt không khí vậy.
“Vậy mày tốt nhất nên để cậu mày khai trừ tao.” Thẩm Cố Bắc ném xuống những lời này, cũng không quay đầu lại đi vào khu dạy học.
“Cái gì vậy?” Lâm Phát Tài há hốc mồm.
Trăm triệu không nghĩ tới cậu dũng cảm như vậy, cả khai trừ cũng không sợ.
Mạnh Giai Giai biết nguyên nhân, thấp giọng nhắc nhở, “Bởi vì, năm nào tham gia thi đua tỉnh cấp. Trường học chúng ta chưa bao giờ có học sinh nào giật được giả, nếu cậu ta được tuyển vào quốc gia, thì ngay cả hiệu trưởng cũng không dám tùy tiện khai trừ cậu ta.”
“Lợi hại như vậy hả?”
“Đương nhiên, toàn tỉnh chỉ có mười mấy người có thể tiến vào quốc gia. Nếu đạt được thứ hạng đó, nói không chừng được trực tiếp cử đi học đại học top đầu.” Mạnh Giai Giai chuẩn bị cho cuộc thi này rất lâu cho nên rất rõ ràng lần này thi đua có bao nhiêu quan trọng, các trường đại học top đầu đều đang chờ.
Lỡ như…
Không không không, không có lỡ như.
Mạnh Giai Giai lắc đầu phủ nhận.
Quốc gia có nhiều người cạnh tranh như vậy, chỉ bằng Thẩm Cố Bắc thì làm sao mà lọt vào được?
Nằm mơ đi!
Thẩm Cố Bắc xách theo cặp sách, cọ tới cọ lui đi vào phòng học lớp năm, sau đó ——
Lại rời khỏi, nhìn xem biển lớp bên ngoài.
Lớp năm, không đi nhầm.
Cậu lại thăm dò vào nhìn một cái, nhìn đến rất nhiều gương mặt quen thuộc, xác thật chính là bạn học sớm chiều ở chung.
Cho nên…
Tình huống trước mắt là gì vậy?
Khoảng cách vào tiết đầu còn ba phút.
Theo lý thuyết, phòng học lớp năm hẳn đang lộn xộn nói chuyện phiếm, đánh bài, ăn cơm sáng, hơn nữa ít nhất phải bảy tám người đến trễ.
Mà bây giờ?
Học sinh lớp năm đến rất sớm, chỉnh chỉnh tề tề ngồi vào vị trí. Uỷ viên ngữ văn đang cầm quyển thơ cổ trên tay, nghiêm túc cửa cách phát âm, hơn nữa còn bố trí các đoạn sẽ đọc sau khi tan học.
Phải biết rằng, học sinh lớp năm đều lười viết, mỗi ngày tự do tản mạn, càng miễn bàn bài tập về nhà.
Lúc trước muốn bọn họ học tập, so với lên trời còn khó hơn.
Nhưng hiện tại, học sinh trong lớp mỗi người đều cẩm sách, nghiêm túc đánh dấu âm đọc, tự mình ngâm nga thơ.
Hay là bọn họ bị chiếm xác rồi?
Hay là do mình bị cảm quá nghiêm trọng, sinh ra ảo giác?
Kỳ thật lớp năm mới là lớp trong điểm, thành tích của mỗi bạn học đều vô cùng ưu tú …
Không chờ Thẩm Cố Bắc nghĩ ra kết quả, âm thanh quen thuộc đã hấp dẫn lực chú ý của cậu.
“Tan học kiểm tra ngâm thơ, các cậu nghe thấy rồi chứ?” Trước ngày thi, Lớp trưởng vừa mới nhậm chức Trịnh An Nam ngẩng đầu, khí thế kiêu ngạo nói, “Nếu ai không thuộc, chép phạt một trăm lần!”
“Ssss——” các bạn học động tác nhất trí hít ngược một hơi khí lạnh, nâng cao tinh thần để học thuộc thơ.
Lớp trưởng trừng phạt, ác hơn nhiều so với giáo viên ngữ văn.
Giáo viên ngữ văn nhiều lắm cũng chỉ kêu phụ huynh, còn lớp trưởng sẽ ấn bọn họ xuống đất cọ xát!
“Nếu các cậu đã bầu tôi lên làm lớp trưởng thì phải phối hợp với công việc của tôi. Nếu để tôi bị mắng một lần, tôi sẽ trả lại cho các cậu gấp mười lần.” Trịnh An Nam uy hiếp xong, lại nói, “Người học thuộc được, giữa trưa tôi sẽ mời ăn vặt.”
Thẩm Cố Bắc yên lặng xem toàn bộ hành trình, vì hắn giơ ngón tay cái lên.
Vừa đấm vừa xoa, đem người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, giỏi quá!
Là một ứng cử viên tư bản sáng giá.