Căn nhà rất lớn nhưng trong không khí lại có một chút vi diệu.
Trịnh An Nam trang hoàng căn nhà đơn giản mà hào phóng, cho dù để đến tận mười mấy năm sau thì nó vẫn không bị lỗi thời. Không gian tầng một toàn bộ làm phòng khánh cho nên không gian hoạt động cũng rộng rãi.
Giờ phút này, trong phòng khách đang kéo ra một "Sở hà Hán giới" vô hình.
(*)"Sở hà Hán giới" (楚河漢界)- con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khởi nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sở vương là Hạng Vũ cuộc chiến cân tài cân sức.
Tần Miễn cùng mấy anh em rúc vào trong góc. Cả đám vừa bận rộn dán hộp giấy vừa tròn mắt âm thầm rình coi Trịnh An Nam và Thẩm Cố Bắc.
Bên cửa sổ có một cái bàn gỗ đỏ, hai bên bàn đặt hai cái ghế.
Trịnh An Nam cùng Thẩm Cố Bắc mỗi người ngồi một bên, trên bàn còn có rất nhiều sách vở.
Người nào đó dường như quên đi lúc tan học còn nói năng hùng hồn lí lẽ bảo rằng "Về nhà rồi ai còn muốn đọc sách".
Giờ phút này, Trịnh An Nam tay cầm bút, cọ tới cọ lui viết lại đống công thức mà Thẩm Cố Bắc đã đánh dấu qua. Thời gian dần trôi qua, số lần hắn trộm ngắm Thẩm Cố Bắc càng ngày càng nhiều, tần suất cũng càng ngày càng cao.
Trong lúc này, có rất nhiều lần hắn muốn bắt chuyện với cậu nhưng lại sợ ảnh hưởng cậu làm bài, chọc cậu cáu kỉnh,tức giận.
"Bạn học Trịnh An Nam." Thẩm Cố Bắc đang cúi đầu làm bài đột nhiên phát ra thanh âm.
"Hả?" Trịnh An Nam nhanh chóng đáp lại.
"Từ khi cậu bắt đầu ngồi xuống, tổng cộng 27 phút nhưng cậu mới chép được bốn công thức, trung bình 7 phút một cái."
"Ờm, là do tôi viết chậm."
Thẩm Cố Bắc chấp nhận cách nói của hắn, lại tiếp tục nói, "Nhưng cậu đã nhìn tôi 50 lần, trung bình một phút hai lần."
"Nhiều lần như vậy hả?" Trịnh An Nam đột nhiên chột dạ, ý đồ muốn biện hộ, " Cậu cũng chưa ngẩng đầu lên lần nào, sao lại biết tôi nhìn cậu được nha?"
"Còn cần ngẩng đầu?" Thẩm Cố Bắc đã làm được rất nhiều bài, liếc hắn một cái rồi nói, "Tên ngốc này, động tác của cậu rất rõ ràng."
Rõ ràng như thế hả? Rõ ràng là do cậu quá mẫn cảm.
Mặt Trịnh An Nam hơi nóng lên, đang cân nhắc về sau có nên luyện tập kĩ năng nhìn lén không, tốt nhất đừng để bạn cùng bàn phát hiện.
Vài tên đàn em sôi nổi tỏ vẻ không nhìn thấy, lắc đầu đồng thời thở dài.
Căn cứ vừa rồi về cuộc đối thoại về " bồ bịch", bọn họ lại nhìn qua Thẩm Cố Bắc, luôn có cảm giác có gì đó không thích hợp, giống như hắn với Nam ca thực sự có loại quan hệ đó.
Trải qua hai mươi phút âm thầm quan sát, các đàn em đạt thành một nhận thức chung: cho dù hai người bọn họ thực sự có một chân, Nam ca hẳn là phía " Hổ tử "*
*Thời Tống dùng từ này để nói "Gái điếm" hoặc những cô gái ko đứng đắn.
Vừa tán tỉnh lại vừa ẻo lả, hết cứu rồi.
**
Cuộc thi trong trường lại tiếp tục, tiết tự học buổi tối hôm nay thi môn tiếng anh, cũng coi như môn sở trường của Thẩm Cố Bắc.
Thế kỉ 21, gắn với xu thế toàn cầu hóa. Sản nghiệp của Thẩm Cố Bắc dần dần lớn, được rất nhiều công ty quốc tế tỏ ý muốn hợp tác, nên công ty cậu thường xuyên phải tiếp đãi bạn bè ngoại quốc.
Tuy rằng bạn bè ngoại quốc tự mang phiên dịch, nhưng xuất phát từ việc suy xét các loại nhân tố, Thẩm Cố Bắc lợi dụng thời gian rảnh, học tập vài loại ngoại ngữ thường dùng, tránh việc trong quá trình hợp tác bị đối tác lừa vào bẫy.
Trong đó, tiếng Anh được sử dụng với tần suất cao, cậu cũng nắm giữ nó tốt nhất, gần như có thể đạt tới trình độ giao tiếp như người bản địa.
Tiếng anh trong phạm vi thi đại học, tự nhiên không thể làm khó được Thẩm Cố Bắc.
Tiết hoạt động thứ ba vào buổi chiều, học sinh có thể tùy ý hoạt động.
Kỉ luật của lớp năm bình thường rất loạn, thêm tiết hoạt động thì lại càng loạn hơn, có thể so với phiên chợ được giảm giá vào buổi sáng.
Thẩm Cố Bắc khó có thể chịu đựng chuyện bọn họ ầm ĩ hỗn loạn, dứt khoát cầm lấy sách giáo khoa, đi tới phòng thi để học tập.
Đi vào phòng thi, Thẩm Cố Bắc phát hiện không chỉ mình cậu có suy nghĩ này, vài bạn học cũng ngại phòng học quá ồn, cầm sách tiếng anh đến đây tính nhét thêm vài chữ.
Ngụy Thấm vẫn như cũ ngồi ở vị trí ngày hôm qua, chính giữa bàn đầu. Nhìn thấy Thẩm Cố Bắc đẩy cửa tiến vào, cô nàng lập tức cười khanh khách chào hỏi.
Bên cạnh Ngụy Thấm là hai nam sinh lớp trọng điểm, người có làn da hơi ngăm đen chính là Viên Hải, người đeo kính là Mạnh Giai Giai, nghe nói cậu ta chính là hạng hai vạn năm. Gia đình đã dùng nhiều tiền đưa cậu ta đến thành phố học thêm, muốn cậu ta có thể soán ngôi của người đứng thứ nhất.
Ba người bọn họ đang vội vàng tham khảo các đề mục tiếng anh, Ngụy Thấm đột nhiên cùng Thẩm Cố Bắc chào hỏi, Viên Hải cũng đi theo ngẩng đầu hỏi thăm, chỉ có Mạnh Giai Giai vẫn tiếp tục nghiên cứu đề mục.
Mạnh Giai Giai dùng ngón trỏ hướng lên trên đẩy mắt kính, ánh mắt tối tăm, trong giọng nói mang theo chút không vui do bị làm phiền.
"Hai người các cậu có muốn nghe nữa không?" Mạnh Giai Giai trầm mặt hỏi.
"Nghe, đương nhiên nghe!" Viên Hải vội vàng cúi đầu, " Cô giáo dạy thêm còn nói gì nữa?"
"Công thức cùng cách dùng tôi đã nói ba lần rồi!" Mạnh Giai Giai mắt trợn trắng, thầm nghĩ Viên Hải thật ngu dốt.
Một người ngu dốt như vậy mà thành tích lại cao hơn mình, cậu ta càng cảm thấy phẫn uất.
" Ý của tôi là, cái công thức nào?" Viên Hải đem sách luyện tập đẩy qua, " Câu ba của đề này, cậu chọn đáp án nào?"
Mạnh Giai Giai cầm lấy sách luyện tập, nhìn chằm chằm bốn cái đáp án, cậu ta ngó trái ngó phải nhưng lại khó có thể lựa chọn được.
Bởi vì sĩ diện nên hắn nghe theo cảm giác mà chọn bừa một đáp án.
"C đó."
Viên Hải: "Nhưng mà đáp án chính xác là D."
Ngụy Thấm cùng Thẩm Cố Bắc chào hỏi qua, lại lần nữa gia nhập thảo luận, "Tôi vừa rồi đã cùng Viên Hải nghiên cứu đề này, không nghĩ ra tại sao đáp án đúng lại là D. Cho nên mới hỏi cậu một chút, nghĩ cô giáo dạy thêm của cậu có khả năng đã giảng qua."
"Đương nhiên giảng quá rồi" Mạnh Giai Giai cảm thấy xấu hổ, nỗ lực tìm cho chính mình một bậc thang, "Đáp án D đúng không? Để tôi xem lại."
Lúc tự hỏi cậu ta luôn có thói quen cắn ngón tay cái, móng tay bị cắn đến gồ ghề lồi lõm, gần như còn thấy cả máu.
Thẩm Cố Bắc có thói sạch sẽ, rất ghét người khác cắn móng tay. Nhưng cậu vẫn giữ vững nguyên tắc, làm ngơ rồi ôm sách vở xuống phía sau.
"Này, Bắc Tử!" Viên Hải duỗi cánh tay ra giữ chặt ống tay áo Thẩm Cố Bắc, " Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ thi, cậu ngồi lại đây ôn bài với chúng tôi luôn đi."
Hai năm trước Thẩm Cố Bắc học ở lớp trọng điểm, đương nhiên quen biết học bá của Khánh Lê là Viên Hải.
Tính cách của cậu ấy rộng rãi, ai cũng có thể chơi cùng, không giống những học bá khác, cứ luôn tỏ vẻ rồi trưng ra cái mặt học sinh xuất sắc.
Mặc dù Thẩm Cố Bắc về sau càng trở nên u ám nhưng Viên Hải vẫn vui tươi hớn hở nói chuyện với cậu.
Bởi vậy, hai người tuy rằng không chơi thân nhưng ấn tượng của Viên Hải đối với Thẩm Cố Bắc cũng khá tốt.
"Ừm." Thẩm Cố Bắc đồng ý, dựa gần Viên Hải mà ngồi.
Cách xa nhau mấy vị trí, Ngụy Thấm chú ý tới động tác của cậu, lại lần nữa lộ ra biểu tình thâm ý, hơi hé miệng muốn nói lại thôi.
" Câu lại học toán hả, hôm qua còn học sách bắt buộc hôm nay đã qua chọn lọc hai rồi, tốc độ nhanh thật." Viên Hải xắn ống tay áo lên, xuất hiện cái khát vọng chiến thắng kỳ lạ, "Tôi cũng muốn đẩy nhanh tốc độ! Mạnh Giai Giai, cậu có biết câu đó không? Nếu không thì để đó chút nữa tôi đi hỏi giáo viên."
"Tôi đang nghĩ, cậu gấp cái gì?" Mạnh Giai Giai vừa nói vừa mở ra từ điển, bắt đầu tra trong nguyên văn hàm nghĩa của từ mới.
Thấy hiệu suất học tập của bọn họ quá thấp, Thẩm Cố Bắc cuối cùng cũng đại phát từ bi liếc mắt qua sách luyện tập, nhắc nhở, "Đây là câu đảo ngược, Khoảng trống nên đổi về phía trước."
Viên Hải nghe được lời cậu nói, một lần nữa đối chiếu nguyên văn, phát hiện thật sự là câu đảo ngược.
"Á á á, tôi hiểu rồi!" Viên Hải lấy sách luyện tập về, một lần nữa xem lại đề bài, "Vừa rồi tôi không chú ý đến phép đảo, chẳng trách đáp án đúng là D, Bắc Tử cậu thật là lợi hại."
Thẩm Cố Bắc thường xuyên được người khích lệ, mặt trầm như nước không hề phản ứng.
Nhưng mà, Mạnh Giai Giai lại từ biểu tình của cậu mà nhìn được ra châm chọc cùng cười nhạo.
Viên Hải rất ham học hỏi, nhéo Thẩm Cố Bắc tiếp tục hỏi, " Câu 17 sao lại đáp án B?"
"Không vì cái gì, câu 17 là từ vựng. Đáp án B khác nghĩa với động từ."
"Khó trách, tôi còn tưởng rằng bốn đáp án đều không đúng. Bắc Tử cậu lại giúp tôi nhìn xem..."
Viên Hải cùng cậu càng nói càng hăng say, dường như bỏ hai bạn học khác bỏ qua một bên.
Trong lòng Ngụy Thấm rất kỳ quái, không thể hiểu được trình độ tiếng anh của Thẩm Cố Bắc trong một đêm lại tiến bộ lớn như vậy? Mặt ngoài lại không nói gì, quay sang xem đề cùng với Thẩm Cố Bắc.
Biểu tình của Mạnh Giai Giai càng thêm tối tăm, phảng phất muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Cố Bắc.
Nói xong ba loại câu hỏi điền vào chỗ trống, Thẩm Cố Bắc đẩy Viên Hải với sách luyện tập ra, lại mở ra sách toán chọn lọc hai.
"Bắc Tử, toán học của tôi không tệ, tôi có thể giảng cho cậu." Viên Hải chủ động thò qua, có qua có lại giảng đề cho Thẩm Cố Bắc.
Hai người bọn họ giảng đề hoàn toàn là hai loại phong cách, Thẩm Cố Bắc chỉ nhắc nhở trọng điểm, có thể nghe hiểu hay không còn phải xem duyên phận.
Viên Hải lại thích giảng từ vấn đề lớn đến vấn đề nhỏ, từ công thức định lý lại đến đề bài, lưu loát giảng toàn bộ một lần.
Có đôi khi nghe hắn giảng một đề, có thể thuận tiện ôn lại công thức trọng điểm, cực kì thích hợp với tình huống hiện tại của Thẩm Cố Bắc.
"......công thức hàm số hyperbon." Viên Hải mới vừa viết xong ông thức hàm số hyperbon, cửa phòng được mở ra, đụng vào tường phát ra một tiếng vang lớn.
Lưu Hồng Mai tiến vào phòng học, nhìn thấy Thẩm Cố Bắc lập tức hung hăng nói, "Tiếng chuông vang lên rồi còn không nghe thấy sao? Đem các đồ vật không liên quan đến cuộc thi bỏ lên bục giảng, trở lại chỗ chuẩn bị thi."
Thẩm Cố Bắc lại lần nữa trở thành tiêu điểm, cậu đã quen với đãi ngộ của siêu sao, đem sách giáo khoa lên để trên bục giảng.
Lưu Hồng Mai lúc này mới chú ý tới, người vừa rồi cùng Thẩm Cố Bắc ôn bài đến khí thế ngất trời, thế mà lại là học sinh bà ta đắc ý Viên Hải. Trong lòng tức khắc càng thêm tức giận, nhận định Thẩm Cố Bắc sẽ dạy hư Viên Hải, ảnh hưởng tới thành tích của lớp bà.
Đứng ở trên bục giảng, phát hiện Thẩm Cố Bắc lại giao lên một quyển toán học, Lưu Hồng Mai tức giận muốn đạt tới đỉnh điểm.
Toán học! Lại con mẹ nó là toán học!
Giáo viên tiếng Anh chậm rì rì tiến phòng học, liền nghe được Lưu Hồng Mai lớn tiếng mắng chửi người.
Giáo viên tiếng Anh năm nay mới 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Bởi vì cách nhau một thế hệ nhỏ nên có thể hiểu cảm giác của học sinh khi bị giáo viên răn dạy.
" Cô Lưu, cô phát bài thi trước đi, học sinh còn đang đợi đó."
Lưu Hồng Mai đang tức giận nhưng lại bị đánh gãy, bày ra khuôn mặt âm u phân phát bài thi. Đến lượt của Thẩm Cố Bắc, bài thi rõ ràng đã bị vo nhẹ một chút, nhăn nhúm.
Thẩm Cố Bắc không để bụng chút nào, vuốt bài thi rồi lập tức làm bài.
Cuộc thi ở cấp ba, tiếng Anh hơn phân nửa là trắc nghiệm, chỉ chọn một trong bốn đáp án ABCD. Lưu Hồng Mai học sớm, lúc đó tiếng anh không quan trọng lắm nên thành tích tiếng anh của bà ta rất bình thường, cơ bản là trình độ thất học.
Thấy Thẩm Cố Bắc trả lời nhanh như vậy, Lưu Hồng Mai cho rằng cậu giống mấy học sinh dở, chọn đáp án lung tung, trong lòng vô cùng khinh thường.
Giáo viên tiếng Anh dọn cái ghế, ngồi vào phía sau phòng học làm giám thị, dựa gần Thẩm Cố Bắc. Cô sờ sờ túi, lấy ra một cái di động BB thông minh màu đen.
Vào cuối những năm 90, điện thoại dần dần phổ cập, người trẻ tuổi bắt đầu sử dụng điện thoại thông minh. Bởi vì trấn Khánh Lê phát triển lạc hậu, BB vẫn chưa bị loại bỏ. Giáo viên tiếng Anh lấuyđược từ bạn trai một cái điện thoại BB, không biết sử dụng như thế nào.
Thẩm Cố Bắc lật qua một tờ bài thi, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ấn cái nút bên phải để khởi động máy."
"Nút màu đỏ hả?" Giáo viên tiếng Anh dựa theo chỉ thị của cậu, ấn cái nút màu đỏ N, màn hình quả nhiên liền sáng lên.
Cô cầm cái điện thoại mà chân tay luống cuống, nhìn Thẩm Cố Bắc kế tiếp nên thao tác như thế nào.
Phía trước Lưu Hồng Mai chú ý tới, lớn tiếng quát, " Cô Giang, sao cô lại như thế? Đang trong quá trình thi cử sao lại tùy tiện nhắc nhở học sinh!"
Thẩm Cố Bắc:???
—— ngày hôm qua là ai quang minh chính đại nhắc nhở học sinh hả?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nam: vừa tán tỉnh lại vừa õng ẹo, vì yêu là nhất!
Bắc Bắc: Xin đổi công.