Editor: Dứa
“Bẩm Bệ hạ, cũng không có việc gì khác, thần vừa rời khỏi Tần phủ, đang tiễn Khương cô nương về nhà.”
Khương Anh phụ họa theo: “Làm phiền Ôn đại nhân.”
Liễu Uyên không nói gì, tầm mắt lạnh nhạt quét qua Ôn Tại Hành và Khương Anh, nhìn đi nhìn lại hai người, ngay cả Khương Anh cũng nhận ra có gì đó không đúng. Ôn Tại Hành nhạy bén thỉnh cầu: “Bệ hạ, Khương cô nương đã về đến nhà, thần cáo lui trước.”
“Không vội, Ôn khanh tới phòng khách chờ đi.”
Lời nói của Liễu Uyên gây chấn động, Ôn Tại Hành đè lại trái tim đang đập nhanh, cúi người đi về phía phòng khách, chỉ còn Khương Anh nghi hoặc không thôi, nghe Liễu Uyên hỏi: “Nàng đã làm xong quần áo cho huynh trưởng chưa?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Khương Anh vội vàng rối loạn trả lời: “Vẫn chưa, huynh trưởng lại gửi thư sao?” . truyện xuyên nhanh
Liễu Uyên lắc đầu: “Đưa trẫm đi xem quần áo.”
Khương Anh đầy một bụng nghi hoặc không cách nào diễn tả, tâm tư rối loạn, vội vàng đi trước hai bước, liếc thấy Liễu Uyên thực sự đi theo, đè xuống nỗi bất an khó tả, bước chân nhanh hơn, một lát đã đến căn phòng ở sân sau.
Vải dệt tán loạn trên bàn tròn, Liễu Uyên liếc mắt nhìn qua, không thèm để ý, đến khi ngồi xuống, thấy Khương Anh vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào, hắn nói: “Xem ra quần áo còn lâu mới hoàn thành, mấy ngày nay nàng bận lắm sao?”
Khương Anh thầm nghĩ, hoá ra là khó chịu vì ta chưa làm xong quần áo, ngoài miệng vẫn trả lời: “Mấy ngày nay bận lễ mừng thọ của Tần tỷ tỷ.”
“Nàng có nhiều người thân, hết làm quần áo cho huynh trưởng này, đến chuẩn bị quà mừng thọ cho tỷ tỷ kia, quả thực có chút bận rộn, vậy nàng có nhận Ôn khanh làm huynh trưởng không?”
Khương Anh chỉ biết mấy câu đầu mang hàm ý châm chọc, ngược lại không biết vì sao lại có câu cuối cùng, nàng nhướng đôi mày mảnh khảnh, vô cùng khó hiểu hỏi: “Tại sao phải nhận Ôn đại nhân làm huynh trưởng?”
“Nàng nhận Tiết khanh, sao lại không nhận Ôn khanh?”
Khương Anh thầm nói trong lòng, lí lẽ của ngài kiểu gì vậy, không đến mức đàn ông cả triều đều làm huynh trưởng của ta chứ?
Liễu Uyên thúc giục: “Hả?”
“Bệ hạ, Ôn đại nhân đã có nhiều muội muội rồi, không thiếu muội muội, ta cũng có nhiều huynh trưởng rồi, không thiếu huynh trưởng, hai chúng ta không cần làm huynh muội.”
Liễu Uyên ồ một tiếng: “Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng không chịu nhận người thân, nàng không thích Ôn khanh à?”
“Bệ hạ chớ có nói bậy, sao ta lại không thích Ôn đại nhân?”
“Hoá ra là thích.” Liễu Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Trong lòng Khương Anh tức giận, dứt khoát nói: “Bệ hạ khó chịu vì ta chưa làm quần áo cho huynh trưởng, tất nhiên là ta sai, nhưng lễ mừng thọ của Tần tỷ tỷ, ta không đi không được, thế nên mới làm chậm tiến độ, hà cớ gì Bệ hạ phải vòng vo nói ta và Ôn đại nhân?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liễu Uyên: “…”
Liễu Uyên gây chuyện vô cớ, tự biết đuối lý, nên đành im lặng trước, cảnh tượng Khương Anh cười xán lạn với Ôn Tại Hành cứ lởn vởn trong đầu hắn, đầu quả tim đau đớn không thôi, hắn nào có vì một bộ quần áo? Đáng tiếc cho hắn, từ đầu tới cuối Khương Anh đều không hiểu.
Khương Anh chỉ trưng ra gương mặt lạnh lùng, để mặc hắn ngồi đó, không nói một lời xoay người cầm kéo, cúi người cắt vải.
Tiếng xé vải khiến căn phòng buồn tẻ thêm phần sống động động, Liễu Uyên nương theo âm thanh thở ra, ổn định lại những suy nghĩ rối loạn, cuối cùng tiến lên một bước.
“Khương Anh!”
Một tiếng xé rách vang lên, căn phòng yên tĩnh, Khương Anh nhướng mày nhìn lại, dùng ánh mắt dò hỏi hắn có chuyện gì, Liễu Uyên nói: “Lúc trước huynh trưởng nàng gửi thư, nói hắn gầy đi một chút, số đo lúc trước của trẫm không thể dùng, may mà trẫm cũng gầy đi rồi, nếu nàng không ngại thì có thể lấy số đo của trẫm ngay bây giờ, đừng trì hoãn việc làm quần áo.”
Đúng là một lý do dài dòng và khập khiễng, khi nói sắc mặt Liễu Uyên rất tự nhiên, Khương Anh nghe thấy lại mơ mơ hồ hồ, đầu óc xoay chuyển vài vòng, đến khi hiểu được, Liễu Uyên đã nâng tay áo lên, ngón tay thon dài đặt trên cổ áo, hai ngón tay kéo ra, định cởi quần áo!
“Bệ hạ chậm đã!”
Khương Anh kinh hãi, lời từ chối đến bên miệng lại bị nghẹn trong cổ họng, lập tức ném chiếc kéo lao tới giữ ngón tay đang làm loạn kia lại: “Đo kích cỡ không cần cởi quần áo!”
Lòng bàn tay ấm áp phủ lên các ngón tay, mái tóc đen mềm mại áp vào ngực, Liễu Uyên cố gắng ổn định tư thế thong dong, đôi mắt đen láy nhìn xuống, thấy cần cổ thon dài trắng nõn, giọng nói của hắn kiên định: “Vậy vì sao khi đo kích cỡ trong cung phải cởi áo ngoài?”
Không ai biết, chỉ mình hắn nghe rõ tiếng sợi dây kéo căng nhiều năm trong đầu hắn cuối cùng cũng đứt, đứt một cách sạch sẽ, dứt khoát, không chút do dự.
Sợi dây này giống như một dây leo độc, quấn lấy hắn từ lâu, vô số lần đứng trên bờ vực sụp đổ, vô số lần phát ra âm thanh xé rách, lại bị hắn âm thầm chữa trị vô số lần, hôm nay cuối cùng cũng hóa thành tro tàn, có lẽ từ khi nghe thấy chuyện Khương Anh muốn tái giá, kết cục đã được định sẵn.
Liễu Uyên nếm thử thú vui nuông chiều tâm trí, hắn chỉ nhìn thấy cái miệng đóng mở của Khương Anh, nào biết nàng đang nói chuyện gì, hắn chỉ biết nhanh chóng nắm lấy tay Khương Anh, xé dọc theo cổ áo mình, đến khi bả vai lộ ra, vết sẹo kia cũng xuất hiện, hắn tiến đến bên tai Khương Anh, cười nói: “Khương Anh, trong nhiều năm qua, nàng chỉ để lại cho trẫm thứ này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đó là một vết sẹo cũ kỹ và xấu xí.
Khương Anh vừa nhìn thấy, thần sắc mờ mịt trên mặt biến mất, thay vào đó là cứng đờ và hoảng sợ, nàng luống cuống nghĩ, chẳng lẽ Bệ hạ muốn giải quyết chuyện cũ sao? Năm đó nàng cũng hối hận!
Nhát thương đâm Liễu Uyên là do nàng không cam lòng, do nàng buông thả cho chấp niệm của mình, nhưng sau đó, nàng cũng chạy khắp nơi tìm thuốc để bù đắp, nàng tặng thuốc đến Đông Cung cũng không nhận được phản hồi.
Liễu Uyên bỏ qua cho nàng, trong cung cũng không trách tội nàng, nhưng Liễu Uyên lại không ghi tạc nàng vào trong lòng, chỉ cần nhớ tới bả vai đổ máu của Liễu Uyên, lúc nào nàng cũng hối hận, mình không nên làm tổn thương Liễu Uyên, nhưng thỉnh thoảng vẫn ác độc khẩn cầu, vết sẹo kia đừng lành lại, cứ thế khắc trên vai Liễu Uyên, để Liễu Uyên vĩnh viễn nhớ đến nàng.
Chỉ là, Thái y viện nhiều thái y như vậy, chẳng lẽ không có một ai giỏi xoá sẹo? Sao có thể để Thái tử điện hạ cao quý vô song lưu lại vết sẹo?
Nàng không ngờ rằng vết sẹo đó vẫn còn, hiện tại đang khắc trên vai Liễu Uyên như nàng mong muốn, bị Liễu Uyên kéo ra ngoài ánh sáng. Nàng hơi hé miệng, có chút xấu hổ: “Năm xưa là ta không hiểu chuyện khiến Bệ hạ bị thương, vốn tưởng rằng Thái y viện có nhiều thái y giỏi, sẽ không để lại vết sẹo.”
“Nàng không biết trẫm vẫn luôn giữ nó lại?” Quai hàm của Liễu Uyên đột nhiên căng chặt, dùng bàn tay lớn ôm lấy gương mặt Khương Anh, chuyển hướng bả vai, giúp nàng nhìn rõ hơn, nàng cũng ngày càng bối rối: “Làm sao ta biết được?”
“Khương Anh, nàng và trẫm là phu thê chân chính, trẫm từng có được nàng.”
Liễu Uyên hơi cúi người, ép cả người Khương Anh vào trong ngực, Khương Anh đã sớm mất đi sức phản kháng, ngơ ngác nhớ lại lời nói của Liễu Uyên, chốc lát cười lạnh: “Bệ hạ đang nói đến vài lần ít ỏi ngài thổi tắt nến khi ta và ngài còn là phu thê?”
Khương Anh vào Đông Cung, làm Thái tử phi, nàng là thê tử của Liễu Uyên, cần phải có quan hệ phu thê chân chính, nhưng vài lần ít ỏi kia, toàn là Khương Anh chủ động, hơn nữa đều tiến hành dưới tình huống Liễu Uyên thổi tắt nến.
Khi đó nàng nghĩ, nhất định Liễu Uyên không hài lòng với nàng, hung hăng lại mãnh liệt, ngay cả trong bóng tối nàng cũng không được phép nhìn hắn, cánh tay mềm mại còn chưa kịp đặt lên vai đã bị bàn tay to khống chế, nàng có từng nhìn thấy dáng vẻ động tình của Liễu Uyên, có từng nhìn thấy vết sẹo trên bả vai hắn à?