Vân Nương chờ Bùi An đến nửa đêm, hận không thể lập tức hỏi hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, nhưng hắn lại chậm chạp không về, thật sự buồn ngủ lắm mới ngủ thiếp đi.
Vừa cảm giác trời đã sáng, quay đầu sang bên cạnh vẫn không có người, đang cân nhắc có phải hôm qua cả đêm không về hay không thì Thanh Ngọc vén rèm tiến vào: “Chủ tử tỉnh rồi à? Cô gia vừa đi, đi gặp Tri phủ đại nhân, trước khi đi có nhắc nhở bảo tiểu thư dùng bữa sáng trước, đợi lát nữa người sẽ trở về.”
Nghe lời này xong, Vân Nương đi đâu cũng không đi, nhất định phải đợi người về hỏi cho rõ ràng, bữa sáng cũng không muốn ăn, ăn vội hai miếng rồi đặt bát đũa xuống, ngồi đấy chờ Bùi An trở về.
Hắn bỏ nàng lại, một mình trở về Lâm An mạo hiểm, nhưng có nghĩ tới sau này.
Đương nhiên hoàng đế đáng hận nhưng ông ta có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế đến ngày hôm nay, đương nhiên cũng có thủ đoạn và bản lĩnh của ông ta, lỡ như hắn lún sâu vào vòng vây không thoát ra được thì nàng nên làm gì bây giờ.
Trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ tới giả thiết như vậy, tính tình Bùi An ngông cuồng, không sợ phiền phức, ở dưới mí mắt Hoàng đế cướp những người của triều đình không nói, còn thành lập một Minh Xuân đường, lấy lòng dạ và tài trí của hắn, chắc chắn đã chuẩn bị tốt các kế sách vạn toàn, phản một triều đình như vậy, nàng cũng không lo lắng.
Nhưng hai người rơi xuống sông một lần, trải qua tuyệt vọng, mấy lần bồi hồi kề cận cái chết, sau khi nàng tận mắt nhìn thấy hắn chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm bên cạnh mình, suy nghĩ của nàng lại khác.
Bùi An cũng là con người, cũng là một thân thể máu thịt bình thường, sẽ bị thương, sẽ chết...
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nói cho cùng hắn làm chuyện phản nghịch, nếu đi sai một bước thì phải chịu cảnh vạn kiếp bất phục, hắn muốn lên mũi đao, làm sao nàng có thể an tâm cho được, càng nghĩ trong lòng Vân Nương càng không yên tâm, nghiêng trên giường La Hán, tâm thần bất an, đứng ngồi không yên.
Lúc này Bùi An đang ở tiền sảnh đấu trí đấu dũng với Khương đại nhân.
Hôm qua Khương đại nhân đã thăm dò từ trong miệng Bùi An, hình như hắn vô tâm nhúng tay vào chuyện thiên hạ này, giao Trương Trị cho hắn chỉ có một con đường chết. Lúc trước Tri phủ thả tin tức của Trương Trị chỉ vì câu cá, để Bùi An mang Vân Nương đến Giang Lăng, bây giờ đã được mục đích, không có khả năng thật sự để Trương Trị đi chịu chết.
Đêm qua Bùi An vừa đi, bên Hàn Linh lập tức xảy ra chuyện, không có ai bị thương vong nhưng Trương Trị lại bị cướp đi.
Đương nhiên trong lòng Bùi An hiểu rõ là ai cướp đi, lúc sáng sớm nhận được tin tức lập tức sai Đồng Nghĩa đi gọi Tri phủ Khương đại nhân đến tiền sảnh, bày ra tư thế muốn làm việc.
Khương đại nhân nghe hạ nhân bẩm báo xong cũng không khẩn trương, người đã ở trong tay mình, tiếp tục khăng khăng chối không gặp, Bùi An có thể làm gì được mình chứ.
Khí hậu Giang Lăng và Lâm An không có gì khác nhau, mùa hè nóng bức ẩm ướt, trước mắt đang là giao mùa của hè thu, mặc dù mưa dầm đã qua nhưng độ ẩm vẫn rất nặng, một hàng mành cuốn trước cửa được kéo xuống sau khi mặt trời lặn, buổi sáng còn chưa kịp kéo lên, Khương đại nhân dùng tay vén lên, khom lưng đi vào trong phòng khách.
Bùi An ngồi trên ghế thái sư thưởng trà, trên người đã thay quan phục cổ tròn màu đỏ, vẻ mặt cũng không thả lỏng như hôm qua, khuôn mặt nghiêm túc, mà điệu bộ này đã hoàn toàn bộc lộ uy quyền của một hồng nhân ngự tiền, lúc này cũng có tình cảnh vô nhân tính như trong lời đồn, không hiểu sao Khương đại nhân lại khẩn trương, tiến lên hành lễ xong thì kề sát làm quen: “Bùi đại nhân đi đường xe mệt mỏi, sợ là xương cốt còn chưa nghỉ ngơi đủ, sao không ngủ thêm một lát.”
“Hoàng mệnh ở trong người, ngày nào làm chưa xong, sao có thể ngủ yên.” Bùi An buông chén trà trong tay xuống, không có tâm tư muốn đánh Thái Cực quyền với Khương đại nhân, nói thẳng vào chuyện chính: “Lúc trước Khương đại nhân nói không có tin tức của Trương Trị, bản quan vẫn không yên lòng, có lẽ ông trời thương xót, không cho hai người chúng ta vào đường cùng, sáng sớm nay bản quan đã nhận được tin tức, biết Trương Trị đi đâu, cố ý tới thông báo cho Khương đại nhân.”
Đột nhiên Bùi An nói như vậy, Khương đại nhân sửng sốt một chút, trong lòng buồn bực, người trong tay mình rồi, hắn còn có tin tức gì chứ.
Chẳng lẽ hôm qua Vương Kinh đi cướp người để lại nhược điểm gì chăng?
Trong lòng Khương đại nhân tính toán một lượt, còn không đợi hắn nghĩ ra kết quả thì thị vệ cận thân của hắn canh ngoài cửa chợt vén rèm đi vào, nhìn thoáng qua Khương đại nhân, vẻ mặt hoảng hốt sốt ruột.
Trong lòng Khương đại nhân đã thoáng chốc có dự cảm không ổn rồi, sắc mặt không tốt lắm, lên tiếng chất vấn: “Chuyện gì mà lỗ m ãng như thế? Không biết Bùi đại nhân đang ở đây sao?”
Thị vệ vội vàng tiến lên hỏi Bùi An trước sau đó chắp tay bẩm báo với Khương đại nhân: “Vệ công tử bắt được một tên tặc ở đầu đường.”
Vệ công tử, Vệ Minh, thị vệ bên người Bùi An bắt một tên tặc thì có gì mà làm ầm lên thế.
Khương đại nhân vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe thị vệ nói tiếp: “Tên tặc kia lên là Trương Trị.”
Sắc mặt Khương đại nhân thay đổi trong nháy mắt, phản ứng lại, nhanh chóng nói qua loa có lệ: “Trương Trị? Đầu năm nay người cùng tên cùng họ cũng rất nhiều, nếu đã là đạo tặc thì cứ xử trí theo luật pháp là được.” Nói xong lại trách cứ nói: “Các ngươi làm ăn kém quá, một đạo tặc cũng không bắt được, còn làm phiền tới Vệ công tử.”
Thị vệ cúi đầu không dám hé răng, hắn cũng muốn xử trí lắm nhưng người ở trong tay Vệ công tử, hắn cũng không thể đi cướp được.
Bùi An liếc nhìn sắc mặt cứng ngắc của Tri phủ, hoàn toàn không nhận chiêu của hắn: “Khương đại nhân, vẫn là đừng tốn công tốn sức nữa, sự bảo vệ này của ngài, chưa chắc hắn đã nhận ân tình này.”
Trương Trị chính hắn muốn trở về Lâm An, không ai có thể ngăn cản được.
Một câu đâm thủng này cũng giống như dao phay mổ cá, không có bất kỳ ý nghĩa giãy giụa nào, Khương đại nhân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Bùi đại nhân nói đùa rồi, ý chỉ của bệ hạ ti chức nào dám cãi lời, là ti chức vô năng, người ở dưới mí mắt mà cũng không phát hiện được, để Bùi đại nhân tốn công.”
Bùi An không nghe mấy lời này của hắn, nói thẳng: “Bản quan sẽ mang người đi, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành trở về Lâm An, lần này đến đây, ta với Khương đại nhân cũng coi như quen biết một hồi, chuyện khác bản quan không dám cam đoan nhưng nếu Khương đại nhân có lời muốn mang đến cho bệ hạ, bản quan sẽ truyền đạt không sai một chữ.”
Đổi lại là Tri phủ ở nơi khác, đây là ân huệ lớn, cầu cũng cầu không được nhưng mặt mũi Khương đại nhân lại suy sụp, lắc đầu từ chối: “Đa tạ Bùi đại nhân, ti chức thân là thần tử, dốc sức vì bệ hạ là bổn phận ti chức, mấy năm nay canh giữ ở Giang Lăng, không công cũng không có lỗi, lời nên viết đã viết lên tấu chương, không có gì để nói.”
Khương đại nhân nói xong, trong lòng đã loạn thành một nồi cháo.
Cố lão tướng quân đã dặn dò hắn từ sớm, sau khi Tam tiểu thư đến Giang Lăng nhất định phải bảo vệ Trương Trị thật tốt, hắn tuyệt đối không thể để Trương Trị thật sự đi chịu chết nhưng hắn không thể nghĩ được cách nào, cũng không thể nửa đường đi cướp người.
Huống hồ lời Bùi An vừa nói có nghĩa là đã hoài nghi đến trên đầu hắn. Thứ duy nhất trước mắt có thể trông cậy vào, đó là Cố lão tướng quân có thể chạy tới Giang Lăng trước khi Bùi An xuất phát.
Tính toán ngày, nhanh nhất còn có hai ngày mới có thể đến Giang Lăng, mà ngày mai Bùi An đã khởi hành rồi, có lẽ là không kịp.
Thấy Bùi An đã đứng dậy đi ra ngoài, Khương đại nhân sực tỉnh lại rồi vội vàng đuổi theo, đi theo phía sau cười nói: “Lúc này Bùi đại nhân mới vừa tới Giang Lăng, chắc là khí hậu cũng đảo ngược, trước mắt Trương Trị đã bắt được, Bùi đại nhân cũng hoàn thành thánh mệnh, nên thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, ti chức dẫn Bùi đại nhân đi ra ngoài một chút, dù sao đất đai Giang Lăng cũng khác với Lâm An, lần đầu tiên Bùi đại nhân đến mà không ngắm nhìn một phen, vội vàng trở về như vậy rất đáng tiếc.”
Bước chân Bùi An không ngừng, đi thẳng về phía hậu viện, mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng ban mai khẽ rơi trên mặt hắn, làm cho mặt mày hắn có thêm sự ôn hoà hơn, Bùi An cũng không quay đầu lại: “Không cần gấp, nội tử đi một chuyến đến Quả Châu, đợi ta xử lý xong việc trong tay cũng sẽ đến đó một chuyến, đến lúc đó lại làm phiền Khương đại nhân cũng không muộn.”
Không khuyên được, thấy ngày mai hắn quyết tâm muốn khởi hành, Khương đại nhân đành phải bất đắc dĩ dừng chân, tính toán khác.
Bất cứ thế nào cũng phải giữ Bùi An lại trong hai ngày này.
Bùi An mới đến dưới hành lang, Vân Nương nghe Thanh Ngọc nói người đã trở về, lập tức đứng dậy, bước chân lao ra ngoài vài bước muốn nghênh đón nhưng đến trước cửa lại dừng bước.
Bùi An quyết định làm chuyện đó, một chút ít cũng chưa từng suy xét cho nàng, lúc trước ước gì hắn trở về, chờ hắn một buổi tối thêm một buổi sáng, không biết bây giờ bị làm sao mà đột nhiên dở tính, nàng lui về lại ngồi trên giường La Hán, làm bộ không để ý.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nàng không tin, Bùi An còn có thể gạt mình lặng yên không một tiếng động mà đi, coi như là đi thì dù sao hắn cũng phải chào hỏi với mình một tiếng.
Bùi An tiến vào, thấy nàng nằm nghiêng mông sang một bên, nghe được tiếng động tĩnh hắn tiến vào cũng không quay đầu lại.
Chắc là chờ lâu lắm rồi.
Rất ít khi thấy dáng vẻ phát cáu của nàng như vậy, mặt mày nhướng lên trên, trong lòng lại có phần ngọt ngào, không đi kêu nàng mà cố ý vòng tới trước mặt nàng, nghiêng đầu tiến đến trước mặt nàng rồi nhẹ giọng hỏi: “Nghỉ ngơi khoẻ chưa?”
Bùi An tiến lại gần Vân Nương lại ngửa người ra sau, đứng dậy tránh hắn, mắt cũng không nhìn về phía hắn, thản nhiên đáp một câu: “Lang quân về rồi.”
“Ừm, phu nhân chờ lâu.” Bùi An đáp một tiếng, lại di chuyển về phía trước mặt nàng.
Nàng ngoẹo cổ sang một bên nhưng dù xoay hướng nào, hắn cũng kiên nhẫn rướn người quay đầu nhìn vào mắt nàng, Vân Nương vốn không cáu gắt gì, bị Bùi An trêu như vậy thì khí thế cũng không còn, ánh mắt bắt đầu né tránh, nàng liếc nhìn mặt hắn, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, nàng đã nhìn thấy Bùi An khẽ cười, sắc mặt nàng đỏ lên, cảm thấy suy nghĩ của mình lại bị hắn suy đoán ra rồi, không còn mặt mũi nữa, tiến không được lùi cũng không xong, đang lúc xấu hổ thì Bùi An đã vươn tay ra ôm nàng vào trong lòng, vùi đầu vào cổ nàng, thủ thỉ nói: “Có nhớ ta không?”
Hôm qua vừa tới Giang Lăng, hai người đều ai bận việc nấy, từ sáng đến tối không nói một câu nào, nếu không phải Thanh Ngọc nói thì nàng cũng không biết đêm qua hắn có trở về, chờ đợi cả đêm, sáng nay nàng mở mắt ra lại bắt đầu chờ đợi, cảm giác lo lắng canh cánh này, nếu không phải là nhớ thì là gì chứ.
Vân Nương gật đầu, khẽ quay mặt đi, hai gò má chạm vào nhau, hơi ấm tinh tế truyền đến vừa trong trẻo vừa tê dại, mềm đến nao lòng, ấm áp như vậy ai mà không tham lam chứ, Bùi An nhẹ nhàng xoa làn da mịn màng của nàng, giọng nói khàn khàn: “Ta cũng nhớ phu nhân.”
Khi người ta không ở trước mặt mình, khi mình không nhìn thấy người ta thì mình có thể cắn răng nhẫn tâm đưa ra quyết định, nhưng khi ở trước mặt người ta, với sự dịu dàng ấm áp này, mình chỉ muốn đắm chìm trong đó, cứ sống như vậy, nói gì cũng không muốn chia cắt.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, tóm lại thật sự không thể để nàng gặp nguy hiểm.
Việc gì phải đối mặt thì phải đối mặt, Bùi An ngẩng đầu lên, ôm nàng vào lòng rồi dịu dàng nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Vân Nương vốn mong chờ Bùi An trở về sớm, muốn hỏi hắn đang âm mưu chuyện gì, có phải hắn thật sự muốn bỏ mình một mình đi nơi đầm rồng hang hổ kia hay không, nhưng bây giờ thấy Bùi An tự chủ động nói ra, biết hắn định nói gì, nàng lại bắt đầu sợ hãi.
Không đợi Bùi An nói trước nàng đã nhổm dậy khỏi ngực hắn, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn nói: “Lang quân muốn trở về Lâm An sao?”
Vẻ mặt cầu xin của nàng giống như con mèo con, rõ ràng lộ ra vẻ nếu hắn không nói thì nàng sẽ không tha, suýt chút nữa làm hắn gần như không mở miệng được, dừng một lúc lâu, rốt cuộc vẫn gật đầu: “Có Vương Kinh ở đây, ta để cho Đồng Nghĩa đi theo nàng, nửa tháng sau có thể đến Quả Châu, lúc trước nàng một lòng nhớ mong di nguyện của nhạc mẫu, muốn đi Quả Châu, lần này đi cũng không cần gấp gáp, yên lòng, chơi cho vui một chút.”
Hắn khăng khăng muốn bỏ nàng lại, nàng không lên tiếng nữa, ánh mắt cũng rũ xuống, Bùi An lại tiếp tục dỗ dành: “Không phải nói nhà ông ngoại nàng có rất nhiều ngựa sao? Tìm một con rồi thuần phục, đợi ta xử lý xong chuyện trong tay lập tức đi tìm nàng, chúng ta lại thi đấu thêm lần…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Vân Nương đưa tay che miệng Bùi An lại: “Ta không muốn đua ngựa.”
Không có một ai từng hứa sẽ đua ngựa với nàng mà vẫn còn sống.
Nàng nhìn đôi mắt trong trẻo sâu sắc trước mặt, lúc mới gặp nàng đã cảm thấy đôi mắt này sâu như biển, không nhìn thấy đáy, bây giờ bên trong cũng chứa thứ nàng không chạm tới được, nàng nhẹ giọng nói: “Lang quân còn nhớ rõ ngày thành thân, chúng ta uống chén rượu hợp cẩn kia không?”
Nàng che miệng hắn, làm hắn không thể nói chuyện nên chỉ có thể gật đầu.
Nàng lại nói: “Uống rượu hợp cẩn, vợ chồng một thể, từ nay về sau đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.”