Mười mấy năm trôi qua, nhà cũ Vương gia bị mưa gió bào mòn, tấm bảng hiệu trên cửa đã bắt đầu mục nát, vừa đẩy cửa lớn ra, cảm giác dấu vết của năm tháng đập vào mặt.
Vân Nương không còn nhớ rõ chuyện thời thơ ấu nhưng khi nàng nhìn thấy đồ đạc trong viện, vẫn có một sự quen thuộc.
Những viên gạch ngói trước mặt giống như khơi gợi lại trong đầu nàng những hình ảnh rời rạc, chắc chắn rằng mình đã từng sống trong mảnh sân này.
Sau khi căn nhà bị bỏ trống, mấy năm nay thỉnh thoảng Khương phu nhân lại sai người quét dọn, trong sân không có cỏ dại nhưng mà lạnh lẽo không có hơi người, Khương phu nhân đưa nàng đến viện nhị gia và nhị phu nhân từng sinh sống.
So với Lâm An, sân nhà cũ không lớn, rất lâu không có người ở thành thử gạch lát nền trong hành lang đã phủ một tầng rêu xanh, bên cạnh có một dãy tường đá, có thể nhìn ra đây là một bồn hoa một cách mơ hồ.
Khương phu nhân chỉ vào một gian phòng bên trái, cười nói với nàng: “Khi còn bé, cháu ở chỗ này.”
Chuyện xưa vật cũ khó tránh làm cho người ta hoài niệm, huống chi còn là nơi khi mình mới đẻ sinh sống, không chỉ có Vân Nương tò mò, Thanh Ngọc cũng tò mò, tiến lên đẩy cửa vào phòng, nhìn đông rồi nhìn tây sờ sờ, giường, bàn gỗ, ghế dựa, cài gì cũng nhìn một lần, cũng không có gì đặc biệt nhưng lại mang sự cảm nhận khác nhau.
Khương phu nhân không đi vào mà đứng chờ ở cửa, để cho nàng từ từ nhìn.
Năm đó khi chuyển nhà, phần lớn đồ vật trong nhà có thể mang theo đều mang đi, chỉ có những đồ nội thất bày biện không thể mang đi này vẫn còn, Thanh Ngọc mở tủ ra, ở bên trong kinh nhiên vui mừng phát hiện một chiếc giỏ trúc cũ nát, trong giỏ trúc chứa mấy đồ của trẻ con chơi đùa, hẳn là của Vân Nương khi còn bé, Thanh Ngọc thật cẩn thận lấy ra rồi đưa cho Vân Nương: “Chủ tử, người nhìn xem, còn dùng được không?”
Đồ quá cũ không được đẹp lắm, Vân Nương cầm lấy một cái trống bỏi lắc lư một chút, tiếng “leng keng” vang lên, nó chưa bị hỏng.
Chủ tớ hai người ở trong phòng lục tung, hận không thể đào ra một rương bảo tàng, đang hào hứng thì bên ngoài chợt có tiếng bước chân vội vàng vang lên.
Người chưa tới, giọng nói Vương Kinh đã đến trước: “Tiểu thư.”
Từ khi vào Lư Châu, Vương Kinh đã bị Bùi An điều ra xa, không cho hắn lộ mặt, Phạm Huyền vừa chết, Bùi An đã mang tiểu thư dứt khoát biến mất, Vệ Minh cũng không nói cho hắn biết hai người đi đâu, chỉ tống cổ hắn chờ ở Giang Lăng.
Hắn đến Giang Lăng đã mấy ngày mà vẫn không có tin tức, vốn dĩ đi chuyến này là vì đi đón tiểu thư, nếu không đón người về mà mình lại trở về trước, bà cốt(1) không lải nhải chết hắn mới lạ, nghe nói hôm nay hai người đã vào thành, hắn lập tức đi Tri phủ đòi người, từ trong miệng Vệ Minh mới biết được suốt dọc đường hai người không hề yên ổn, mà bị rơi xuống sông.
(1)神婆子: Thần bà tử. Trong đó 神婆 là bà cốt, bà đồng, mụ phù thuỷ. 婆子 là người phụ nữ cao tuổi. Convert là bà cốt tử. Ai biết có thể nhắc mình nhé.
Vương Kinh hối hận xanh ruột, nếu sớm biết sẽ có nguy hiểm như vậy, cho dù cô gia cầm kiếm chỉ vào trán hắn, hắn cũng sẽ không rời khỏi tiểu thư nửa bước.
Đến trước mặt Vân Nương, Vương Kinh quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, thấy người còn nguyên vẹn, sắc mặt cũng không tệ, lúc này mới yên tâm, “bộp” một tiếng quỳ xuống, thỉnh tội với Vân Nương: “Là thuộc hạ hộ chủ không chu đáo, tiểu thư chịu khổ rồi.”
Hắn hành đại lễ với nàng giữa ban ngày ban mặt, Khương phu nhân còn ở bên ngoài, trong lòng Vân Nương nhảy dựng lên vội vàng liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy Khương phu nhân vốn đứng ở cửa đã không còn bóng dáng từ lâu.
“Vương thúc thúc mau đứng lên đi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không ai đoán trước được, không phải bây giờ ta rất êm đẹp sao.” Nàng vừa nói vừa đỡ Vương Kinh.
Vương Kinh đứng dậy nhưng mà không định đi, bày tư thế y chang như Thanh Ngọc, không rời khỏi nàng nửa bước.
Một cái đầu của Vân Nương và hai cái đầu lớn khác.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước đó nàng đã nghe Vương Kinh nói, hai ngàn binh mã phụ thân lưu lại đều ở Giang Lăng, hiện giờ người của nàng tới tất nhiên phải đối mặt, nhiều người như vậy mà lại không có hộ tịch, bên ngoài đều là “tử hộ”, sắp xếp như thế nào mới là vấn đề lớn.
Giang Lăng là nơi hỗn tạp, một nơi tốt cho để giấu người. Nhưng muốn thần không biết quỷ không hay, giấu nhiều người như vậy dưới mí mắt quan phủ, vả lại còn là binh tướng dũng mãnh thiện chiến trên chiến trường, không có khả năng.
Khương phu nhân của Tri phủ, mẫu thân nàng, Vương Kinh…
Vừa rồi chỉ là vô thức, bây giờ đặt những người này chung một chỗ, chợt cảm thấy trăm ngàn mối tơ(2) đều chỉ về phía một mũi nhọn, so với Bùi An, nói không chừng bây giờ nàng mới thủ lĩnh của đám tạo phản kia.
(2) Gốc là Thiên ti vạn lũ, 千丝万缕: Chằng chịt trăm mớ. Hàng nghìn sợi dây, vạn sợi to. Ban đầu chỉ số lượng vô số, bây giờ mô tả mối quan hệ chặt chẽ và phức tạp giữa nhau.
Vân Nương nảy ra ý thông minh, lại nghe Vương Kinh nói: “Lúc trước thuộc hạ có bẩm báo với tiểu thư, năm đó tướng quân dùng mạng bảo vệ hai ngàn hộ, bây giờ đều tập trung ở Giang Lăng, vẫn chờ người Vương gia đến sai phái, nếu tiểu thư đã đến Giang Lăng vậy thì từ đây trở đi, tất cả đều sẽ nghe lệnh của tiểu thư.”
Nàng có thể ra bất cứ mệnh lệnh nào.
Thật ra nàng muốn để họ đuổi hết đám người Bắc làm xằng làm bậy trong nước mình, nhưng hai ngàn người sao mà đủ được, chỉ biết đẩy họ vào hố lửa, chỉ có giao cho Bùi An thì còn có thể giúp hắn một tay.
Nàng không hiểu việc triều đình, không biết cân nhắc ưu nhược điểm, cũng không nhìn trước ngó sau nhiều như vậy, nàng chỉ hiểu được một đạo lý, đó là thay vì kéo dài hơi tàn, chờ đợi người khác kề đao lên cổ mình thì không bằng đánh đòn phủ đầu, liều mạng tìm một con đường sống.
Cả đời Vương lão phu nhân cẩn thận, tất cả phải lấy tiền đồ của gia tộc lên đầu, vì sao sau khi nàng xuất giá lại đưa Vương Kinh cho nàng, hẳn là cũng thấy rõ triều định hiện nay đã nguy cơ trùng trùng điệp điệp, muốn ném mấy quả trứng gà vào trong giỏ khác.
Phủ Quốc công Bùi gia là cái giỏ của bà.
Nếu thành công, Vương gia đi theo chiếm một phần công lao, không thành công thì nhiều nhất chỉ gà bay trứng vỡ, hy sinh một mình nàng ra ngoài.
Chỉ là kế hoạch hiện giờ của Bùi An đang đến bước nào, muốn làm gì, nàng cũng không biết.
Lúc xuất phát từ Lâm An, Bùi An phụng hai thánh chỉ, một là tiễn công chúa Minh Dương đi hòa thân, hai là áp giải khâm phạm xuống phía nam.
Công chúa Minh Dương đã giao cho đội ngũ Bắc Quốc đón dâu từ sớm, có lẽ bây giờ đã đến Bắc Quốc, ngày đó đệ nhất tổng quản trước mặt hoàng đế đuổi tới Lư Châu, giết sạch hết khâm phạm, theo lý thuyết đáng lẽ Bùi An không cần xuống phía nam nữa nhưng hoàng thượng cũng không triệu hắn trở về, nói vậy nhất định còn có mật chỉ quan trọng khác giao cho hắn.
Với thái độ của đại nhân Khương hôm qua khi nhìn thấy hắn, nàng đoán, việc mà hoàng đế muốn Bùi An làm là ở Giang Lăng.
Như thế vừa vặn, nàng phải bàn bạc với Bùi An một phen, xem hai ngàn nhân mã của Vương Kinh nên tính toán như thế nào.
Ở nhà cũ Vương gia ngây người cả một buổi chiều, sau khi đi ra Vân Nương lại đến quán rượu cùng Khương phu nhân, sau khi trở lại Tri phủ, trong phủ đã đốt đèn.
Bùi An không có ở đây, chỉ có Đồng Nghĩa canh giữ ở trong phòng, nhìn thấy nàng chủ động bẩm báo: “Phu nhân, chủ tử có việc cần đi ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ trở về hơi muộn, chủ tử bảo phu nhân rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ chủ tử.”
Đi ra ngoài lúc này chắc hẳn là chuyện quan trọng, Vân Nương gật đầu vào phòng.
Thời tiết cuối tháng bảy, sớm muộn gì cũng không còn nóng như vậy, không cần băng, ngược lại nửa đêm còn phải đắp chăn. Đồng Nghĩa đem khối băng trong phòng ra ngoài sau đó lên xe ngựa ôm một chiếc chăn dùng cho mùa thu đưa cho Thanh Ngọc, chăn đệm của mình đã quen, cho dù người khác chuẩn bị tốt đến đâu cũng cảm thấy không thích hợp, nhớ tới trên xe có phòng ngừa đã chuẩn bị mấy chiếc chăn dày, Đồng Nghĩa xoay người đi tới trước mặt Vân Nương, nói: “Lúc đi ra ngoài tiểu nhân sợ trời lạnh nên chuẩn bị mấy chiếc đệm dày, bây giờ sợ là chủ tử không dùng được, phu nhân đi Quả Châu, dọc đường đi về phía tây, trên đường đi sẽ càng ngày càng lạnh, chờ lát nữa tiểu nhân giao cho Thanh Ngọc để phu nhân mang theo.”
Đồng Nghĩa nói xong người đã đi đến cửa thì Vân Nương mới phản ứng lại ý tứ trong câu nói kia của hắn.
Bùi An sẽ không đi về phía trước nữa, Giang Lăng là đoạn đường cuối cùng của hắn.
Bùi An sẽ không đi theo mình đến Quả Châu nữa, đợi chuyện Giang Lăng kết thúc, hắn sẽ lập tức khởi hành trở về Lâm An.
Hoặc là nói ngay từ đầu cơ bản hắn không có ý định dẫn nàng đi Quả Châu. Lộ trình cuối cùng của hắn chỉ đến Giang Lăng, về phần Quả Châu, là Vương Kinh đạt được đồng thuận với hắn, muốn nàng hoàn thành di nguyện của cha mẹ, trở về thắp nén nhang cho ông ngoại.
Đột nhiên Vân Nương mới nhận ra, hai người sắp tách ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy nói có thể hiểu nhưng nhưng trong lòng luôn cảm thấy có phần mất mát, hai người ở chung lâu như vậy, Bùi An chưa bao giờ đề cập đến chuyện muốn tách ra với nàng, một câu cũng không có.
Vân Nương ngồi ở trên giường, trong đầu rối ren thành một đống, sau đó nhớ lại trước khi người của Minh Xuân đường rời đi, vẻ mặt ai nấy cũng nghiêm túc, tuyên bố muốn chờ hắn hồi đường, vừa nhìn là biết có chuyện lớn muốn bàn bạc. Từ Giang Lăng đến Quả Châu còn nửa tháng đi đường, mình đến Quả Châu, Bùi An cũng nên đến Lâm An.
Bỗng nhiên Vân Nương cả kinh.
Bùi An sẽ không thừa dịp mấy ngày mình đi Quả Châu mà tiến công Lâm An chứ?
Không gì là không thể, với cách hành sự của hắn, chuyện đó rất có khả năng.
Trời tối, Bùi An mới vào một quán rượu.
Tiểu nhị trong tiệm cũng không ngẩng đầu lên: “Xin lỗi khách quan, hôm nay đánh dương rồi.”(3)
(3)今儿个打洋了, đây là vế “Hôm nay đánh dương rồi”, convert là hôm nay cái đánh dương. Huhu thật sự khum hiểu đang nói gì luôn á, lên tra cũng khum thấy gì. (Ờm có thể là chỉ tiếp khách nước ngoài, vì chữ dương ấy có thể hiểu là nước ngoài á)
Vệ Minh tiến lên nói thẳng: “Rượu Minh Xuân, hai bình.”
Tiểu nhị sửng sốt vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn hai người một cái, đi đóng cửa tiệm trước rồi mới quay đầu khom người mời: “Mời hai vị đi theo ta.”
Nhìn bên ngoài cửa hàng quán rượu chỉ là một mặt nho nhỏ, sau khi đi vào chợt rộng lớn hơn, đình đài lầu các cái gì cũng có, tiểu nhị dẫn hai người đến trước một gian viện, không đi về phía trước nữa mà xoay người khom lưng nói: “Người hai vị muốn tìm ở bên trong.”
Bùi An mặc một chiếc áo choàng màu đen, vành mũ che nửa bên mặt, khi bước lên hành lang dài trước sân mới cởi mũ ra, khuôn mặt lộ ra dưới bóng đêm cực kỳ anh tuấn chói mắt khiến cho người ta kinh diễm, nhưng mà ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lại làm cho người ta chùn bước, dọc đường đi thẳng đến sương phòng sáng đèn, cũng không gõ cửa mà đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Tiếng cười nói trong phòng bỗng dừng lại.
Sắc mặt Hàn Linh ửng hồng đang cầm bầu rượu trong tay, trước mặt bày biện một bàn đồ nhắm rượu, ngồi đối diện một người nam tử trung niên, trên dưới bốn mươi tuổi, phát quan nạm vàng ngọc, được khảm vài viên hồng bảo thạch lớn, áo bào tươi đẹp hoa lệ, bên hông đeo một khối hồng ngọc kết cấu tuyệt hảo, từ đầu đến chân ung dung sang quý, vừa nhìn là biết là phú thương điển hình của Nam Quốc.
Dù sao từng là người giàu số một Lâm An, Bùi An cũng có vài phần ấn tượng với hắn.
Là Trương Trị không sai.
Hàn Linh cũng không nhận được tin tức rằng hôm nay Bùi An sẽ tới, thấy hắn đột ngột đến thăm, trong thời gian ngắn không phản ứng kịp, mãi đến khi bị đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mới chợt tỉnh táo lại, vội vàng đặt bình rượu trong tay xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, vừa đi nghênh đón vừa nói to: “Ồ, Bùi đại nhân tới đây, vừa lúc, ta mới uống rượu cùng Trương đại gia, mau, mau tới đây ngồi…”
Hàn Linh nhường vị trí sau đó đi tìm một ly rượu sạch sẽ rót rượu cho Bùi An.
Bùi An cởi áo choàng màu đen trên người, đưa cho Vệ Minh bên cạnh rồi cất bước chậm rãi đi tới, ngồi ở vị trí vừa rồi của Hàn Linh, nâng ly rượu trước mặt, không chút hoang mang nhấp một ngụm rượu, xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn về phía Trương Trị ở đối diện.
Từ lúc Bùi An bước vào cửa, sắc mặt Trương Trị đã thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Bùi An, trong con ngươi toát ra sự vội vàng khó kiểm soát, mấy lần muốn đứng dậy đều phải kiềm chế nhiều lắm.
Chờ Bùi An ngồi xuống, uống rượu, nhìn về phía hắn, sắc mặt hắn đã hơi đỏ lên vì kích động, cánh môi rung động vài cái, biểu cảm bi thiết hỏi: “Nàng có khỏe không?”
Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thân phận tôn quý, đương nhiên là tốt.