Vân Nương cũng bị câu thô lỗ đó của hắn làm cho kinh ngạc, thấy hơi thở của hắn không ổn định, sắc mặt ửng hồng, hình như bị nàng làm tức giận không nhẹ, nhớ tới lòng dạ hẹp hòi không lớn được bao nhiêu, trong chốc lát chỉ hận mình sao lại mở miệng.
Nàng suy nghĩ lại về bản thân, suy nghĩ về điểm tốt của hắn.
Lần đầu tiên nhìn về gương mặt xinh đẹp của hắn, sao nàng có thể nỡ chọc hắn tức giận chứ.
Lấy lời nói của mình và Thanh Ngọc trước khi thành thân mà nói: “Có hợp hay không thì sợ gì, chỉ dựa vào khuôn mặt kia, nếu tương lai thật sự cãi nhau, chẳng khác nào tát vào miệng mình.”
Bây giờ nàng không tha cho người khác, không phải là đánh vào mặt mình sao?
Nghĩ tiếp, điểm tốt của y rất nhiều, y cho nàng sự tự do, đưa nàng ra khỏi Lâm An, còn mua đèn cho nàng, tiêu sạch tiền mua hết cả con phố.
Bùi An còn tự mình xếp hàng mua kẹo hồ lô cho nàng, dạy nàng cưỡi ngựa, nói đời này sẽ mãi che chở nàng...
Lang quân tốt như vậy, nàng đi đâu tìm đây, Mã phu nhân của Tri châu nói đúng, nàng phải quý trọng. Vân Nương đưa tay túm ống tay áo, nhẹ nhàng lắc lắc: “Lang quân đừng tức giận nữa.”
Thấy Bùi An còn trừng mắt nhìn mình chằm chằm, nàng lại khuyên giải: “Tức giận hại thân, không tốt lành gì.” Nói xong, nàng chân thành nói với hắn: “Nếu không, lang quân tức giận thiếp đi.”
Nàng đứng ở trước mặt hắn, dáng vẻ giống như anh dũng nghĩa sĩ muốn hy sinh thân mình, sự tức giận của Bùi An bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, đến khi dập tắt vẫn còn bốc khói xanh.
“Ta tức giận nàng làm gì.” Bùi An bất đắc dĩ nhéo đuôi lông mày đang nhảy thình thịch: “Nàng có bản lĩnh lắm.”
Rốt cuộc ai mới là người trêu hoa ghẹo nguyệt chứ.
Hắn còn muốn tính sổ nhưng nàng lại không muốn tiếp chiêu nữa, mặt mày cong lên, híp mắt cười nói: “Tất nhiên rồi, hôm nay ta mới biết được, ngoại trừ thân phận phu nhân thế tử của phủ Quốc công, phu nhân của Ngự Sử Đài Đại Phu ra, ta còn có môn phái trên giang hồ, đệ nhất phu nhân đường chủ Đường Minh Xuân, quá oai phong, đây không phải là bản lĩnh lang quân cho ta sao?”
Cái miệng này của nàng nổi giận rất lợi hại, mà dỗ dành người khác cũng lợi hại.
Bùi An nhìn nụ cười trên mặt nàng, khóe môi cũng khẽ cong lên, y không so đo giống nàng nhưng có một số việc phải hỏi rõ ràng thật.
Hắn lại hỏi: “Vậy ai trong nhạc phường tấu nhạc cho nàng nghe?”
Nàng lắc đầu thở dài: “Thiếp cũng biết hắn tên gì, đàn cũng không hay gì, nhạc vừa vang lên, suýt nữa thôi miên cả thiếp.”
Nàng nói xong, nhưng hắn nhìn nàng bất động.
Vân Nương gật đầu như hành: “Không lừa chàng thật, rất khó nghe…”
Bùi An vẫn không nói lời nào, đột nhiên giơ tay nắm cằm nàng, trên mặt ra vẻ thần thái đe dọa nhưng trên tay chẳng dùng sức tí nào: “Ta không tin, cho nàng một cơ hội nữa, có nói không?”
Đầu ngón tay y cố ý gãi lên chiếc cổ trắng tuyết dưới cằm nàng, Vân Nương ngứa lắm, rụt cổ, ánh mắt xin tha nói: “Thiếp nói thật đấy, sao này thiếp mới biết được hắn tên là Dục Hành gì đó.”
Bùi An cười nhạo một tiếng, buông nàng ra: “Liễu Dục Hành?”
Nàng gật đầu: “Đúng, hình như là cái tên đó, lang quân có quen biết sao?”
Đương nhiên Bùi An có quen rồi, hắn rất nổi danh ở Lâm An, dỗ dành bao nhiêu tiểu cô nương muốn chuộc thân cho hắn, hắn lại từ chối từng người một, tuyên bố chỉ vì duyên phận, chướng mắt vật tục.
Biết là ai, lại so sánh mình, mà hình như chẳng có chỗ nào có thể so sánh, hắn nhấp một ngụm trà nàng vừa mới đưa cho, trà lạnh uống rất sảng khoái, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh vài phần cảm giác ưu việt, khí huyết cũng thông thuận hơn nhiều: “Cũng chỉ có thể.”
Mà sau khi tỉnh táo lại, không thể tin nổi trong đầu mình lại xuất hiện suy nghĩ như vậy, hôm nay y giỏi quá mà, thậm chí còn so sánh mình với một người đàn ông hát rong trong nhạc phường.
Hắn bị nàng làm tức giận hồ đồ rồi, chậm rãi để bản thân bình tĩnh lại, tâm thần vừa ổn định một chút, nàng lại hỏi: “Lang quân, chàng có biết thổi sáo không?”
Bùi An:...
“So với tiếng đàn duyên dáng, ta thích tiếng sáo hơn, du dương thanh tao, khi nghe vào tai tinh thần cũng bay bổng theo đó, dường như bản thân cũng có thể bay mái hiên bay lên vách tường, bay tới bay lui tự nhiên, tự do tự tại, với thân phận thủ lĩnh thổ phỉ của chúng ta bây giờ mà nói, tiếng sáo rất thích hợp, môn phái giang hồ, ai dám so tài.”
Không biết nàng lấy mấy suy nghĩ thiên mã hành không(1) từ đâu ra, sợ là đọc sách truyện nhiều rồi.
(1)Ngoài nghĩa Ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không gò bó) thì chữ “không” còn chỉ lời nói suông, thiếu thiệt thật, trống rỗng, nói chuyện xa vời, không thực tế.
Trên mặt nàng mang theo lời khen ngợi, rõ ràng là muốn dời lực chú ý của mình, nhưng sự háo hức và chờ mong trong mắt không phải giả.
Môn phái giang hồ, luôn làm cho người ta có một cảm giác thần bí không gì không làm được.
Con người thường chỉ muốn nhìn thấy một khía cạnh mà họ muốn nhìn thấy, tất cả mọi người thích phóng khoáng tự tại, không gì không làm được, nguyên nhân là vì chính mình không thể cho nên mới hy vọng xa vời.
Ít nhất có một ngày trông mong như vậy, trong lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều.
Thực tế thật sự là như vậy sao, không hề có, đằng sau mỗi câu chuyện thần thoại đều ẩn vô số chua xót, nhưng những người bình thường không thể nhìn thấy, cũng không muốn nhìn thấy.
Tính ra nàng cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, có khát vọng với thế giới bên ngoài cũng là chuyện tốt.
Bỗng nhiên Bùi An nghĩ, hắn muốn nàng luôn luôn mang theo chờ mong như vậy, không muốn để cho bất cứ thứ gì phá hư sự tốt đẹp trong lòng nàng.
Bùi An buông chén trà trong tay xuống, theo ý nàng: “Sao nàng biết ta sẽ biết?”
Qua một trận ầm ĩ này, hai người không “trời đất chia đôi” mà ngược lại có gần gũi nhiều hơn, bỗng dưng nàng không còn bận tâm như trước nữa, nịnh nọt táo bạo trắng trợn: “Có gì mà lang quân không biết chứ.”
Mặt nàng tiến lại gần, hắn nhìn chóp mũi khéo léo của nàng, vừa linh hoạt đáng yêu vừa trắng trẻo mềm mại, không khỏi nhéo nhẹ một cái: “Nàng chờ lát.”
-
Bùi An tự mình đi vào rừng chém một cây thanh trúc rồi trở về, ngồi dưới ánh đèn doanh trướng cầm đao nhỏ khoét lỗ sáo.
Con thỏ của Trình cô nương cũng nướng xong, lúc vén rèm lên, không hề thấy cảnh “đao kiếm sẵn sàng” như trong tưởng tượng, hài hòa đến lạ.
Hai người, một người vùi đầu dùng dao nhỏ tinh tế khoét lỗ trúc, vẻ mặt nghiêm túc, một người kề sát bên cạnh hqắn, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn việc trong tay hắn, cũng là vẻ mặt nghiêm túc.
So với hai người trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, dưới ánh đèn, sự yên tĩnh giữa hai người càng đả động lòng người hơn.
Tất cả tiểu cô nương đều mong muốn tìm được một người tri âm tri kỷ, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu quân có thể làm bạn với ta cả đời.
Vẻ mặt Trình cô nương sửng sốt một chút, trong mắt có vài phần hâm mộ thật lòng, thật sự không đành lòng cắt ngang, đang muốn lui xuống thì nghe Bùi An nói: “Vào đi.”
“Đường chủ, phu nhân.” Trình cô nương chào hỏi một tiếng, đặt khay lên bàn gỗ.
Vân Nương đứng dậy đi đón: “Cảm ơn Trình cô nương, thơm quá.”
Trình cô nương cười cười: “Phu nhân thích là tốt rồi.” Biết mình vừa đùa với lửa nên không dám ở lại lâu nữa, vừa mới xoay người, Bùi An đã ngẩng đầu phân phó nói: “Lát nữa tìm một bộ vải thô cho Vân Nương.”
Chắc chắn tin tức hắn muốn đi Giang Lăng đã truyền ra ngoài.
Con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi mấy năm nay thế lực Tiêu Hầu gia cũng khuếch trương không ít, người đã ngã xuống, cũng không ngu xuẩn đến mức ngay cả ai hại mình cũng không biết, tất sẽ dốc hết sức gây khó dễ cho hắn.
Tiêu Hầu gia ngã xuống, đám người triều đình vốn đứng ngồi không yên, nay càng bồn chồn nữa hơn, cũng sẽ nghĩ hết cách để hắn không trở về Lâm An được.
Có Ngự Sử Đài còn ở đây, đi quan đạo dẫn bọn họ ra trước, để Vệ Minh dẫn đội giải quyết.
Bùi An và Vân Nương che giấu thân phận đi đường thủy trước, trà trộn vào trong Đường Minh Xuân, tạm thời trải qua mấy ngày yên tĩnh.
“Được, đợi lát nữa thuộc hạ sẽ đưa tới.”
Đi cả đêm, Vân Nương cũng có phần đói bụng, đứng dậy đi múc một chậu nước bưng đến trước mặt Bùi An, bảo y rửa tay: “Lang quân nghỉ một lát đi, chúng ta ăn trước cho nóng.”
Người làm thủ công kiêng kỵ nhất là dừng lại giữa chừng: “Sắp xong rồi, nàng ăn trước đi.”
Đúng thật Vân Nương không khách sáo, rửa tay sạch sẽ rồi cầm một cái đùi thỏ ở trong tay, cũng không chú ý quy tắc nhà cao cửa rộng, vừa gặm vừa tiếp tục ngồi xổm bên cạnh hắn.
Qua buổi trưa, nàng không dùng cơm, y cũng không có, hương thơm bay tới làm Bùi An có phần không chịu nổi, ngó nàng vài lần mà thấy nàng không hiểu được ý mình, đối với ánh mắt thiếu tinh ý của nàng, có phần không hài lòng, dứt khoát lên tiếng: “Mang tới đây.”
“Hả?” Vân Nương sửng sốt.
Bùi An không còn cách nào khác đành phải nắm lấy cổ tay nàng, đưa cái chân thỏ nàng đã cắn mấy miếng đến bên miệng, cắn vào chỗ dấu răng của nàng mới cắn.
Vân Nương cả kinh: “Ta, ta ăn rồi…”
Bùi An không cắn tới hai miếng đã nuốt hết thịt thỏ trong miệng, nhìn về phía nàng: “Có chỗ nào của nàng ta chưa từng ăn chứ.”
Trong đôi mắt lộ vẻ đùa giỡn rất rõ ràng, sắc mặt Vân Nương nhanh chóng đỏ lên.
Hiểu rồi, hắn đang đùa giỡn lưu manh với nàng.
“Lang quân tự ăn đi.” Nàng làm bộ muốn lấy chân thỏ về, còn chưa xoay người đã được hắn giam giữ eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu đoạt lấy, Vân Nương ngã vào trong ngực, nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của hắn, cũng không biết vì sao lại nảy sinh vài phần lạc thú, cố ý đưa tới bên miệng hắn, đợi sắp cắn thì đột ngột rút lại, không muốn cho hắn ăn, sau hai ba lần, dường như hắn khó chịu rồi, con ngươi đen như mực ngước lên nhìn chằm chằm nàng hai hơi thở rồi lại vùi đầu, ngậm đầu ngón tay của nàng.
Ấm áp ẩm ướt dính vào đầu ngón tay, giống như một dòng điện làm tê dại nửa người nàng, Vân Nương còn chưa lấy lại tinh thần, hắn lại m*t thêm một cái, giống như nàng chạm phải chiếc lưỡi mềm mại trong môi răng hắn.
Người này càng lúc càng không biết xấu hổ!
Vành tai nàng đỏ bừng, vội vàng xoay cổ tay nhét toàn bộ đùi thỏ vào miệng hắn.
Vừa rồi đầu ngón tay của nàng cong lên trong răng, suýt nữa hắn không nhịn được, ngứa ngáy khó nhịn hận không thể nuốt nàng, thế nhưng cây sáo trong tay còn chưa khoét xong, chỉ có thể làm xong trước.
Hai người đều phát hiện ra nếu còn náo loạn như vậy sẽ xảy ra chuyện, cho nên ăn ý yên tĩnh lại, hắn điêu khắc sáo, tận hưởng Vân Nương chậm rãi đút thịt thỏ cho.
Người ăn no rồi, sáo cũng đã làm xong.
Tiếng sáo trong doanh trướng không tản ra được, Bùi An lôi kéo nàng đi đến một sườn núi gần đó.
Mặt trăng rất lớn, ánh sáng bạc chiếu xuống sáng như ban ngày, nhưng không thấy ngôi sao nào, hắn lấy ra sáo, nàng mong chờ nhìn hắn.
Thật ra nàng chỉ nghe tiếng sáo một lần, đó là đêm trước khi phụ thân tòng quân, ông thổi cho nàng và mẫu thân.
Tuy rằng khi đó nàng chỉ mới năm sáu tuổi nhưng đến nay vẫn còn nhớ rõ tiếng sáo kia rất hay, không hề có sự buồn bã nào, nó sôi nổi linh hoạt và tràn ngập hy vọng.
Cho nên, mặc dù sau này sự tình không được như ý thì nàng vẫn biết, sau khi phụ thân gia nhập quân đội mới của hoàng đế, ngoại trừ không nỡ với vợ con thì trong lòng vẫn mang kỳ vọng.
Mấy năm nay Nam Quốc thái bình, không có chiến tranh, thương nghiệp mậu dịch phát triển rất nhanh, đặc biệt coi trọng việc ăn uống vui chơi, nhạc cụ cũng nhiều, những thứ như sáo cũng không được ưa chuộng vì chúng không có nhiều loại đa dạng.
Từ đó nàng chưa từng nghe lại tiếng sáo nữa.
Tối nay là lần thứ hai, vừa rồi nàng nói đến cây sáo, chẳng qua là muốn chuyển đề tài phân tán lực chú ý của hắn thôi, nếu hắn nói không biết, nàng cũng không ép, không ngờ hắn biết thật.
Lúc này chỉ thấy đoạn khớp trúc đơn giản như vậy, đến bên miệng hắn lại thật sự thổi ra một âm thanh du dương, trong trẻo thanh tao giống như âm thanh trong trí nhớ của nàng.
Ánh trăng như sương, mông lung say lòng người, vừa nghe tiếng sáo nàng nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, cũng không nghe ra hắn đang thổi ra khúc nhạc gì, phía trước phóng khoáng thoải mái, vui vẻ vô cùng, giống như con chim tự do bay lượn trong khi rừng, nàng càng nghe càng cảm thấy sảng khoái, nửa sau dần dần dịu nhẹ lại.
Không biết qua bao lâu, mí mắt nàng bắt đầu đánh nhau, tiếng nhạc vẫn rất ổn định, nàng đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, trong lúc mơ mơ màng màng chợt hỏi một câu: “Lang quân, chàng sẽ luôn ở bên thiếp đúng không?”
Giọng nói lọt vào tai, tiếng sáo bên tai chậm rãi ngừng lại, Bùi An nghiêng đầu thấy nàng đã nghiêng đầu ngủ thiếp trên vai.
Một Liễu Dục Hành, một bài hát ru ngủ.
Rốt cuộc trong lòng hắn vẫn đang phân cao thấp, thấy nàng ngủ thiếp đi, một trái tim tranh cường hiếu thắng rất thỏa mãn, nhưng giống như là nhặt hạt vừng mất hạt dưa, mất nhiều hơn được.
Bùi An ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ánh trăng trên bầu trời, ngón tay khẽ vuốt trán, tự giễu cười một tiếng, bóng đêm thật tốt, lãng phí.
Hắn khẽ ôm lấy cánh tay nàng để nàng ngủ ngon một chút, đặt nàng vào lòng mình, ngón tay vuốt mái tóc đen trước trán nàng, thấp giọng trả lời câu vừa rồi của nàng: “Ừm, bên cạnh nàng.”
Nàng nói rồi, nàng là thế tử phu nhân, đường chủ phu nhân của hắn, đời này tuyệt đối không có khả năng bỏ lại nàng.