Bùi An nói xong rồi cầm sách lên đọc, tùy ý lật một trang, chờ câu trả lời của nàng.
Bùi An có trung thành và tận tâm như lời hắn nói hay không, Vân Nương phải tính toán chải chuốt thật kỹ: “Lang quân nói cho ta biết, có phải Tần Các lão còn sống đúng không?”
Tầm mắt Bùi An dừng ở trên trang sách trong tay, nhưng không nhìn một chữ nào, sắc mặt làm bộ bình tĩnh: “Tần các lão đức cao vọng trọng, không nên sống sao?”
“Nhưng lang quân làm vậy là khi quân.”
“Sao nàng chắc chắn, bệ hạ không hạ mật chỉ?”
Nếu hắn nói như thế nàng không có gì để phản bác, cũng không thể chạy đi hỏi Hoàng Thượng là thật hay giả.
Nhưng nếu Bùi An không thừa nhận, hai ngàn tướng sĩ của nàng nên làm sao bây giờ.
“Nhìn lang quân như đang chia sẻ lo âu với Hoàng Thượng, nhưng thật ra chàng đang thu dọn các đại thần bên cạnh Hoàng Thượng.” Vợ chồng bọn họ một thể, Bùi An làm những chuyện như vậy cũng liên quan đến vận mệnh của nàng, nàng vạch trần cũng không quá đáng.
Ánh mắt Bùi An dừng lại, không nhịn được mà nghiêng đầu qua, hứng thú hỏi: “Nói tiếp đi?”
Mặc dù Vân Nương không thích đọc “Mạnh Tử”, “Xuân Thu” hoặc các sách triết lý đời người, mưu lược của quân tử nhưng không có nghĩa là nàng chưa từng đọc chúng.
Là chàng buộc ta phải bêu xấu chàng đó.
“Cổ nhân nói, người trị quốc phải đặt pháp luật lên đầu, khen thiện biếm ác, nhưng sau trận chiến với Bắc Quốc năm năm trước, Hoàng Thượng một lòng cầu hoà, mù quáng bãi chức trừng phạt võ tướng, trọng văn khinh võ, gần như võ tướng không có chỗ đứng, thế cục triều đình mất cân bằng, quan văn chìm trong mưu kế vô tâm trị quốc, phe trung lập không nhìn nổi, lại không có phép quay lại từ đầu, lời nói sắc bén, câu văn dồn dập bức bách, Hoàng Thượng vừa sợ vừa ghét với nhóm lão thần yêu nước này, lúc này lang quân xuất hiện, lấy lý do thay bệ hạ diệt trừ kẻ ngỗ nghịch mà xuống tay với phe trung lập do Tần các lão cầm đầu, từ đây phe này nằm trong bàn tay Hoàng Thượng.”
Nàng nhìn thoáng qua thiếu niên trước mặt đang dần dần nghiêm nghị, nói tiếp: “Cái gọi là được lòng dân thì được thiên hạ, vạn người đồng lòng thì có vạn nhân lực; Vạn người dị tâm, thì không có tác dụng với người nào, cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể khiến dân chúng oán hận hơn thôi. Kiến Khang cũng chỉ là nơi khởi đầu, dân chúng bá tánh đều có thể thấy được, biết hành động này của lang quân là do “gian thần” gây ra, là trợ vua Trụ làm việc ác. Lang quân thông minh như thế, sao lại nhìn không rõ chứ, làm như thế chỉ sợ chỉ có một mục đích, chính là ý định vốn có của lang quân là như thế, chàng muốn chờ xem thiên hạ này đại loạn, thay triều đổi chủ.”
Mà sở dĩ thiên hạ này đều hiểu được nhưng không ai lựa chọn con đường này, một là bởi vì không ai có bản lĩnh như hắn, hai là không có mấy người thông suốt cởi mở như hắn.
Vân Nương nói xong, trong xe ngựa yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bùi An nhìn chằm chằm cô nương trước mặt thấp hơn mình hơn nửa cái đầu, một cô nương với nét đẹp như trăng như hoa, trong lòng lại nảy sinh sự khiếp sợ ngoài ý muốn với nàng một lần nữa.
Một lúc lâu sau, Bùi An mới mở miệng: “Ai nói chuyện này với nàng?”
Hình Phong ư?
Một người ngay cả đọc sách cũng ngủ gật sao có thể hiểu được đạo lý lớn này.
Chỉ là Hình Phong nói hết mấy thứ này cho nàng, thế mà nàng còn dám gả cho mình, xem ra đúng là bị bức tới đường cùng, dũng khí đáng khen ngợi.
“Không cần ai nói cho ta biết, không phải trên sách viết như vậy sao.” Vân Nương di chuyển về phía Bùi An, vươn một ngón tay trắng mịn chỉ một trang sách đang mở ra trên tay hắn, nhẹ giọng nói: “Đây nè.”
Câu được ngón tay nàng chỉ vào chính là: Người được lòng dân được cả thiên hạ...
Bùi An:...
Bùi An nhìn chằm chằm móng tay đầy đặn của nàng, niềm hứng thú hoàn toàn trỗi dậy, thấp giọng hỏi nàng: “Nói như vậy, chẳng phải ta rất nguy hiểm sao, nàng không sợ à? Nếu bị liên lụy, nên biết sẽ có hậu quả gì, xét nhà, diệt cửu tộc, thậm chí cả gia tộc Vương gia cũng không giữ được.”
Chàng thừa nhận rồi.
Vân Nương hoàn toàn không bị hù dọa, trước tiên cho Bùi An một tấm gương vợ chồng nên có: “Thế thì sao? Con người vốn phải chết, một là nặng như Thái Sơn, hai là nhẹ hơn lông hồng, nếu đã kết thành vợ chồng, dù lang quân có lựa chọn làm gì thì thân là thê tử, ta luôn ủng hộ thấu hiểu, vĩnh viễn không quay lưng.”
Nàng có gả cho Bùi An hay không, chỉ dựa vào hai ngàn nhân mã của Vương gia cũng đủ thấy đây không phải là gia tộc bớt lo, còn chưa biết ai liên lụy tới ai.
Bùi An nhìn khuôn mặt nói lời thề son sắt của nàng, giống như đến tận hôm nay mới lần đầu nhìn rõ nàng.
Lúc trước hắn đánh giá thấp nàng, vốn tưởng rằng nàng chỉ không giống các cô nương bên cạnh, có mắt nhìn một chút, người cũng thông minh một chút mới hiểu được mưu đồ của mình. Lại không ngờ tâm tư nàng lại sống động như thế, không chỉ có thể nhìn rõ thế cục triều đình mà còn học được cách nắm bắt lòng người.
Bùi An thoải mái khép trang sách lại, quay đầu, hai mắt cách sườn mặt nàng không đến khoảng cách năm ngón tay, nhìn chằm chằm rồi cười với nàng: “Vậy ta phải cảm ơn phu nhân rồi, có thể cưới được một cô nương am hiểu lòng người, nguyện cùng sống cùng chết như vậy, là phúc phận của Bùi mỗ.”
Vân Nương không nghe ra lời Bùi An nói là khen hay chế giễu, chỉ cảm thấy hắn dựa vào mình quá gần, vành tai đỏ lên, dời đi một chút rồi gật đầu nói: “Ừm, không cần khách khí.”
Bùi An:...
Đúng là nàng không cần khách khí.
Khi có hứng thú, không ai muốn dập tắt nó đi, thành thử tiếp tục trêu nàng, khẽ thở dài một tiếng: “Vốn dĩ không biết nên mở miệng với phu nhân như thế nào, nếu hôm nay bị nàng nhìn ra, ta cũng không có gì phải giấu giếm nữa, con đường mưu nghịch gian khổ, chỉ cần bất cẩn sẽ vạn kiếp bất phục, vợ chồng đôi ta đã cùng lòng, ngày sau phu nhân có diệu kế gì không?”
Nhiều lắm nàng cũng chỉ ra hai ngàn người, nàng không nghĩ được mấy chuyện phí đầu óc, cũng không muốn suy nghĩ.
Hơn nữa, Bùi An xuất thân là trạng nguyên, nàng không cần múa rìu qua mắt thợ.
Vân Nương vội vàng lắc đầu nói: “Ta không được.”
Bùi An xúi giục: “Sao lại không được, không sao, nói ra ta nghe một chút.”
Tạo phản là chuyện mà người bình thường có thể tùy tiện đưa ra mưu kế, nói không tốt sẽ máu chảy thành sông, bể đầu đi gặp Diêm Vương, Vân Nương vẫn lắc đầu như cũ: “Ta nghe lang quân hết, lang quân nói gì thì là cái đó.”
“Không sợ thất bại, rơi đầu sao?”
Nàng không phải người quá giỏi việc phòng ngừa chu đáo, trừ khi nước tới chân, lửa đến tay đầu óc mới hoạt động.
Cũng không phải không sợ chết mà là sau này chuyện này thành hay bại không ai nói trước được, năm năm đổi lấy nửa cơ hội, còn chưa xảy ra chuyện gì mà đi lo thất bại thì quá sớm rồi.
Nàng bình tĩnh né tránh hơi thở của hắn bên cổ mình, nhìn rèm xe phía đối diện bị đường núi xóc nảy lộ ra một góc, chậm rãi giải thích: “Trước khi gả cho lang quân, ta bị nhốt trong viện, không được đi bất cứ nơi đâu, ta cứ nghĩ nếu có thể đi ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài, cho dù chỉ có một ngày thì bắt ta chết ta cũng cam lòng, sau đó ta thoát ra khỏi viện, đương nhiên cũng không thật sự đi tìm chết, nhưng từ nay về sau ta càng dễ dàng thỏa mãn, cũng hiểu được thứ gọi là vừa lòng với hiện tại, biết quý trọng hiện tại, bây giờ ngày nào ta cũng tự tại, ta coi nó như một niềm vui.”
Một tia sáng chói mắt chui vào khe hở cửa sổ bất thình lình xẹt qua mắt nàng, chiếu lên hàng lông mi vừa dài vừa dày của nàng, đôi mắt trong veo như pha lê.
“Ta có thể gả cho lang quân, là phúc phận mà ta chưa bao giờ nghĩ đến, sau khi thành thân lang quân không chỉ không hạn chế tự do của ta mà còn dẫn ta ra khỏi viện, dẫn ta đi ra ngoài Lâm An, sau đó còn đi càng nhiều nơi khác, về phần kết quả sau này của chúng ta sẽ như thế nào, ta thật sự không nghĩ tới, cuộc sống hiện tại mà lang quân cho ta, với ta mà nói chính là thứ ta muốn nhất, cho dù tương lai có một ngày thật sự phải chết, ta cũng không hối tiếc, tuyệt đối không hối hận.”
Nàng tránh ánh sáng chiếu vào mắt, ngửa cổ nhìn Bùi An, từng câu từng chữ đều là lời nói thật.
Vẻ mặt không tim không phổi kia vừa ngốc vừa đáng yêu, không giống như là giả vờ.
Bùi An cười nói: “Nàng rất dễ thỏa mãn.” Khi còn bé hắn được nâng niu lớn lên trong bàn tay, sau khi lớn lên lại bôn ba khắp nơi, cũng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác bị cấm túc.
Tự do tự tại không đơn giản, bản thân thoải mái là được rồi.
Vân Nương không đồng ý với cách nói này, lắc đầu nói: “Mặc dù Nam Quốc ta đã cởi mở hơn trước, nữ tử cũng có thể tự do ra vào phố thị, nhưng có mấy cô nương nào thật sự được tự do, trước khi gả có phụ mẫu cần hiếu kính, điều lệ gia quy giam cầm trong người. Sau khi lập gia đình cũng có một đống quy tắc như vậy, phải ở trong thâm viện chăm sóc chồng dạy dỗ con cái, hầu hạ cha mẹ chồng. Ta có thể có được tự tại như bây giờ không phải vì ta dễ thỏa mãn mà là vì ta gả đúng người, lang quân săn sóc, đối xử tốt với ta như vậy cho nên ta mới có được hôm nay, đổi lại người khác, e là không được sống như thế này.”
Nàng bày ra dáng vẻ lấy lòng thoái thác này, dù nàng có cố ý tâng bốc hắn hay không thì nàng cũng đạt được mục tiêu rồi.
Bùi An thừa nhận, trong lòng hắn rất hưởng thụ.
Một cô nương vừa thông minh vừa hiểu chuyện, ai ai cũng thích. So với tiểu thư Tiêu gia kia, y cưới vị phu nhân này quả thực là quá lý tưởng.
“Cái này không tính là gì, nàng mới đi ra ngoài, chỉ tới một Kiến Khang, còn chưa ngắm nhìn núi sông thật sự.” Cũng không biết vì sao d*c vọng bảo vệ trên người hắn lại bị k ích thích ra, lập tức xoay người vén rèm lên rồi nhìn thoáng con đường phía trước.
Bùi An nhớ rõ gần đây có một hồ nước, mặt đường bằng phẳng, bên cạnh còn có một bóng cây rừng trúc che khuất.
Dù sao cũng không tốn nhiều thời gian.
Ý tưởng vừa được sinh ra, cũng không làm khó hắn, hỏi nàng: “Muốn cưỡi ngựa không?”
“Hả?”