Phu quân của mình là “gian thần” trong miệng mọi người, không ít người hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, ở trên triều đình chỉ có một thân một mình thành thử Vân Nương cũng âm thầm lưu ý một ít thế cục trong Nam Quốc hiện nay.
Vì dẹp yên chiến tranh, mấy năm nay Hoàng Thượng một mực cống nạp cho Bắc Quốc, cho dù là công chúa con vợ cả gả qua, địa vị cũng không cao đến đâu, nhưng nàng không ngờ mấy người Bắc Quốc đón dâu lại kiêu ngạo như thế, nơi này vẫn là Kiến khang, chỉ cách thiên tử ba ngày đi đường.
Lại nhớ tới những khách uống trà đêm qua công khai nghị luận triều đình, Vân Nương luôn cảm thấy Nam Quốc nhìn như thái bình, thật ra đã vỡ nát từ sớm.
Nơi thái bình thật sự, chỉ sợ chỉ có mỗi Lâm An dưới chân thiên tử.
Tính tình công chúa cao ngạo, không biết có chịu được cục tức này không, nếu là người không gả, lần này Bùi An có thể tiếp tục đi về phía trước hay không? Nàng còn có thể đến Quả Châu thăm mộ ông ngoại không?
Vân Nương nghĩ đến mức xuất thần, nàng ngồi dậy xuống giường, vừa đứng lên hai chân mềm nhũn run rẩy, suýt nữa không đứng được.
“Chủ tử, có thể xuống giường không, nếu cảm thấy quá sức thì về nằm một lát đi, cô gia có truyền lời tới nói hôm nay không có việc gì, để cho chủ tử nghỉ ngơi thật tốt, sau buổi trưa cô gia sẽ về đón chủ tử tới quán trà dùng cơm.”
Vân Nương: “...”
Đêm qua ngắm nhìn màn pháo hoa rực rỡ cũng làm rối loạn tâm trí, thành thử hứng khởi trong chốc lát theo hắn phóng túng một phen.
Ai biết tinh lực của Bùi An tràn đầy, lăn lộn gần hai canh giờ, hiện giờ toàn thân nàng vẫn còn đau nhức, nhất là một đôi chân “được” hắn nâng lên, tạo đủ kiểu dáng chưa từng được đặt xuống.
Ban đêm không cảm thấy gì, còn hôm nay sáng ngời, nàng lại nhớ lại những hình ảnh đáng xấu hổ của hôm qua, Vân Nương chợt cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa.
Bùi An đúng là đồ không biết xấu hổ!
Vân Nương không để Thanh Ngọc hầu hạ, nhìn chằm chằm một khuôn mặt đỏ rồi đi tới tịnh phòng, ngâm trong thùng tắm nửa canh giờ, trong ngoài đều rửa sạch mới đi ra ngoài.
Sau khi ngâm xong trên người thoải mái hơn rất nhiều.
Quán trọ nằm ở nơi phố xá sầm uất, tiếng náo nhiệt truyền vào hậu viện, Vân Nương cũng nghe thấy, rất muốn đi ra ngoài nhưng Bùi An không có ở đây, sợ gây phiền phức cho hắn nên ngoan ngoãn ở trong phòng.
Năm đó nàng bị nhốt năm năm không ra khỏi cửa, Thanh Ngọc cũng như vậy, nhớ tới ngọn đèn lồ ng nàng ấy vừa mới mang tới, Vân Nương chắc chắn Thanh Ngọc chưa từng thấy cho nên nàng vội vàng bảo nàng ấy cầm lấy, đóng cửa sổ lại rồi thắp bấc đèn bên trong.
Vẫn có ánh sáng, nhưng không thấy đặc sắc lắm.
Vì tái hiện bầu không khí ban đêm, Vân Nương bảo Thanh Ngọc tìm một miếng vải, chủ tớ hai người chui vào, cuối cùng đèn lồ ng cũng toả ánh sáng mờ nhạt, bốn mặt chậm rãi chuyển động, vẻ mặt Vân Nương đắc ý quay đầu khoe khoang với Thanh Ngọc: “Thế nào, có phải rất thần kỳ hay không?”
“Đúng là rất thần kỳ.” Thanh Ngọc gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Cho nên, đêm qua cô gia đã dùng một ngọn đèn lồ ng như vậy, suýt nữa làm cho chủ tử không xuống được giường?” Tiền đồ “xán lạn” quá.
Vân Nương: “...”
Nàng cảm thấy nha đầu này càng ngày càng không tri kỷ, đúng là bị nàng chiều hư rồi, nói chuyện hoàn toàn không để ý chủ tử mình có ngượng ngùng hay không, có thể bị ngượng ngùng chết hay không.
Buổi trưa, Bùi An không trở về, trước dẫn Minh Dương đến quán trà, sau bảo Đồng Nghĩa tới đón người.
Đêm qua Vân Nương đã ngắm nhìn quán trà hai bên bờ, biết rất náo nhiệt, hôm nay theo Đồng Nghĩa đi vào, dòng người đập vào mặt cũng không khác gì quán trà ở Lâm An.
Không giống nhau nhất chính là có một vài người ngoại bang ăn mặc kỳ dị.
Bùi An, Minh Dương và đoàn người ở lầu hai, Đồng Nghĩa dẫn nàng đi ngang qua, ánh mắt của không ít người phía dưới đều rơi vào trên người nàng.
“Uầy, đây là cô nương nhà ai vậy, dáng vẻ y chang thiên tiên.” Người nọ vừa nói xong, một người bên cạnh vội vàng túm tay áo hắn một chút, hạ thấp giọng nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Không nhìn người phía trước nàng là ai à, là gã sai vặt thân tín bên người Bùi đại nhân đấy, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
Người nọ vừa nghe, sắc mặt biến đổi rồi vội vàng che miệng, lại không nhịn nổi ghé tai thảo luận: “Ta đã nghe nói Bùi đại nhân cưới đệ nhất mỹ nhân Lâm An từ lâu, không nghĩ tới đúng là như vậy, đừng nói là Lâm An, dáng vẻ này mà đặt ở Kiến Khang chúng ta cũng là số một số hai, chỉ mong kiếp sau làm người như Bùi đại nhân thôi, thăng quan phát tài cưới mỹ nhân, mọi thứ đều rơi xuống…”
Hai người ngoại bang ngồi bàn bên trên, nghe không hiểu gì mà đại nhân, với nhân không đại, ánh mắt làm càn rơi vào trên người Vân Nương.
Lầu hai là chỗ ngồi riêng, giữa mỗi chỗ ngồi được ngăn cách bởi một tấm bình phong, không có vách tường ngăn cách, lúc đến ăn thì gần như cả tầng đều kín chỗ.
Lúc Vân Nương đến đây, người nên tới đã tới cả rồi, vẫn là mấy người trên xe ngựa ngày hôm qua, không thiếu một ai.
Thấy Vân Nương tiến vào, Minh Dương nở nụ cười với nàng một chút: “Không cần hành lễ.”
Vân Nương ngồi xuống vẫn khẽ chào.
Chỗ ngồi của mấy người cũng giống như trên xe ngựa, Bùi An ngồi một mình một bên, Vân Nương đi qua ngồi bên cạnh hắn.
Sau khi ngồi xuống Bùi An cũng không nhìn nàng, chỉ đẩy một chén trà trong tay đến cho nàng, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dương và tiếp tục đề tài lúc trước: “Chậm nhất là ngày mai, điện hạ nhất định phải đi.”
Minh Dương nhíu mày một chút: “Nhưng Kiến Khang này lớn như vậy, sao bổn cung đi dạo hết được.”
“Chắc là trong lòng điện hạ rõ ràng, sớm một ngày hay muộn một ngày đều giống nhau, kéo dài lâu chỉ thêm cành mẹ đẻ cành con.”
Minh Dương không nói lời nào, bỗng nhiên nhìn về phía Vân Nương, tò mò cười rồi hỏi: “Bùi phu nhân, chẳng lẽ ngày thường Bùi đại nhân cũng không có tình người như vậy à?”
Vân Nương: “...”
Nàng vừa mới ngồi xuống thôi mà.
Vân Nương quay đầu nhìn về phía Bùi An theo bản năng, mà Bùi An cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người đối diện nhau, đồng thời nhớ lại tất cả chuyện xảy ra đêm hôm qua, hai người nhìn nhau chằm chằm một hồi sau đó ăn ý liếc mắt sang chỗ khác.
Vân Nương không biết nên trả lời như thế nào, chắc chắn mặt nàng đã đỏ rồi, bất chấp khen một câu: “Chàng rất tốt, rất tốt.”
Chứ không phải không có tình người.
Nếu Bùi An thật sự không có tình người, hôm qua sẽ không đưa nàng ta một mình rời khỏi đội ngũ, mà đã giao cho người Bắc Quốc từ sớm rồi, hiện giờ không cho nàng ta ở lại lâu, chắc chắn là người Bắc Quốc thúc giục gấp gáp...
Đúng là nàng ta rất đáng thương nhưng Bùi An thì sao, hắn cũng chỉ là một người bán mạng cho Hoàng Thượng, nhận bổng lộc, người quyết định không phải là hắn.
Minh Dương không nghĩ tới nàng sẽ khen chồng ở trước mặt mọi người, ngày đó trên sân bóng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cuối cùng cảm thấy lời đồn cũng có phần đáng tin, đúng là rất đẹp, cũng hiểu được vì sao Hình Phong chung thuỷ một lòng với nàng.
Mỹ nhân, có người đàn ông nào không yêu.
Còn hôm nay phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa rồi.
Minh Dương không trêu nàng nữa, cười nói: “Biết, Bùi đại nhân rất tốt.”
Vừa dứt lời, có mấy người phía dưới đi lên, vừa lên lầu đã ồn ào ra miệng: “Mau lên rượu, lấy bình đến đến đây, cái nơi rách rưới gì vậy, uống rượu còn dùng chén, khó trách đều là một lũ hèn nhát…”
Là người Bắc Quốc.
Mấy người nghe ra cũng không nói gì nữa, lúc này có người Bắc Quốc tới đây thì có thể là thân phận gì nữa.
Tiểu nhị dẫn người Bắc Quốc đến chỗ ngồi: “Mời khách quan chờ một chút, rượu sẽ đến ngay, uống rượu này phải dùng chén là phong tục của Nam Quốc ta, người đọc sách gọi đây là nhã hứng, thích nếm mùi vị…”
“Chó má, miệng lưỡi văn vẻ đầy những lời lẽ sáo rỗng, vai không gánh được, tay không cầm nổi, gì mà thích nếm mùi vị, e là bình rượu cũng không nâng nổi…”
Vừa dứt lời, mấy người Bắc Quốc đi phía sau cười phá lên, vẻ mặt trào phúng.
Dân ngoại lai chạy đến địa bàn của mình vũ nhục mình, không mấy ai thoải mái cho được. Vừa rồi chỗ ngồi riêng còn náo nhiệt, chớp mắt một cái đã lặng ngắt như tờ, không ai nói nữa.
Vẻ mặt Bùi An vẫn bình tĩnh như trước, mặc dù sắc mặt Minh Dương không đẹp bằng vừa rồi nhưng vẫn bình tĩnh lại.
Sắc mặt Hình Phong không hiện ra nhưng lại cắn chặt răng.