Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 117



Phủ Bùi Quốc công.

Ngày Bùi An trở về, Bùi lão phu nhân và già trẻ cả nhà Lâm gia được đón về Lâm An.

Vân Nương chờ ở trước cửa từ sớm, đợi xe ngựa lão phu nhân dừng lại, lập tức vén rèm lên đưa tay đỡ bà: “Tổ mẫu, về nhà rồi.”

Bùi lão phu nhân vừa nhìn thấy nàng, hốc mắt đã đỏ lên, xuống xe ngựa ôm lấy nàng: “Nha đầu ngốc này.”

Ngày đó ở chùa Định Quốc(1), Vương lão phu nhân và thím Minh không hề nói gì cho bà biết, nếu biết bà có chết cũng không muốn rời đi, mình một đống tuổi rồi, chết rồi thì thôi, nha đầu này còn trẻ, cho dù chưa có con cái thì cũng là thiếu phu nhân Bùi gia của bà, cháu dâu của cháu trai bà, làm sao có thể để cho con bé một mình ở lại trong phủ.

(1)Mấy chương trước là chùa An Quốc.

Vương lão phu nhân khuyên bảo: “Nó hao hết tâm tư, không tiếc chạy đến trước mặt ta, vừa uy hiếp vừa cầu tình, nếu lúc này lão phu nhân trở về, chẳng phải phí công của nó sao?”

Thím Minh cũng khóc lóc nói: “Thiếu phu nhân đã ngàn dặn vạn dặn với cháu, cầu xin cháu dẫn lão phu nhân đi, bây giờ không rõ cục diện trong thành, lão phu nhân lại trở về, sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho thiếu phu nhân, cháu nhìn thấy lần này thiếu phu nhân trở về, giống như không còn giống như lúc trước nữa, rất thông minh, có lẽ trong lòng đã có dự tính tu sớm, lão phu nhân đi rồi, nàng cũng không có vướng bận, nhất định có cách thoát thân..”

Thât ra Bùi lão phu nhân cũng hiểu rõ, đi tới bước này, bà quả quyết không thể quay đầu lại nữa.

Bùi gia bà có tài đức gì để có một cô con dâu tốt như vậy…

Đêm đó không chỉ có Chung Thanh mà còn có nhị công tử Vương Kính Chi của Vương gia đưa tiễn, chờ đoàn người xuống núi, trong thành phía dưới đã rối loạn thành một cục, đột nhiên hoàng đế hạ chỉ cấm cửa thành, mấy người chạy đua ở đợt cuối cùng, vội vàng ra khỏi thành.

Về sau mới biết là thái tử không thấy đâu.

Rốt cuộc trận phong ba này vẫn đến, cũng không phải bà không biết tâm tư mấy năm nay của Bùi An, biết trong lòng thằng bé mang thù hận, sẽ không bỏ qua như vậy, sao bà lại không như vậy chứ, nhưng so với thù hận kia, bà càng muốn nó bình an sống tốt.

Bùi An lại nói: “Cho dù cháu sống thọ và chết tại nhà thì sao, cùng lắm chỉ ăn thêm nhiều gạo mấy chục năm, nhìn thế đao bị tàn phá thêm mấy chục năm.”

Lúc Bùi An rời khỏi Lâm An, trong lòng bà đã chuẩn bị sẵn sàng, nói cho hắn biết: “Cháu muốn làm gì thì cứ làm, không cần lo lắng cho bà, bà đã sống đến tuổi này, đã là thọ rồi.” Nếu có thể báo thù rửa hận, đòi lại công bằng, cái mạng của bà có tính là gì.

Cuối cùng chính bà đi ra, để con bé này trong đầm rồng hang hổ.

Mỗi một ngày đi ra ngoài thành, trong lòng bà đều kinh hồn bạt vía, sợ vòng xoáy này lại cướp đi một sinh mệnh vô tội của Bùi gia này.

Bây giờ có kết cục như vậy, cả nhà an toàn nguyên vẹn, là ông trời phù hộ, là cuối cùng ông trời cũng mở mắt, cũng là con bé này không màng tính mạng bất chấp mọi giá để báo thù cho Bùi gia, xả cơn tức này.

Sao bà có thể không cảm kích? Không chỉ có bà mà liệt tổ liệt tông nhà họ Bùi đều nên cảm tạ con bé.

Sau khi Bùi lão phu nhân bước vào cửa, nắm tay Vân Nương suốt cả đường, nắm tay nàng rất chặt, nhớ tới mối nhân duyên lúc trước nàng và Bùi An, bà cũng không phải người hồ đồ, sao không biết lời đồn kia là thật hay giả chứ.

Chẳng qua so với nhà họ Tiêu, nhà họ Vương và nhà họ Bùi mới là người chung một đường.

Hôm nay lại mới biết, so với nhà họ Vương, con bé này mới là người đáng quý nhất, là họ nhặt được bảo vật, trong lòng Bùi lão phu nhân nghĩ như vậy nhưng không nói ra, chỉ cảm thán nói: “Tất cả là duyên phận, cháu nên là người nhà họ Bùi bà, qua lần này, sẽ là hạnh phúc đến cuối đời, chúng ta cùng sinh sống vui vẻ…”

Hoàng hậu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngày cung biến ấy, Trương Trị nằng nặc phải đi theo Chung Thanh tiến cung.

Là chết hay sống, cũng chỉ có một lần như vậy, nếu một mình nàng trong cung có xảy ra chuyện bất trắc gì, hắn nên làm gì bây giờ, hắn nhất định phải đi, Chung Thanh cũng không ngăn được hắn.

Chung Thanh đi cứu thiếu phu nhân, hắn bèn cải trang thành tỳ nữ bên cạnh Hoàng hậu.

Hắn nghe thấy những lời nói của hoàng hậu, tận mắt nhìn thấy tất cả những gì nàng đã trải qua, có mấy lần không kiềm chế được, muốn xông lên làm thịt tên hoàng đế chó chết, sau đó bị Trần cô nương bên cạnh giữ lại, cảnh cáo: “Trương đại nhân không muốn tất cả mọi người chôn thay ngài phải không?”

Hắn có thể tưởng tượng được cảnh mấy năm nay nàng sống thế nào, bây giờ để cho hắn tận mắt nhìn một lần, còn làm hắn khó chịu hơn là bị ngàn tên xuyên tim.

Đến cuối cùng, hắn không dám nhìn nữa, chỉ có vùi đầu cắn răng ngăn nước mắt.

Nghe nàng nói ra câu đó: “Người bái đường thành thân cùng ta không phải bệ hạ mà là phu quân của ta, Trương Trị!” Lúc đó, hắn đã rơi lệ. Chỉ hận mình không có bản lĩnh, phải để cho nàng chờ đợi lâu như vậy, chịu đựng sự nhục nhã hơn mười năm.

Hắn hận không thể một đao giết hắn ta nhưng hắn đã đồng ý với thiếu phu nhân, mình chỉ có thể mang hoàng hậu đi, còn mạng hoàng đế phải để lại cho Bùi An.

Cuối cùng khi hoàng đế bóp cổ nàng, hắn cũng bất chấp mọi sự, đang định xông lên thì cấm quân cũng chạy đến, hoàng đế chỉ lo chạy trốn chứ cơ bản không chú ý tới hắn.

Hoàng đế chạy đi, người của Chung Thanh đánh giết vào, bách quan phía dưới bắt đầu sợ hãi, trong cung hỗn loạn thành một đống, vào giờ khắc này, cuối cùng bức tường cao vây quanh bọn họ cũng sụp đổ.

Hắn đỡ nàng dậy, nhìn nàng ho khan không ngừng, sắc mặt hồng tím, vừa hoảng sợ vừa khó chịu, không biết mình nên làm gì mới có thể để nàng dễ chịu hơn một chút, hắn ôm nàng vào trong ngực, trấn an từng tiếng từng tiếng một: “Không sợ nhé, A Nhân, ta đến đón nàng, đón nàng trở về…”

Hoàng hậu không nói nên lời, nhìn hắn rồi gật đầu rơi lệ.

Hắn cõng nàng đi ra ngoài cung, bước chân rất mau, hận không thể lập tức dẫn nàng đi ra khỏi tòa cung điện đã cầm tù hơn mười năm nay nữa, tuy quá muộn, cũng may lúc sinh thời hắn đã đón nàng ra ngoài, Trương Trị nhìn cửa cung cách đó không xa, khóc không thành tiếng: “A Nhân, ta không bao giờ đánh mất nàng nữa, nàng ở đâu ta ở đó, còn có Thiêm Nhi, ai cũng nói Thiêm Nhi lớn lên giống ta, một nhà chúng ta rời khỏi nơi đây, cả đời cũng không chia lìa nữa…”

Sau khi rời đó được nửa tháng, mới có tin tức của Trương Trị và Ôn Nhân.

Đồng Nghĩa tiến vào bẩm báo với Bùi An: “Trương đại gia mang nương…” Không thể gọi nương nương nữa, phi tần trong cung đã bị trả về từ lâu, hoàng hậu vốn là người mà Triệu Đào cướp, thái tử cũng là con cái của người khác, ai ai cũng biết chuyện xấu này, bây giờ hôn quân đã chết, hoàng hậu đi đâu cũng không ai quan tâm: “Trương đại gia nói sau chuyện này, mình không thể ở lại Lâm An nữa, mang Ôn thị và con của họ đến Giang Lăng. Ân tình của thế tử gia và thiếu phu nhân, cả đời này hắn cũng sẽ không quên, về sau nếu cần dùng đến chỗ của hắn, bất cứ lúc nào hãy thông báo một tiếng.”

Nhà họ Vương

Không chỉ có Trương Trị đi đến Giang Lăng, tin tức dời đô vừa xuất hiện, hơn phân nửa thế gia ở Lâm An đều đi theo tân hoàng đến Giang Lăng.

Mười mấy năm trước, Lâm An vốn chỉ là một tri châu, khi Triệu Đào đến, mới triệu tất cả môn hộ nổi danh khắp nơi tới Lâm An, thành lập đô thành.

Bây giờ nói muốn dời về Giang Lăng, trong đó cũng có không ít gia tộc như trở về quê cũ..

Vương gia cũng vậy.

Năm đó bị một thánh chỉ của hoàng đế triệu đến, cả nhà nhà họ Vương ngây người ở đây mười mấy năm, cũng không có bao nhiêu may mắn, không chỉ không có may mắn mà còn sống trong run sợ.

Đại gia làm một chức quan nhàn tản không có tương lai, nhị gia tòng quân lăn lộn đến danh hiệu tướng quân, nhưng phúc khí còn chưa đến, suýt nữa người một nhà bị ông liên lụy.

Bây giờ một hồi biến cố này, nhà họ Vương cũng tính toán kỹ, là chất xúc tác mạnh nhất để tạo phản.

Hơn hai ngàn binh mã trong tay Vương Kinh, Cố lão tướng quân giả chết nuôi binh riêng, Vân Nương càng không cần phải nói, cùng với cô gia nhà họ Bùi là thủ lĩnh tạo phản, mỗi người đều không thoát khỏi liên quan với nhà họ Vương.

Trong cung loạn lên một trận, Vương lão phu nhân gọi tất cả mọi người đến nhà chính.

Ngày xưa một mình bà âm thầm bày mưu trù bị, nắm chặt vận mệnh của cả nhà, bây giờ một khắc sinh tử này, dù kết quả như thế nào, mọi người đều có quyền biết chuyện. Người đến đông đủ, Vương lão phu nhân bèn nói: “Chắc hẳn các con cũng nghe tiếng gió gần đây rồi, chiến sự biên quan kịch liệt, người thủ thành là Cố lão tướng quân nhà mẹ đẻ nhị phu nhân, còn có cô gia Bùi An thế tử của Bùi Quốc Công của chúng ta.”

Cả thành đều biết chuyện này, đương nhiên nhà họ Vương biết.

Đại gia nhà họ Vương không kiềm chế nổi nữa.

Một nhà Cố gia, một người nhà họ Bùi, người nào cũng không thoát khỏi liên quan với nhà họ Vương, đại gia nhà họ Vương cũng nghe nói tiếng ủng hộ của dân chúng trong thành với hai nhà này, nhưng bên chỗ hoàng đế, ông ta cũng có nhân mạch của mình, ít nhiều cũng nghe một chút.

Có một câu nói là công cao át chủ.

Cũng có câu tường đổ người đẩy.(2)

(2)Raw là 众人推墙. Mình tra thì thấy câu này: 墙倒众人推m nghĩa là Bức tường sụp đổ và tất cả mọi người đẩy nó, như một câu nói, một khi một người mất quyền lực hoặc thất vọng, nhiều người sẽ nhân cơ hội tấn công anh ta và khiến anh ta hoàn toàn sụp đổ. (Baikebaidu)

Tốt nhất lúc này nhà họ Vương cứ án binh bất động(3), đợi hai bên có kết quả, phân ra thắng bại, nhà họ Vương lại tính toán.

(3)Án bình không hành động, chờ thời cơ rồi hành động

Nếu Bùi An và nhà họ Cố thắng, đối với nhà họ Vương mà nói đương nhiên là tốt, nhưng nếu thua, chắc chắn nhà họ Vương sẽ bị liên lụy.

Lần trước lão nhị là một ví dụ.

Mà tình huống lần còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, may mà hoàng đế còn tín nhiệm mẫu thân vài phần, bằng không nhà họ Vương đã bị hoàng đế khống chế từ lâu.

Trong lòng đại gia Vương sốt ruột, nhiều lần đi tìm Vương lão phu nhân nhưng đều bị bà đuổi ra ngoài, hôm nay bà chủ động nhắc tới, đại gia Vương lập tức đứng lên: “Mẫu thân, rốt cuộc tình thế bây giờ là gì? Cửa thành đóng rồi, người nhà họ Bùi và nhà họ Cố ở bên ngoài, không vạ lây tới, nhưng nhà họ Vương chúng ta còn ở bên trong, nếu đánh ác liệt, hoàng đế lấy chúng ta trút giận, chẳng phải là oan uổng sao, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ ra một chiêu phủi sạch quan hệ với hai nhà Bùi Cố trước, diệt trừ băn khoăn của bệ hạ, tự bảo vệ quan trọng hơn, nếu hai nhà Cố Bùi thật sự thắng, chúng ta còn có nhị phu nhân và tam nương tử có quan hệ thông gia…”

Đầu óc khó mà mài giũa, một chiêu này là một cách để vẹn toàn hai bên. Cỏ trên tường bị gió thổi bay, dính bốn phía(4), tất cả chỗ tốt đều rơi vào người ông ta.

(4)Cỏ trên tường là cỏ mọc trên đỉnh tường, khi có gió thì cỏ sẽ đung đưa theo gió, gió thổi về phía nào thì cỏ cũng đung đưa theo hướng đó. Thường là ẩn dụ cho những người không có chính kiến ​​và giữ vững lập trường. Chắc giống câu gió thổi chiều nào theo chiều ấy á

Quả là cách biệt một trời với tam cô nương vì lão phu nhân nhà chồng, lấy thân phận người họ nhà Vương tới uy hiếp bà.

Vương lão phu nhân hít sâu một hơi rồi mới nói: “Hôn quân vô năng, quốc nạn trước mắt, nhà họ Vương ta thân là dòng dõi thế gia, há là người tham sống sợ chết.”

Ngày thường, lão phu nhân vững như núi Thái Sơn, không ai đoán được tâm tư của bà, cũng không ai có thể chèn ép cán ngắn(5) của bà, đại gia Vương không hiểu hôm nay lão phu nhân bị làm sao, ngẩn người, sợ tới mức nhìn bên ngoài một vòng: “Mẫu thân ăn nói cẩn thận…”

(5)Đây nì: 短柄, chắc là nắm quyền á

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vẻ mặt Vương lão phu nhân bình tĩnh, bưng chén trà nhấp một ngụm: “Đến lúc này nhà họ Vương ta có thể thoát khỏi liên quan sao? Hơn hai ngàn binh mã nhị đệ con để lại đều ở trong tay Bùi An, chuyển đầu tiên bọn họ làm khi trở về là đánh vào cung, chém đầu hôn quân.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv