Thời khắc thay triều đổi đại, ai mà ngủ được, xếp hàng thành đội giống như ở cửa thành, chờ người bên trong đi ra.
Không dám chủ trì thế cục, một đám ồn ồn ào ào, Vệ Minh thấy hai người nửa ngày trời mà vẫn chưa đi ra, đi tới trước cửa nhắc nhở một tiếng: “Chủ tử, bách quan còn đang chờ.”
Vừa nói xong, cửa được mở ra, Bùi An nhíu mày: “Chờ ta làm gì?”
Cũng không cần Vệ Minh trả lời, thấy người đi ra, chúng thần tử đồng loạt quỳ xuống: “Bùi đại nhân, quốc gia không thể một ngày vô chủ…”
Quân chủ của một quốc gia đã không còn, phải có một người kế nhiệm.
Quả quyết không có thể là hậu nhân của Triệu Đào, chẳng phải là cho người ta cơ hội xoay người báo thù, nhưng không chọn nhà họ Triệu, ai mới thích hợp đây.
Vốn là loạn thế, người được lòng dân được thiên hạ, đạo đức Triệu Đào kém cỏi, cho dù bị người phản cũng là hành đạo thay trời, lúc này do công thần lên ngôi là thuận lý thành chương.(1)
(1)Sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Ai có khả năng, bản lĩnh và uy tín?
Không cần nghĩ, chỉ có Bùi An.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cũng không phải Vân Nương không nghĩ tới, nhưng muốn nàng ngồi trong hoàng cung này, bốn bức tường cao bao quanh, cả đời chỉ có thể ở bên trong, không thể đi bất cứ đâu thì ngực nàng đã thấy khó chịu rồi.
Nhưng nàng không biết Bùi An nghĩ như thế nào.
Nếu hắn thật sự muốn như vậy, không còn bị người khác hạn chế, ngồi lên cái ghế kia, nàng cũng có thể chậm rãi thích nghi vì hắn, cho dù khả năng cao nàng sẽ không vui…
Suy nghĩ trong lòng nàng đều viết rõ ở trên mặt, Bùi An nhìn nàng một cái rồi lôi kéo nàng đứng ở bậc thang.
Một thần tử phía dưới cao giọng nói: “Huệ Khang đế Triệu Đào, ngu ngốc vô năng, đức hạnh kém cỏi, đoạt dân phụ bá thần thê, khi quân địch xâm phạm không chỉ không chống địch mà còn chém thần tử giết dân chúng, hành động này chọc dân thần phẫn nộ, không xứng làm quân. Bùi gia đời đời là trung liệt, thành Lâm An vốn do Bùi quốc công quản lý, lần này Thiên Lang xâm chiếm, là Bùi đại nhân đứng mũi chịu sào, dẫn dắt tướng sĩ chống địch, giết hết Thiên Lang, bảo vệ Nam Quốc ta được bình an, dân chúng ta nở mày nở mặt. Bùi đại nhân có tài trị quân, có được lòng dân, đây là dáng vẻ của một quân vương, kính xin Bùi đại nhân lấy xã tắc làm kế(2), vạn họ làm tâm, lập tức đăng cơ.”
(2)Kế này nằm trong kế sách, mưu kế á
Chúng thần tử tán thành: “Khẩn cầu Bùi đại nhân lập tức đăng cơ…”
Trận thế lần này, thật ra cực kỳ giống đám lão già ở Giang Lăng kia.
Bùi An nắm chặt tay Vân Nương: “Giết Thiên Lang, chỉ vì làm trong bổn phận thần tử, Bùi An ta, vô tâm với quân chủ, kính xin các vị chọn thánh chủ khác.”
“Cái này…”
“Bùi đại nhân không làm quân vương, ai có thể xứng…”
“Bùi đại nhân…”
Không đợi thần tử nói tiếp, Bùi An giơ tay lên dừng lại: “Hôm nay đã muộn, các vị cũng vất vả, cứ về phủ nghỉ ngơi trước, đợi nghỉ ngơi hồi phục xong, mỗi người một chức vụ, có tấu chương nên trình lên đâu thì trình lên đó, tự nhiên sẽ có người xử lý, nếu có ai muốn thừa dịp này lừa gạt cái gì đó, hoặc là gây loạn, ngày sau đừng có hối hận.”
Hắn từ chối vị trí quân chủ, nhưng vẫn nói lời này để gõ đầu thần tử, tỏ ý rằng hắn cũng không định buông tay mặc kệ.
Lúc này người mới vừa trở về, không thể bức bách, bách quan đành phải cáo lui trước.
Trong cung điện hoàn toàn yên tĩnh, sắc trời trước mặt đã sáng, Bùi An dắt Vân Nương chậm rãi đi xuống bậc thang, nhớ tới sắc mặt lo lắng của nàng vừa nãy, hắn quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Không muốn làm hoàng hậu sao?”
Hoàng hậu, hoàng hậu của một nước. Người phụ nữ cao quý nhất trên đời này, nghe có vẻ rất uy phong. Nhưng Ôn thị hoàng hậu ngồi ở vị trí đó mười năm, cũng không quên được bên ngoài đẹp đẽ thế nào, một lòng muốn chạy trốn, có thể thấy được không phải ai cũng thích.
Nàng cũng không thích: “Ta cảm thấy thiếu phu nhân rất tốt.”
Bùi An cười: “Trùng hợp thật,Bùi thế tử cũng rất tốt.” Biết nàng lo lắng điều gì, Bùi An chậm rãi nói: “Nàng bị nhốt năm năm, một lòng khát vọng tự do, quả quyết không thể vào lồ ng giam đó nữa. Quyền thế hoàng thất ngập trời nhìn thì lớn, thật ra phải nhọc lòng rất nhiều, lúc trước còn tạm, bây giờ có nàng, lòng ta cũng lười biếng đi nhiều rồi, không muốn lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp của hai ta ở nơi vô dụng này. Ở trên chiến trường, lúc giết địch ta nghĩ kỹ rồi, nếu có thể may mắn sống sót, đời này không làm gì nữa, chỉ muốn cùng nàng bạc đầu đến già.”
Nàng nghe lòng vừa chua xót vừa ấm áp, thân thể dựa sát vào nhau, tựa vào vai hắn, bước chân bước đi cùng hắn.
Bùi An nghiêng đầu, cọ lên trán nàng một chút sau đó thấp giọng nói: “Chúng ta còn chưa đi được một nửa Nam Quốc, còn chưa tới Quả Châu đâu, lời hứa nàng hứa tìm ngựa cho vi phu còn chưa thực hiện được.”
Nàng rưng rưng nước mắt gật đầu: “Phải thực hiện chứ.”
Bùi An không nói ngược lại nàng quên mất, nàng lấy chuỗi san hô trên tay xuống đeo lên cổ tay y, hít mũi nói: “Cái này là thật đó, nó rất đáng quý, phải mất nửa hộp của hồi môn của ta mới mua được.”
San hô đỏ rực, tổng cộng một trăm lẻ tám viên, tất cả đều chính tay nàng chọn từng viên một, viên nào cũng mang theo vấn vương nhớ mang với hắn.
Bùi An rất thích, ngón tay lướt trên hạt châu: “Thật ra mấy năm nay vi phu cũng tích góp được không ít gia sản, đều cho nàng tất, nếu chê ít ta lại kiếm thêm…”
“Một hộp trân châu, thế nào cũng đủ rồi.”
“Vậy cũng không được, không bán được…
…
Tiểu biệt thắng tân hôn, người phía dưới cũng không thấy lạ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật ra đây là lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử mình lộ ra nụ cười mất giá như vậy, Chung Thanh ê răng, quay lưng lại không muốn nhìn nữa, gọi người ởi lại nhìn chằm chằm hoàng cung.
Vệ Minh tiến lên vén rèm xe ngựa ra, hai người lên xe ngựa, vẫn nắm tay không buông ra.
Trở lại phủ Quốc công đã là giờ Tỵ.
Sau một cơn mưa, nhà cửa đường xá được xối sạch, ngày hôm nay mặt trời treo lên cao, tươi sáng và sạch sẽ.
Biết được tin tức, Đồng Nghĩa đã chờ ở cửa phủ Quốc công từ sớm, làm nguyên bộ nghi thức chào đón tương tất ra hình ra dáng, bước qua chậu than, rưới nước lá bưởi, chiêng trống pháo nổ, rộn ràng đến mức như làm chuyện vui…
Đã vượt qua khổ đau, sau này mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Nghi thức xong, hai người trở lại sân tắm rửa thay quần áo, dùng bữa cơm trưa, cuối cùng cũng nằm trên giường.
Không có người quấy rầy, hai người tận tình ôm ấp nhau, sợ đè nặng nàng, hắn đỡ nàng nằm sấp trên người mình, mũi đối mũi, mắt đối mắt, giống như muốn ngắm nghía cho đủ những ngày xa cách ấy, ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Trước đó y nghe người phía dưới bẩm báo, nói nàng có thai, y còn từng lo lắng, về sau biết đây là mánh khóe ổn định hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ lại cảm thấy đáng tiếc, bàn tay y nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng, cọ cọ một chút: “Không có thật sao?”
Đương nhiên Vân Nương biết y đang nói chuyện gì, sắc mặt đỏ lên, lắc đầu có lệ, giọng nói hàm hồ: “Lang quân “cầm giữ” rất tốt, sao mà có được…”
Ngày đó tiến cung, hoàng đế sai người bắt mạch cho nàng tại chỗ, vẫn là nhờ hoàng hậu cho người đưa tới một viên đan dược từ sớm, làm cho mạch tượng của nàng hỗn loạn nhất thời, lúc này mới lừa gạt qua cửa được, có thể ở trong sân viện tường cao.
Nếu không… Nàng cũng không biết sẽ có kết cục gì.
Lấy đức hạnh của hoàng đế, tám phần mình phải tỷ muội với hoàng hậu, nếu là như vậy, có lẽ Bùi An sẽ sống không bằng chết đi, mình cũng sẽ không sống được đến bây giờ.
Cho nên mỗi lần nhớ tới hoàng hậu, nàng đều cảm thấy tất cả những gì mình trải qua đều không tính là gì, ông trời đã ưu ái với nàng. Chỉ mong hoàng hậu đoàn viên với Trương Trị, một nhà ba người có thể quên đi quá khứ, vui vẻ sống qua ngày.
Trong lòng nàng nghĩ đến hoàng hậu, Bùi An lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của nàng.
Thật ra hắn rất muốn “cầm giữ” không tốt…
Không sợ đè nặng nàng nữa, hắn xoay người ôm nàng xuống dưới thân, mổ lên cánh môi nàng: “Có bản lĩnh thì đợi lát nữa đừng đẩy ta.”
Nàng bị y đè nặng không thể động đậy, vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhắc nhở y: “Lang quân mệt mỏi.” Bùi An cưỡi ngựa chạy suốt chặng đường, hẳn là hai ngày rồi chưa nghỉ ngơi.
“Không mệt.”
Hắn đưa tay kéo cạp váy của nàng, nàng túm lấy cánh tay hắn, không cẩn thận lại kéo một miếng vải lụa giấu trong cổ tay hắn xuống.
Tơ lụa được gấp thành miếng dài, chắc là buộc trên tay hắn rất lâu mới có nếp gấp sâu như vậy, Vân Nương khó hiểu, hơi nâng cằm hắn lên, đẩy hắn ra khỏi cổ mình, thở hổn hển hỏi: “Đây là vật gì?”
Nói xong cũng không đợi y trả lời, nàng tự mình mở ra xem.
Là một tấm vải thêu, bị gấp gãy đến nhăn nhúm, hoàn toàn kéo ra mới nhìn thấy chữ bên trong.
Một từ “An”.
Một từ “Miên”.(3)
(3) Miên là từ nè: 宀, nó là phần đầu của chữ “宁” (chữ Ninh).
Đương nhiên nàng nhận ra, chính nàng còn từng nói muốn thêu túi tiền cho hắn, ở trên thuyền thêu một nửa, còn chưa thêu chữ “Ninh” xong đã ngã xuống sông.
Không nghĩ tới nó nằm trong tay hắn, không ngờ còn giữ lại mà còn buộc ở trên cổ tay.
Quần áo trên lồ ng ngực Bùi An đã mở toang, thấy ánh mắt nàng ngơ ngác cứ nhìn không nhúc nhích, lại trượt xuống khỏi người nàng, ôm nàng vào trong ngực rồi thấp giọng nói: “Nàng nói không sai, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ mãi mãi biệt ly, ngày đó ta rời khỏi Giang Lăng, cũng quên lấy một vật gì đó của nàng để nhớ nhung, sau đó lại gặp được người của Minh Xuân Đường, mới có được tấm vải thêu túi tiền chưa hoàn thành này, cứ buộc nó ở trên cổ tay, có nó ở đây, trong lòng kiên định hơn rất nhiều.”
Hắn nói như vậy, trong chốc lát lòng nàng tự trách áy náy, đúng thật nàng chưa tặng hắn thứ gì, nếu sớm biết sẽ chia xa ở Giang Lăng, như thế nào nàng cũng nên thêu thêm một chiếc túi tiền cho hắn.
Nàng áy náy ôm lấy Bùi An: “Ngày mai thiếp sẽ thêu xong cho lang quân, thêu thêm một ít đồ mới, không chỉ là túi tiền, còn thêu khăn, đệm giày, lang quân muốn cái gì thiếp sẽ thêu cái đó…”
Rốt cuộc Bùi An cũng chột dạ: “Không cần, không phải lần này có chuỗi hạt san hô sao, những thứ kia, ta tìm tú phòng lấy là được.”
Vân Nương vẫn cứ tự trách, nằm ở trong ngực hắn thề nhất định phải thêu cho hắn nguyên cả ngọn núi, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên phản ứng lại, cũng không phải nàng chưa tặng gì cho y, mặc dù lúc này không thích hợp lắm nhưng không nhịn được, hỏi: “Ngọc bội thiếp tặng lang quân đâu?”
Ánh mắt Bùi An chợt lóe.
Vân Nương thấy vẻ mặt này của hắn thì hơi sửng sốt: “Mất rồi sao? Không sao, mất thì mất…” Dù sao cũng đã tặng cho người khác, lần sau nàng lại mua một cái mới cho hắn.
“Không mất.” Bùi An không nhìn nàng: “Cho vị hôn phu cũ của nàng rồi.”
Vân Nương:...
Hai người trò chuyện xong, đến buổi chiều mới yên tĩnh, tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.
Tin tức trong cung được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Hoàng đế sợ tội tự sát.
Ngày hôm qua Bùi An rời khỏi điện Cần Chính, hoàng đế đã chết, tự mình đâm một dao vào tim.
Sau khi chính tai nghe được Bùi An đã từ chối lời đề cử của tất cả các triều thần, hoàng đế không phát ra âm thanh nào, cũng không kêu cứu, chỉ trừng mắt khó tin được chuyện mình vừa mới nghe.
Bùi An hắn dốc sức hạ bệ ông ta, cuối cùng không phải vì ngôi vị hoàng đế sao?
Không thể nào, sao trên đời lại có người không hề tính toán cho bản thân mình như vậy chứ.
Bàn cờ này của hắn dùng đủ loại mánh khóe chiêu trò, thậm chí còn xông pha chiến trường không sợ sinh tử, cũng không phải vì ngôi vị hoàng đế, vậy hắn vì điều gì?
Trong đầu hoàng đế đã có câu trả lời, nhưng chính câu trả lời này còn khiến ông ta khó chấp nhận hơn là việc Bùi An mưu phản.
Trong lòng không khỏi nhớ đến năm đó Bùi quốc công đưa ông ta trở về Lâm An, hắn quỳ xuống cầu xin ông ta: “Thần không ước gì cả, chỉ mong thiên hạ thái bình, bá tánh không chìm trong khói lửa chiến tranh, vương gia có thể hứa với thần không?”
Này thì có gì khó?
Thiên hạ thái bình, là bổn phận của người quân chủ.
Sau đó Bùi phu nhân tự sát, hắn chạy vào cung kề gươm vào cổ mình nhưng cuối cùng vẫn không có động tĩnh gì, nước mắt rưng rưng hỏi ông ta: “Hoàng thượng còn nhớ lời đã hứa với thần không?”
Vì tự bảo vệ mình, đương nhiên ông ta gật đầu: “Thiên hạ thái bình, trẫm chưa bao giờ quên.”
Trên đời này thực sự có những người vô tư vị tha như vậy sao? Vì lợi ích của dân chúng thiên hạ, vì thiên hạ thái bình, mà có thể nhẫn nhịn mọi chuyện, có thể liều mạng bằng mọi giá nào?
Lúc trước là Bùi Hằng, bây giờ là Bùi An...
Dáng vẻ của một quân vương… Chỉ có người lòng mang quốc gia và dân chúng mới có dáng vẻ của một quân vương. Hoàng đế đau đớn khóc lên, không phải ông ta chưa từng nỗ lực, ban đầu ông ta cũng muốn giữ được thiên hạ này, nhưng sau đó...
Khi Chung Thanh vào xem xét tình hình, hắn thấy hoàng đế đâm con dao vào tim mình.