Lâm An.
Cách tiết Trùng Dương chỉ còn năm ngày, Đồng Nghĩa đi phố về, ôm một đống vải mới rồi giao cho thợ may trong phủ: “Phu nhân nói chuyển mùa, may cho mọi người thêm mấy bộ quần áo mới.”
Đưa vải lụa về, Đồng Nghĩa đóng cửa lại mới bẩm báo với Vân Nương: “Phu nhân, hẻm vải có tin tức, hôm nay Tri châu Kiến Khang phái người dâng tấu chương tiến cung, thỉnh cầu tiết Trùng Dương được vào Lâm An, vì Hoàng Thượng mà tặng xe hoa, vũ nữ để chúc mừng.”
Vân Nương đang chọn hạt san hô.
Lần trước ở Kiến Khang thiếu chút nữa bị lừa mua đồ giả, sau khi trở về Lâm An, bèn bảo Đồng Nghĩa đi hỏi thăm, ra giá cao để mua mấy đợt hàng thật loại một về, từ đó chọn những hạt tốt nhất rồi tự mình xâu chuỗi.
Nghe Đồng Nghĩa nói xong, nàng dừng việc trong tay.
Ấn tượng đầu tiên của Tri châu Kiến Khang để lại cho nàng thật sự không tốt lắm, lúc này ngược lại lại làm một chuyện tốt.
Bây giờ hoàng đế còn đang ở trong mộng, cũng là lúc buông lỏng cảnh giác nhất, người của Chung Thanh và Trương Trị có thể tiến vào hay không, còn phải xem hoàng hậu nương nương xúc tác một phen.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thanh Ngọc: “Đưa thư vào cung, nói cho hoàng hậu biết thời cơ đã đến.”
Từ khi tin tức chiến thành của Tương Châu truyền về, năm lần đánh lui quân Bắc, lại có được đá thần phượng hoàng, dân chúng trong thành Lâm An vui vẻ, hoàng đế cũng vui vẻ, ngày xưa không muốn lên triều, lười nghe những thần tử trên triều đình kia, lúc thì hùng hổ bức người, lúc thì lục đục với nhau, hôm nay buộc tội tham quan này, ngày mai lại buộc tội tham lam kia, bây giờ không giống vậy, không khí trên triều đình hoàn toàn thay đổi, chỉ một thoáng, tất cả thần tử đều cung cung kinh kính với ông ta, phục tùng dễ bảo, dâng tấu chương cũng là chuyện tốt.
Không chỉ Kiến Khang, mấy Tri châu phụ cận cũng dâng tấu chương, muốn đến Lâm An tặng xe hoa.
So với cảnh tượng trước kia, hiển nhiên đây mới là thái bình thịnh thế thật sự.
Nhớ tới gần đây hoàng hậu vì cái chết của Trương Trị mà tức giận với ông ta, cứ rầu rĩ không vui, hôm qua lại ngã xuống giường nấu thuốc, ông ta đi vào thăm, nghe nàng nói với tỳ nữ bên cạnh về chiếc xe hoa nàng thấy khi con nhỏ.
Một thương hộ bán trà, sao có thể so sánh với vua của một quốc gia.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nàng thích xem náo nhiệt, ông ta sẽ cho nàng chiêm ngưỡng náo nhiệt thật sự, cho nên tất cả tấu chương muốn vào Lâm An dâng ca múa, hoàng thượng đều chấp thuận.
Hơn nữa hạ lệnh đêm Trùng Dương không cần cấm giờ giới nghiêm.
Từ trên triều đình trở về, thái giám phía dưới lại đưa một phần danh sách cho ông ta: “Bệ hạ, vừa rồi Vương lão phu nhân phái người đưa tới, nói là lễ Trùng Dương sắp đến, tính toán mang theo mấy phụ nhân đến chùa An Quốc lễ Phật, tế bái đá thần, cầu phúc cho Nam Quốc và bệ hạ.”
Hoàng đế biết việc này.
Ngày đó Vương lão phu nhân tiến cung, dâng một phần kinh Phật do bản thân chép lại, thành kính nói: “Đã là đá thần trời ban, nên được hương khói cung phụng.”
Phụ thân Vương lão phu nhân là danh gia đại nho khi phụ hoàng còn đương triều, nổi danh như Tần các lão, nhưng so với lão già ngoan cố cứng đầu nhà họ Tần kia, Vương lão phu nhân thông suốt hơn nhiều.
Mấy năm nay bà cũng không tham dự triều chính, chỉ yên lặng lễ Phật cho hoàng thất, cũng không leo lên quyền thế, mấy hậu bối trong nhà kia, ngoại trừ Tam tiểu thư ngoài ý muốn gả cho Bùi An thì hôn sự của mấy vị thiếu gia tiểu thư còn lại đều hứa hôn với gia đình trung quy trung củ(1), tính ra, còn không cao bằng Vương gia.
(1)Gia đình phù hợp với chuẩn mực của xã hội.
Hoàng đế có ấn tượng không tồi với Vương gia, nghe bà nói không sai, đá thần nên dời lên chùa miếu.
Ngày đó hoàng đế bèn sai người mang đá thần lên chùa An Quốc.
Vương lão phu nhân đề nghị tự mình dẫn theo mệnh phụ trong thành, đi dâng hương sao chép kinh Phật, hôm nay coi như đã chuẩn bị danh sách xong, hoàng đế cầm lấy danh sách từ trong tay thái giám, mở ra lướt qua, đa số là một ít phụ nhân thích lễ Phật.
Bất ngờ là lão phu nhân phủ Quốc công cũng ở trong danh sách.
Sắc mặt hoàng đế sáng ngời, ngược lại cảm thấy rất hài lòng.
Lão tổ tông Bùi gia, mẫu thân của tiên liệt(2) Bùi quốc công, muốn tự mình thay ông ta lễ Phật cầu phúc, sao ông ta không vui cho được.
(2)先烈: Người có công lao to lớn, danh tiếng lẫy lừng thời trước.
Vừa lúc để cho dân chúng thành Lâm An nhìn một chút, ai mới là chủ tử của Lâm An này, chủ tử của thiên hạ này.
"Sau đại nho, quả thật rất khác, vẫn là Vương lão phu nhân biết làm việc.” Hoàng đế khen một câu, phân phó với Vương Ân: “Nói cho Vương lão phu nhân biết, trẫm chuẩn.”
Thư của Bùi An đến tay Vân Nương, đã là một ngày trước khi tiết Trùng Dương.
Sáng mai lão phu nhân sẽ xuất phát đi chùa An Quốc, Chung Thanh cũng liên lạc xong xuôi với đầu kia, đêm mai sau khi vào thành sẽ lập tức đi chùa An Quốc, đón lão phu nhân ra khỏi thành.
Trong lòng Vân Nương vẫn căng thẳng, dậy sớm, bảo Thanh Ngọc thu dọn đồ đạc, mang lên xe ngựa cho lão phu nhân.
Ra khỏi Lâm An sẽ xóc nảy cả đường, sợ bà chịu khổ cho nên Vân Nương bảo Thanh Ngọc lót mấy chiếc chăn đệm ở trên giường, thu dọn xong mới đi đến viện của lão phu nhân, trò chuyện với bà cả buổi chiều.
Sợ bà không muốn đi, Vân Nương không nói trước cho bà biết, nàng đã dặn dò tổ mẫu Vương gia rồi, chờ đến chùa An Quốc mới nói cho bà biết.
Cơm chiều, Vân Nương cũng ở lại trong phòng Bùi lão phu nhân, Bùi lão phu nhân bảo đầu bếp dựa theo khẩu vị của Vân Nương làm một bàn thức ăn, Vân Nương vẫn không có khẩu vị gì, Bùi lão phu nhân nhìn thấy, đau lòng nói: “Sao mà sắc mặt càng chăm càng kém thế, tại thai nghén sao, cái này là lúc khó chịu nhất, ăn không nổi cũng phải ăn một chút, đừng làm hại thân thể.”
Vân Nương ngoan ngoãn gật đầu, lùa hai miếng cơm.
Thím Minh ngồi bên cạnh cười, trêu chọc nói: “Em bé trong bụng thiếu phu nhân, hơn một nửa là nhớ cha mình, không thấy người không yên.”
Vừa dứt lời, gã sai vặt trong phủ bỗng đi vào, trong tay cầm một phong thư, vẻ mặt vui vẻ chào hỏi lão phu nhân rồi nhìn về phía Vân Nương: “Thiếu phu nhân, thế tử viết thư.”
Bức thư được công khai, hôm nay thị vệ mới đưa đến.
Bùi lão phu nhân đã biết tin tức Bùi An ở lại Tương Châu từ sớm, Vân Nương cũng không giấu, lấy phong thư ra trước mặt lão phu nhân rồi lấy mở ra.
Đầu hai bà cháu lập tức ghé vào một chỗ, đồng loạt nhìn sang
Mở đầu là: Vợ ta Ninh Ninh.
“Ninh Ninh?” Bùi lão phu nhân sửng sốt, nhìn về phía Vân Nương, cười nói: “Khuê danh này hay quá.”
Sắc mặt Vân Nương đỏ lên, may mà trong thư không có chuyện gì quan trọng, toàn nói vụn vặt, cũng nhắc tới lão phu nhân, để cho bà giữ gìn sức khoẻ.
“Xa như vậy mà chỉ gửi một phong thư, viết một trang, liếc mắt một cái là hết, đúng là uổng danh tiếng Trạng Nguyên của nó mà.” Lão phu nhân nói thoải mái nhưng hốc mắt chợt đỏ lên.
Trong lòng Vân Nương cũng chua xót, trên mặt lại không để lộ, cười nói: “Nếu viết nhiều, sẽ không giống lang quân.”
“Cũng đúng, cái thằng bé hũ nút kia, viết một trang như vậy đã làm khó nó rồi.” Từ sau khi Bùi An đi, ngày thường lão phu nhân rất ít khi nhắc tới hắn, nhưng vẻ mặt bây giờ toàn là lo lắng vướng bận.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đã chết cả rồi, bây giờ cũng chỉ còn lại một đứa cháu trai như vậy, sao bà có thể không nhớ cho được…
Vân Nương cất thư vào, cầm tay lão phu nhân, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu yên tâm, đàn ông Bùi gia người nào cũng đầu đội trời chân đạp đất, văn lang quân có thể là Trạng Nguyên, võ có thể bắt giặc, cho dù lên chiến trường cũng là anh hùng tướng dũng, thành Lâm An này là nhà của chàng, Vân Nương tin tưởng chàng sẽ nhanh chóng trở về, mấy năm nay lang quân và tổ mẫu nương tựa lẫn nhau, trên đời này, chàng cũng chỉ còn lại một người thân là tổ mẫu, tổ mẫu nhất định phải bảo trọng thân mình, đừng để chàng lo lắng, miễn cho chờ chàng trở về lại đau lòng.”
Nửa câu đầu Bùi lão phu nhân đồng ý, nhưng nửa câu sau bà không thích nghe, quay đầu ra vẻ trách cứ: “Cháu thì không phải sao? Cháu là phu nhân nó cưới hỏi đàng hoàng, là mẹ của con nó, một nhà chúng ta không được thiếu một ai.”
Cổ họng Vân Nương nghẹn lại, gật đầu: “Tổ mẫu nói đúng, cháu cũng bảo trọng, nhất định sẽ bình an chờ chàng trở về.”
Sau bữa tối, Vân Nương cũng không vội vã trở về mà hầu hạ lão phu nhân nghỉ ngơi mới đi ra ngoài, không trở về viện mà đi thẳng đến phòng thím Minh.
Bây giờ nàng mang thai, lão phu nhân không có khả năng bỏ nàng lại một mình được.
Nghe nha hoàn nói thiếu phu nhân đến, thím Minh ngẩn người, vội vàng mời vào, nhìn thấy Vân Nương, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân không khoẻ ở chỗ nào sao?”
Vân Nương lắc đầu, nhấc chân bước vào cửa, quay đầu lại đóng cửa rồi quỳ xuống với thím Minh: “Thím Minh, Vân Nương có một chuyện cầu xin.”
Thím Minh hoảng sợ, vội vàng đưa tay đỡ nàng: “Thiếu phu nhân có ý gì vậy, mau đứng lên đi, có chuyện gì cháu cứ trực tiếp phân phó là được, tại sao lại quỳ…”
Vân Nương không để bà ấy nâng đỡ, kiên trì quỳ gối ở đó, ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt lộ ra sự cảm kích: “Cái quỳ này, là cháu thân là vãn bối nên quỳ, mấy năm nay thím Minh rời xa nhà, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc lão phu nhân, Vân Nương thay lang quân cảm tạ thím Minh.”
“Lão phu nhân là cô mẫu của ta, ta chăm sóc bà ấy là chuyện nên làm, thiếu phu nhân đừng nói những lời này, mau đứng lên…”
Đột nhiên Vân Nương lại nói: “Thế cục của phủ Quốc công bây giờ, chắc hẳn trong lòng thím Minh cũng đã hiểu rõ, lang quân thân ở chiến trường, hoàng đế nghi kỵ, thời điểm mấu chốt không tránh khỏi sẽ mang cháu và tổ mẫu ra uy hiếp, đến lúc đó, đừng nói đến cháu và tổ mẫu, sợ là lang quân cũng không sống được.”
Thím Minh sửng sốt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lần trước Bùi lão phu nhân bị hoàng đế mời vào trong cung, tình thế của phủ Quốc công ra sao, sao thím Minh có thể không biết, chẳng qua ngày thường lão phu nhân để cho bà ấy chớ biểu hiện ra ngoài, dọa thiếu phu nhân.
Vân Nương tiếp tục nói: “Cho nên, tổ mẫu nhất định phải đi, ngày mai đến chùa An Quốc lễ Phật, cháu đã chuẩn bị hết tất cả, đợi lão phu nhân đến chùa An Quốc, ban đêm sẽ có người đến tiếp ứng, thím Minh nhớ kỹ, người nọ họ Chung, tên một chữ Thanh, là thân tín của lang quân, thím Minh cứ đi theo hắn, dù có như thế nào cũng phải đưa lão phu nhân ra ngoài thành.”
Thím Minh sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần: “Vậy, vậy còn cháu thì sao?”
“Thím Minh đưa lão phu nhân đi trước, cháu ở lại có chuyện cần phải làm, chờ sau khi kết thúc sẽ ra ngoài hội hợp với lão phu nhân.”
Thím Minh không phải kẻ ngốc, sao có thể tin lời này của nàng.
Bùi An còn đang ở trên chiến trường, nếu đột nhiên phủ Quốc công người đi nhà trống, nhất định sẽ khiến hoàng đế hoài nghi, đến lúc đó trong cơn giận dữ, định tội danh mưu phản, Bùi An có thể sống sao? Trước khi cô gia yên ổn, Bùi gia phải có người ở lại.
Nàng không đứng dậy, thím Minh liền quỳ xuống theo nàng, nức nở nói: “Nhưng lỡ thiếu phu nhân có chuyện bất trắc gì, sao lão phu nhân có thể sống một mình được?”
“Thím Minh yên tâm, cháu sẽ không sao.” Vân Nương cười, con ngươi trong sáng, tâm ý kiên quyết: “Lời giải thích cho phủ Quốc công còn chưa đòi lại, món nợ năm mạng người cũng chưa đòi lại, cháu sẽ không rời đi, Bùi gia ở đâu, cháu sẽ ở đó. Còn lang quân… Dù phải cũng phải để lại cho chàng một người thân.”
Nước mắt thím Minh tràn mi: “Nhưng cháu mang thai…”
“Cháu không mang thai.” Vân Nương nhìn vẻ ngạc nhiên của thím Minh, giải thích: “Ngày đó cháu xưng mang thai chỉ để đánh tan băn khoăn của hoàng đế thôi.
Nói xong, Vân Nương lại muốn dập đầu với bà ấy.
Một tay thím Minh giữ chặt nàng, ôm nàng vào trong ngực, khóc nói: “Thiếu phu nhân không được, thím hứa với cháu, hứa với cháu…”
Bùi gia tích nhiều đức như vậy, cuối cùng cũng được phúc báo như vậy, cưới về một vị thiếu phu nhân như vậy.
Ngày hôm sau là lễ Trùng Dương, cả nước hoan hỉ.
Xe ngựa dẫn đường của Vương gia đã chờ ở bên ngoài từ sớm, Vân Nương đỡ cánh tay Bùi lão phu nhân, chậm rãi đưa bà ra khỏi cửa.
Bùi lão phu nhân dặn dò: “Tổ mẫu Vương gia cháu nói phải ở lại bảy ngày mới linh, mấy ngày nay bà không ở trong phủ, cháu phải ăn cơm ngoan đấy, đợi bà đến chùa An Quốc, câu xin Bồ Tát phù hộ cháu ít chịu khổ…”
Vân Nương cười: “Dạ, cảm ơn tổ mẫu, tổ mẫu cũng phải giữ gìn sức khoẻ nhé.”
“Yên tâm, thân thể bà cứng lắm…”
Vân Nương vẫn đưa lão phu nhân lên xe ngựa mới lui về, thím Minh tiến lên, nhân cơ hội lén lút nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân phải bảo trọng ngàn lần.”
Vân Nương gật đầu: “Thím yên tâm.”
Vân Nương đứng ở cửa, nhìn xe ngựa lăn bánh chậm rãi rời khỏi ngõ nhỏ, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất, chợt cảm thấy thoải mái đi nhiều.
Hoàn toàn không nhìn thấy bóng xe, Vân Nương mới quay đầu lại.
Vừa vào viện, biểu cảm trên mặt nghiêm túc, hỏi Thanh Ngọc: “Trong cung có tin tức chưa?”
Thanh Ngọc gật đầu, ghé tai nói: “Tối nay, hoàng hậu nương nương nói muốn dẫn thái tử ra.”
Vân Nương sửng sốt: “Hoàng đế đồng ý rồi?”
Thanh Ngọc cười cười: “Hôn quân kia đang phiêu phiêu trong tầng mây, đoán chừng bản thân họ gì còn chả biết, còn tưởng rằng mình chiếm được lợi, cướp phu nhân người ta, có sẵn con trai, muốn nô tỳ nói cứ chờ ông ta chết già, con trai Trương gia lên ngôi, làm cho cả thiên hạ đều biết, ông ta đội một cái mũ xanh.”
Đúng là một kế sách hay nhưng Vân Nương cũng không đợi được, đưa lệnh bài trong tay cho Đồng Nghĩa: “Điều người cướp thái tử.”
Để hoàng đế khóc cho con trai người khác rồi nói tiếp.
Hai vạn binh mã cũng sắp đến Tương Châu, qua mấy ngày, tin tức Tương Châu ắt sẽ truyền vào Lâm An, hoàng đế nhất định sẽ giận dữ.
Đêm Trùng Dương.
Sắc trời còn chưa tối, cửa thành đã ngập tràn ngựa xe như nước, xe hoa của mấy Châu phủ phụ cận xếp thành hàng dài, chậm rãi đi vào, rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt.
Bởi vì hoàng đế hạ lệnh, tối nay cùng vui vẻ với dân chúng, cửa thành cũng không canh gác nghiêm ngặt.
Có rất nhiều người đến.
Ngồi trong hoàng cung cũng có thể nghe được tiếng nhộn nhịp ở bên ngoài.
Vương Ân mặc áo bào cho hoàng đế xong, thấy sắc mặt ông mang theo chờ mong rõ rệt, cười khen ngợi nói: “Bệ hạ thánh minh, là một đời minh quân, đã nhiều năm nô tài chưa từng nhìn cảnh tượng vạn dân trên bầu trời này.”
Lời này nói cũng không sai. Lúc tiên hoàng cầm quyền là khi chịu người Kim(3) quấy phá, mấy năm kẹp đuôi làm người, cuối cùng còn chết trong tay loạn tặc, nào có mặt mày rạng rỡ như hôm nay.
(3)Mình chỉ tra ra nhà Kim chứ không có người Kim. Người Nữ Chân là một bộ phận thuộc nhóm các dân tộc Tungus sinh sống chủ yếu ở khu vực Mãn Châu và phía Bắc của bán đảo Triều Tiên. Họ nổi tiếng với việc thành lập nên nhà Kim trong lịch sử Trung Quốc.
Hoàng thượng nở nụ cười hai tiếng, ngược lại cũng biết khiêm tốn: “Không được nói bậy bạ như vậy được, tổ tiên của Triệu gia, người nào không phải minh quân trẫm muốn noi theo?”
Vương Ân khom lưng: “Vâng.”
“Hoàng hậu đâu?”
“Bẩm bệ hạ, nương nương đã chuẩn bị xong, thái tử điện hạ cũng ở đây, chỉ chờ bệ hạ.”
“Đi thôi.”
Giờ Tuất vừa đến, do cấm quân mở đường, hộ tống hoàng đế, hoàng hậu và thái tử từ cửa chính cửa Khánh Đức xuất cung, dọc theo đại đạo bắt đầu dạo phố.
Xe hoa do các Châu phủ đưa tới xếp hàng thành tầng tầng lớp lớp ở hai bên đường, đèn đuốc sáng trưng giống như thắp đèn trời, màu sắc sặc sỡ, đua nhau khoe sắc.
Long liễn của hoàng đế chậm rãi đi tới, đám người bắt đầu hô to.
“Bệ hạ vạn tuế.”
“Thánh chủ minh quân, phù hộ Nam Quốc ta…”
Từng âm thanh truyền vào lỗ tai, hoàng đế cực kỳ hưởng thủ, giơ giơ tay lên thân thiện chào hỏi với dân chúng.
Hoàng hậu ngồi bên cạnh ông ta, nắm chặt tay thái tử, ánh mắt cũng không nhìn hoa đăng mà là không ngừng tìm kiếm trong đám người, tìm một hồi cũng không phát hiện manh mối, đang mất mát dời tầm mắt thì đột nhiên phía trước có một người chơi xiếc.
Con ngươi Hoàng hậu vừa ngước lên, sắc mặt không còn màu máu trong nháy mắt, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm người phun lửa trước mặt, máu quanh người giống như đông lại.
Đột nhiên hoàng đế quay đầu: “Hoàng hậu cảm thấy thế nào, có nhộn nhịp không?”
Hoàng hậu cuống quít dời mắt, gật đầu: “Nhộn nhịp lắm, có thịnh thế này là nhờ bệ hạ có tài trị quốc.”
Đèn đuốc đan xen trên xe hoa, hoàng đế cũng không chú ý tới sắc mặt của nàng không đúng, nhéo nhéo tay nàng và thái tử, cười nói: “Hoàng hậu thích, thì phải chú ý sức khoẻ hơn, đợi thân thể tốt hơn…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên xe hoa bên cạnh bốc cháy, ánh lửa vọt lên trời trong nháy mắt.
Hoàng đế biến sắc.
Cấm quân lập tức vây quanh: “Bảo vệ bệ hạ.”
“Bệ hạ, nương nương, hạ long liễn trước…”
Đám người cũng bắt đầu ồn ào: “Đi lấy nước…”