Chu Tương Tương vừa dứt lời, Phó Tranh ngẩn người ngồi tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, mắt cũng không chớp một cái.
Chu Tương Tương thấy anh bất động, đưa tay đẩy anh một cái, "Anh còn ngơ ra đó làm gì? Nhanh lên!"
Cuối cùng Phó Tranh cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt ngu ngơ mới vừa rồi được thay thế bằng vẻ mặt mừng như điên, anh kích động, chợt ôm lấy Chu Tương Tương, "Vợ, em có??"
"..." Chu Tương Tương hận không thể trợn trắng mắt với anh, dùng sức đẩy anh ra, "Em không muốn có!"
Nhưng mà, đã hai tháng rồi dì cả của cô vẫn chưa tới, khả năng có là rất lớn.
Phó Tranh vội vàng che miệng Chu Tương Tương, trừng mắt nói: "Tương Tương, em đừng có nói lung tung, nếu để con nghe thấy sẽ không vui!"
Chu Tương Tương: "..."
Phó —— thiểu năng trí tuệ!!
Phó Tranh dừng xe lại, trước khi xuống xe, nắm chặt tay Chu Tương Tương, vô cùng căng thẳng dặn dò cô, "Tương Tương, em đợi ở đây ngàn vạn lần đừng lộn xộn, hàng vạn hàng nghìn lần phải cẩn thận, đừng động đến thai khí."
"Ách... Nói... Nói xong..." Vợ làm mặt lạnh, đó chính là khúc nhạc dạo trước khi nổi giận, Phó Tranh thầm sợ hãi, lập tức không dám nói, sờ sờ mũi, đúng đắn xuống xe.
Phó Tranh vừa xuống xe, liền bước nhanh chân đến tiệm thuốc, trong lòng vui vẻ muốn hát.
Vừa nghĩ tới thì thật sự hát lên, ngước đầu lên, trong miệng lầm bầm vài câu.
Xung quanh có người đi qua, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, sau đó nhanh chóng đi qua.
Phó Tranh ngẩn người, chỉ nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói, "Trông đẹp trai như vậy, mà hát lại khó nghe quá."1
Phó Tranh: "..."
Mẹ —— nó!
Chu Tương Tương ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa sổ xe, thấy bóng lưng vui mừng của Phó Tranh, huyệt thái dương lại giật giật đau nhức, giơ tay lên xoa bóp hai cái.
Vừa rồi vẻ mặt Phó Tranh sốt ruột, tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy đêm hôm đó là anh cố ý?
Phó Tranh lo lắng cho Chu Tương Tương, rất nhanh đã mua xong.
Còn sợ không chính xác, que thử thai của mỗi hãng đều mua một cái, bỏ trong túi đen.
Lúc anh cầm lên xe, Chu Tương Tương mở ra nhìn thoáng qua, khóe mắt không khỏi giật hai cái.
Mua nhiều như vậy để làm gì thế???
Trên đường về nhà, Chu Tương Tương vẫn là nhịn không được hỏi Phó Tranh một câu, "Đêm hôm đó, là anh cố ý?"
"Cố ý cái gì?"
Chu Tương Tương mím môi, "Anh đừng có giả ngu với em, có phải anh rất muốn em mang thai không?"
"Ui da vợ, oan uổng cho anh quá." Phó Tranh vội vàng phủ nhận, nói: "Hôm đó anh thật sự nhịn không được."
Anh thật sự rất muốn có con, nhưng hôm đó thật sự không cố ý.
Ách...
Được rồi, là anh cố ý không mua bao, không nghĩ tới việc cố gắng tránh thai, nghĩ đến nếu có, vậy đó chính là may mắn do Quan Âm Tống Tử cho bọn họ.
Chu Tương Tương trừng mắt liếc anh một cái, không tin anh.
Làm thế nào mà lại không nhịn được...
Sau khi về nhà, Chu Tương Tương lập tức chạy vào nhà tắm.
Phó Tranh đứng bên ngoài hỏi: "Vợ, có cần anh vào không?"
"Anh vào làm gì?" Tâm trạng Chu Tương Tương không được tốt lắm.
Phó Tranh nói: "Vào xem giúp em."
Chu Tương Tương: "Không cần! Anh chờ đó cho em!"
Nếu thật sự có, cô nhất định phải đánh anh một trận!
Bây giờ cô vẫn chưa tốt nghiệp, còn chưa đi làm, thật sự không muốn có con sớm như vậy, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Phó Tranh bị nhốt ở bên ngoài, gấp đến độ xoay quanh, lặng lẽ cầu nguyện với Quan Âm Tống Tử.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!! Sau một lát, Chu Tương Tương đi ra khỏi phòng tắm, mặt đen lại, môi cắn chặt.
Phó Tranh vội tới gần, "Vợ, mấy... Ui da—— "
Một từ "Vạch" còn chưa kịp ra khỏi miệng, đầu gối Phó Tranh đã bị đá một cước, anh ui da một tiếng, cũng chẳng quan tâm có đau hay không, vội ôm chặt lấy Chu Tương Tương, "Cẩn thận cẩn thận, cẩn thận đến con!"
Phó Tranh kích động nên giọng có chút run rẩy, "Này, anh cũng biết là Quan Âm Tống Tử sẽ chiếu cố chúng ta."
Chu Tương Tương ha ha một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch, "Vậy thì làm anh thất vọng rồi, Phó tiên sinh. Vừa rồi dì cả của em đến."
Cái... Cái gì????
Phó Tranh không thể tin được trợn to hai mắt, "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"
"Đúng là trùng hợp như vậy đó. Chút tâm tư của anh không thể thực hiện được, rất thất vọng hả?"
"Ừm, là có hơi thất vọng." Phó Tranh cúi thấp đầu, có cảm giác từ trên mây rớt thẳng xuống đất.
Thật sự đúng là cố ý!
Chu Tương Tương tức giận, nhịn không được nhéo mạnh một cái lên cánh tay Phó Tranh, "Phó Tranh, vừa rồi anh còn nói là không cố ý! Tại sao anh lại hư đến thế hả! Anh chính là đào một cái hố! Hố to!!"
Phó Tranh đau đến nỗi kêu "Ui da" một tiếng, che cánh tay nhanh chóng lui về sau một bước, "Tương Tương, anh thật sự không phải cố ý."
Anh nói, đột nhiên lại trợn to hai mắt, "Vợ... Em... Em có rồi?"
Chu Tương Tương mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh.
"Vợ, em thật sự có! Trời ạ, anh sắp làm ba!" Phó Tranh kích động, từ trên mây rớt xuống đất, lại từ trên đất bay thẳng lên mây, mùi vị này, ngồi máy nhảy* cũng không thoải mái bằng.
(Máy nhảy*: Là cái này nè, tui biết cái này nhưng lại không thể nhớ ra được cái trò này nó tên là gì, bạn nào biết chỉ tui với :(( Chu Tương Tương nhìn bộ dáng vui vẻ của Phó Tranh, trong lòng như có một ngọn lửa bùng lên, ngón tay run rẩy chỉ anh, "Anh đi ra ngoài cho em!"
Phó Tranh ngẩn ra, "Vợ..."
Chu Tương Tương tức giận dùng sức đẩy anh ra ngoài, "Anh đi ra ngoài cho em! Phó Tranh, anh thật sự làm phiền em muốn chết, về sau anh đừng chạm vào em!"
Chu Tương Tương dùng sức đẩy Phó Tranh ra bên ngoài.
"Vợ em đừng đẩy đừng đẩy, anh tự đi anh tự đi, em cẩn thận coi chừng làm tổn thương đến con." Phó Tranh căng thẳng, hận không thể đem Chu Tương Tương lên làm bảo bối mà cung phụng.
Chu Tương Tương đẩy anh ra cửa, thở phì phì trừng anh, lập tức "Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Phó Tranh đứng ở trước cửa, khóe miệng cười toe toét, mặt mũi vô cùng vui vẻ.
Con của anh và Tương Tương, từ sau khi yêu đương với Chu Tương Tương lúc cao trung, anh vẫn luôn mong đến ngày này. Bây giờ thật sự tới, cảm thấy không thể có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng của anh vào giờ phút này.
Vui vẻ có, hưng phấn có, căng thẳng lo lắng cũng có.
Anh hơi giật mình đứng ở cửa, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì lại nhíu mày, vẻ mặt có thể nói là rất phong phú.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!! Mãi đến khi cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Tranh chợt ngẩng đầu lên, "Vợ, em không giận chứ?"
Vừa dứt lời, một cái gối liền ném lên đầu anh, Chu Tương Tương thở phì phì nói: "Từ hôm nay trở đi, anh ngủ ở ghế sofa!"
Sau đó, cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Phó Tranh nhìn gối đầu trong tay mình, lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt ——
Haiz, sao số của anh lại khổ như vậy?
Trong phòng.
Chu Tương Tương nằm ở trên giường, hai tay không tự giác đặt ở trên bụng.
Đến lúc này cô vẫn không thể nào tin được, làm thế nào lại mang thai? Làm thế nào lại dính rồi? Không lẽ đúng như Phó Tranh nói, được Quan Âm Tống Tử chiếu cố?
Nghĩ đến việc sắp làm mẹ, Chu Tương Tương không kiềm chế được mà căng thẳng, thấp thỏm lo âu. Cô có thể làm một người mẹ tốt không?
Tâm trạng thật sự là vô cùng phức tạp, Chu Tương Tương thở dài, đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt.
Lại nói tiếp, chuyện này vẫn là do Phó Tranh hố cô! Vậy mà lại dám hố cô!!!
...
Nửa đêm, Chu Tương Tương nằm ở trên giường, không ngủ được, nhìn giường trống rỗng, trong lòng cũng cảm thấy vắng vẻ.
Nghĩ một lát, vẫn là từ trên giường đứng lên.
Trong phòng khách, Phó Tranh cũng không ngủ, nửa nằm trên ghế sofa, trong tay ôm máy tính xách tay. Phòng khách tắt đèn, cả người anh bao phủ trong ánh sáng màn hình máy tính xách tay.
"Anh đang làm gì vậy?" Chu Tương Tương đi tới.
Phó Tranh vừa nghe thấy tiếng, lập tức ngẩng đầu lên, "Úi, vợ sao lại ra đây!"
Anh nhanh chóng để bút và sổ ghi chép xuống, từ trên ghế sofa đứng lên, tay ấn ở trên vách tường, đem đèn mở lên.
Trong nháy mắt phòng khách sáng lên, Chu Tương Tương vô thức nhắm hai mắt lại.
Phó Tranh vội vàng đi tới, nắm chặt tay Chu Tương Tương, "Sao em lại ra đây? Muộn vậy rồi còn chưa ngủ."
Chu Tương Tương nhìn anh, "Không phải anh cũng chưa ngủ sao?"
Cô nói xong thì đi đến trước ghế sofa, bưng máy tính Phó Tranh mới vừa dùng lên, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, đọc từng câu từng chữ: "Những việc cần chú ý trong thời gian mang thai —— "
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh sợ vợ còn đang tức giận, chột dạ cúi đầu xuống.
Chu Tương Tương lại đổi sang một trang web khác, "Vợ mang thai, chồng cần phải làm gì để mỗi ngày vợ đều vui vẻ."
Chu Tương Tương đọc từng câu từng chữ nội dung trên khung tìm kiếm, Phó Tranh lại ngượng ngùng, đi tới lấy lại máy tính, "Đừng xem, muộn vậy rồi, mau về phòng ngủ đi, phụ nữ có thai không thể thức đêm."
Phó Tranh nói, dè dặt bế Chu Tương Tương từ trên ghế sofa lên.
Chu Tương Tương theo bản năng ôm cổ anh, đôi mắt trong trẻo nhìn anh.
Phó Tranh ôm Chu Tương Tương về trên giường, sau đó liền kéo chăn lại, tỉ mỉ đắp kín cho cô.
Anh không lập tức rời đi, nửa người chống ở trên giường, tay phải nhẹ nhàng xoa đầu Chu Tương Tương, ánh mắt dịu dàng dường như có thể chảy ra nước.
Chu Tương Tương nhìn ánh mắt anh, nhỏ giọng hỏi, "Phó Tranh, anh rất thích trẻ con sao?"
Phó Tranh im lặng mấy giây, gật gật đầu, trong mắt có nụ cười dịu dàng, "Anh rất thích trẻ con, nhưng anh lại càng thích em hơn."
Ánh mắt của anh nhìn Chu Tương Tương thật sâu, nhịn không được cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên cái trán trơn bóng của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương mím môi, dịch sang vị trí bên cạnh, nói: "Anh lên giường ngủ đi, không có anh ở đây em không ngủ được."
Phó Tranh ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, "Sao thế? Không giận anh?"
Chu Tương Tương lắc lắc đầu, từ trong chăn vươn tay ra ôm lấy eo Phó Tranh, Phó Tranh thuận theo nằm xuống, vén chăn lên, nhanh chóng chui vào, sau đó dịu dàng ôm Chu Tương Tương vào trong ngực.
Chu Tương Tương vùi đầu trong lồng ngực của Phó Tranh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, trong lòng cuối cùng mới ổn định hơn không ít.
Phó Tranh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn xuống tai cô, nói: "Ngày mai chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra nhé."