Edit: Phưn Phưn
Ăn cơm trưa xong, Lục Quýnh đề nghị đi hát.
Phó Tranh vỗ xuống vai cậu, nói: "Tôi với Tương Tương còn có việc không đi hát được. Các cậu đi chơi vui vẻ, hoá đơn tính cho tôi."
Lục Quýnh: "Ơ, thật sự không đi à? Thọ tinh à, anh không đi trấn giữ thì chúng em chơi thế nào?"
Phó Tranh bật cười, "Có cậu ở đó còn sợ không chơi nổi sao? Đi đi đi đi, mọi người chơi vui vẻ nhé!"
Lâm Khê đến gần, "Ca, anh với chị dâu đi đâu vậy? Đang ban ngày, đừng nói là về tạo người đấy nhé."
Chu Tương Tương nghe vậy, trong nháy mắt mặt nóng lên, mắc cỡ trốn ra sau lưng Phó Tranh.
Phó Tranh đá qua một cước, cười nói: "Cái tên vô liêm sỉ này, không biết giữ miệng gì cả!"
Nhưng mà lời Lâm Khê nói cũng không sai, anh quả thật muốn về tạo người.
Từ nhà hàng đi ra, Chu Tương Tương vẫn còn thẹn thùng bởi câu nói vừa rồi của Lâm Khê, ngồi trong xe một lúc lâu cũng chưa nói gì.
Phó Tranh vừa lái xe, vừa cười, "Em xấu hổ cái gì? Không phải là tạo người sao."
Mặt Chu Tương Tương đầy quẫn bách, "Em... Em đâu có xấu hổ."
Phó Tranh nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Mặt đỏ đến thế, còn nói là không xấu hổ?"
Tâm tư thẹn thùng bị vạch trần, Chu Tương Tương tức giận trong lòng, nhịn không được nhéo một cái lên cánh tay Phó Tranh, tức giận nói: "Phó Tranh, anh bớt phiền đi."
Phó Tranh cười ha ha, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!
Trên đường cái bông tuyết lại bắt đầu rơi, Chu Tương Tương nhịn không được mở cửa sổ xe, vươn tay ra, để cho bông tuyết bay xuống lòng bàn tay của cô, từng bông từng bông, rồi hóa thành nước.
Cô nằm sấp trên cửa sổ, cười vô cùng xán lạn.
Phó Tranh nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi không tự chủ được cũng cong lên.
Tuyết rơi, trên đường cái, mặt đất trơn trợt, Phó Tranh lái xe rất chậm, Chu Tương Tương vừa nghịch tuyết, vừa nói chuyện phiếm với anh.
Từ cao trung tới đại học, lại kể từ bây giờ tới tương lai về sau.
Nói chuyện về tương lai, dĩ nhiên là nói về con cái.+
Phó Tranh hỏi Chu Tương Tương, "Em thích con trai hay con gái?"
Chu Tương Tương nói: "Em đều thích."
Phó Tranh nói: "Anh không thích, anh thích con gái, về sau con chúng ta đều là con gái."
Chu Tương Tương cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn anh hỏi: "Tại sao vậy?"
Trọng nam khinh nữ không hiếm thấy, nhưng trọng nữ khinh nam giống Phó Tranh, sợ là rất ít.
Phó Tranh nói: "Con gái sẽ giống em, trông rất tốt. Hơn nữa con gái tri kỷ, không giống con trai, rất lì."
Khóe mắt Chu Tương Tương giật giật, "Phó Tranh, anh đây là trọng nữ khinh nam."
"Anh chỉ thích con gái."
"Vậy nếu em sinh con trai thì sao?"
Phó Tranh nói: "Con trai anh cũng thích, chỉ cần là em sinh, anh đều thích."
Chu Tương Tương: "..."
Nhàm chán lái xe, qua một lát, đột nhiên Phó Tranh nói: " Vợ, chúng ta đừng thảo luận con trai hay con gái nữa, chúng ta đến thảo luận số lượng đi."
Chu Tương Tương ngẩn cả người, "Số lượng gì cơ?"
Phó Tranh nói: "Con đó, em nói xem chúng ta sinh một đứa mới tốt hay vẫn là sinh hai đứa mới tốt hay vẫn là sinh ba đứa mới tốt?"
Chu Tương Tương: "..."
Lại còn ba đứa? Sao không dứt khoát để cô sinh luôn cả một đội bóng luôn đi??? Coi cô như heo mẹ vậy đó hả?
Hai giờ sau.
Chu Tương Tương nhìn cây cối ngoài xe, hỏi: "Phó Tranh, rốt cuộc chúng ta định đi đâu vậy?"
"Nơi tốt." Phó Tranh thần thần bí bí không chịu nói.
Chu Tương Tương nhịn không được liếc mắt.
Cô cũng biết là nơi tốt, nhưng rốt cuộc là nơi nào?
Ăn xong cơm trưa, từ nhà hàng đi ra, Phó Tranh nói với cô, muốn dẫn cô đến một nơi tốt, sau đó thì lái xe, một đường chạy hướng vùng ngoại thành.
Đã được hai giờ, còn chưa tới nơi.
"Vậy đại khái còn bao lâu chúng ta mới tới?" Chu Tương Tương hỏi.
Phó Tranh trả lời: "Ừm, nửa giờ nữa."
Vừa nghe còn nửa giờ, lập tức Chu Tương Tương tỉnh táo lại tinh thần.
Con người đều tò mò, Phó Tranh càng không nói cho cô biết đi đâu, thì cô lại càng muốn biết.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!
Cuối cùng, nửa giờ sau, Phó Tranh dừng xe bên lề đường.
Chu Tương Tương nhìn xung quanh theo bản năng, lập tức cười hì hì, "Ồ? Chúng ta là đi du lịch à?"
Phó Tranh bật cười, "Đi du lịch cũng không ở chỗ này."
Nói, liền kéo ngăn tủ trước xe, từ bên trong lấy ra một cái hộp.
Chu Tương Tương ngây người, tiến tới, "Cái gì vậy?"
Phó Tranh mở hộp ra, bên trong là một cái bịt mắt bằng lụa.
"..."
Dùng bịt mắt để làm chi?
Đương nhiên là dùng để che mắt.
Lúc Phó Tranh che mắt Chu Tương Tương, Chu Tương Tương chậm chạp cuối cùng cũng hiểu, cười hì hì nói: "Có phải anh lại chuẩn bị kinh hỉ không?"
"Ồ, cuối cùng thông minh rồi." Phó Tranh cười nói.
"Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của anh, em nên chuẩn bị kinh hỉ cho anh mới đúng." Chu Tương Tương có chuẩn bị quà cho Phó Tranh, nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể lấy quà ra tặng.
Phó Tranh nói: "Kinh hỉ này của anh, là chúc mừng chúng ta kết hôn, coi như là sau khi chúng ta kết hôn, anh tặng cho em một món quà."
"Vậy em có thể đoán không?" Chu Tương Tương hơi ngước đầu lên, tựa lưng vào ghế ngồi.
Đôi mắt của cô đeo bịt mắt, trước mắt một khoảng đen nhánh.
"Đoán đi, nhưng mà anh nghĩ là em sẽ không đoán ra đâu."
Chu Tương Tương híp mắt suy nghĩ một chút, "Chẳng lẽ lại đưa em đi trượt tuyết?"
Phó Tranh cười, lắc đầu nói: "Có chút ý tưởng mới đó, Chu Tương Tương."
"À, vậy chẳng lẽ muốn đưa em đi ăn thịt cừu nướng nguyên con?"
Lúc Chu Tương Tương xem truyền hình, nhìn thấy người trong ti vi đang ăn cừu nướng nguyên con, nên nói với Phó Tranh một câu, cô cũng muốn ăn. Sau đó Phó Tranh liền nói với cô, lần sau đưa cô đi ăn.
Nghĩ tới, Chu Tương Tương liền cảm giác mình đoán cũng được mười phần, cười vỗ tay, "Là ăn cừu nướng nguyên con, đúng vậy!"
Phó Tranh cười không ngừng được, "Nói em là vợ ngốc em còn không tin, ăn cừu nướng nguyên con, cần gì chạy xa đến thế, trong nội thành cũng không phải không có."
"Ách... Nói cũng phải."
Phó Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, "Đừng đoán, lập tức sẽ biết."
Mười phút sau, Phó Tranh lái xe vào một khu biệt thự bờ biển.
Cả tiểu khu, toàn bộ đều là biệt thự tiêu chuẩn màu trắng. Trên cao là bầu trời xanh thẳm, cách đó không xa là bãi biển xanh ngắt.
Tiểu khu này, Phó Tranh vừa ý đã lâu.
Không phải bởi vì cái gì khác, cũng bởi vì vị trí cạnh biển.
Đương nhiên, biển ở đây với biển Tam Á không giống nhau, nhưng đều là nơi tốt có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển.
Phó Tranh lái xe đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà có biển số 208.
Xe dừng hẳn, Chu Tương Tương vội hỏi câu, "Đến rồi?"
Phó Tranh "Ừ" một tiếng, "Đến rồi, nhưng mà vẫn chưa được tháo bịt mắt xuống."
Phó Tranh nói, liền rút chìa khoá xe ra, tháo dây an toàn, nhanh chóng xuống xe.
Chu Tương Tương không nhìn thấy gì cả, chỉ tháo dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ Phó Tranh.
Phó Tranh đi qua, mở cửa xe ra, sau đó liền khom lưng, trực tiếp bế Chu Tương Tương lên.
Theo bản năng Chu Tương Tương ôm lấy cổ anh, "Đi đâu vậy?"
"Lập tức em sẽ biết."
Phó Tranh tặng cho Chu Tương Tương một căn nhà, là dựa vào tiền mà anh cố gắng kiếm được để mua.
Tất cả trang trí trong phòng đều do chính anh thiết kế.
Ban đầu anh định đợi đến lúc sinh nhật 20 tuổi của Chu Tương Tương thì đưa cho cô, nhưng mà, lúc đó vẫn chưa kiếm được nhiều tiền cho lắm, cứ vậy mà kéo dài tới hai năm.
Cũng may không tính là muộn, làm quà tặng kết hôn, lại càng hợp với tình hình.
"Em ngửi thấy mùi hoa mai." Chu Tương Tương hít mũi một cái, nói ra.
Phó Tranh cười cười, "Ừ, có hoa mai."
Ở trong sân Phó Tranh có trang trí cây mai. Mùa đông lạnh như thế, cũng chỉ có hoa mai mới nở rực rỡ như vậy.
Phó Tranh ôm Chu Tương Tương lên thềm, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên máy kiểm tra vân tay bên cạnh cửa, "Tít" một tiếng, cửa kêu một tiếng rồi mở ra.
Chu Tương Tương nghe thấy âm thanh, không khỏi ngẩn người một chút, "Đến rồi?"
Phó Tranh gật gật đầu, "Ừ, đến rồi."
Anh nói xong liền đặt Chu Tương Tương xuống.
"Có thể tháo bịt mắt xuống chưa ạ?"
"Chờ một chút." Phó Tranh nắm tay Chu Tương Tương đi về phía trước hai bước, sau đó đóng kín cửa phòng lại, cuối cùng mới nói: "Có thể tháo xuống được rồi."
Không biết vì sao, đột nhiên Chu Tương Tương có chút khẩn trương.
Trên thực tế, lúc cửa vừa vang lên tiếng động, cô cũng đã có thể đoán được Phó Tranh muốn cho cô kinh hỉ gì.
Cô do dự mấy giây, hai tay khẽ run, chậm rãi lấy bịt mắt xuống.
Quả nhiên, vừa lấy bịt mắt xuống, đập vào mắt chính là một căn phòng lớn.
Là phong cách Phó Tranh tỉ mỉ thiết kế, lấy màu trắng là chủ đạo, đơn giản hào phóng.
Trên trần là một chiếc đèn treo thạch anh xinh đẹp.
Ghế sô pha là màu xanh nhạt Chu Tương Tương thích nhất, bàn trà màu trắng, điêu khắc hoa văn cổ xưa.
Trong phòng khách trưng bày một ít chậu cây Chu Tương Tương thích, trông xanh tươi tốt, tràn trề sức sống. Còn có mô hình người máy mà Phó Tranh thích, đặt ở trên tủ. Có búp bê Maruko mà Chu Tương Tương thích, gối ôm, thậm chí cái ly. Còn có máy chơi game Phó Tranh thích.
Nhìn xung quanh phòng, tràn trề sức sống, lại tràn đầy hơi thở sinh hoạt.
Chu Tương Tương kinh ngạc đứng tại chỗ, con mắt hồng hồng, một lúc lâu vẫn không thể nói câu nào.
Từ phía sau Phó Tranh nhẹ nhàng ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: "Em có thích ngôi nhà anh chuẩn bị cho em không?"
Chu Tương Tương vội vàng gật đầu, "Thích, rất thích."
Đây không chỉ là phòng ở, mà còn là ngôi nhà của bọn họ.
Cô đã kết hôn với Phó Tranh, từ nay về sau, đây chính là nhà của bọn họ.
Chu Tương Tương quay đầu lại, rươm rướm nước mắt nhìn Phó Tranh, "Chuyện lớn như vậy, tại sao anh lại gạt em?"
Phó Tranh cong môi cười, "Bởi vì muốn cho em kinh hỉ đấy."
Trong lòng Chu Tương Tương hạnh phúc ngọt ngào, nhào vào lòng Phó Tranh, hai tay ôm anh thật chặt, giọng nói mềm mại: "Phó Tranh... Chồng, em thật sự thích anh muốn chết."
Phó Tranh cúi đầu cười, "Anh cũng thích em, rất thích rất thích em."
Chu Tương Tương đột nhiên ngẩng đầu lên, "Đúng rồi! Em cũng có cái này muốn tặng cho anh!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!