Lửng mật
Nhìn thấy Cố Khải, Tô Lâm Hoan chủ động chào hỏi, " Cố Khải
."
Cố Khải theo phép lịch sự đáp một tiếng, nhưng cũng không nhiệt tình, thậm chí có chút không muốn phản ứng với Tô Lâm Hoan.
Trong mắt Anh ta, liền không có loại phụ nữ ngu xuẩn như Tô Lâm Hoan, nhìn lại xem người phụ nữ này đã gây ra chuyện gì?
Làm một tập đoàn đang trên đà phát triển trở thành bộ dáng hôm nay.
Tô Lâm Hoan nhìn về Diệp Phồn Tinh, "Tinh Tinh tại sao lại ở chỗ này?"
"Cô ấy là bạn tôi." Cố Khải lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Có vấn đề gì sao?"
Mặc dù coi như Tô gia mới là chủ, Cố Khải chỉ nắm trong tay quyền kinh doanh, nhưng từ trước đến giờ đều là người nhà họ Tô phải kiêng kỵ Anh ta.
Bởi vì ông Tô hiểu được, nếu như Cố Khải rời khỏi Tô thị, Anh ta có thể có những cơ hội phát triển tốt hơn nhiều, người thiệt chỉ có Tô thị.
Vả lại, nếu như bọn họ không còn Cố Khải thì bọn họ sẽ trở thành con dê béo đợi Phó Cảnh Ngộ
làm thịt.
Cố khải cũng chưa bao giờ lấy lòng người nhà họ Tô.
Tô Lâm Hoan cười nói: "Không có, nếu là bạn của anh, chúng tôi đương nhiên rất hoan nghênh."
"..." Diệp Phồn Tinh đứng ở một bên, nhìn lấy Tô Lâm Hoan lấy lòng Cố Khải, cảm thấy cô khéo đưa đẩy cực kì.
ánh mắt Tô Lâm Hoan rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, hỏi: "Tinh Tinh, Thập Thất còn ở trong nhà cô không?"
Ngày hôm qua sau khi trở về, Mộ Thập Thất hẳn là đã gây gổ với Diệp Phồn Tinh rồi cũng nên?
Tô Lâm Hoan hiện tại rất mong đợi, đặc biệt muốn nghe được một điểm gì đó về chuyện hai người gây gổ.
Như vậy, mới không uổng công cô ta mất một phen tâm tư.
Diệp Phồn Tinh nói: "Buổi sáng cô ấy trở về rồi."
"Hai người không cãi nhau chứ?"
"..." Diệp Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lấy Tô Lâm Hoan, "Tôi gây gổ với chị ấy thật thì cô vui vẻ lắm sao?"
"Tinh Tinh." Tô Lâm Hoan ra vẻ làm người tốt nói: " Ngôn Triết thích cô là chuyện của cô, nhưng tôi cảm thấy cô vẫn nên giấu chuyện này cho kỹ vào, nếu không, Thập Thất mà biết được sẽ đau lòng, cô nói xem có phải không?"