Lửng mật
Biểu tình tỏ ra rất nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh đi tới trước mặt anh, nhìn anh, không biết tại sao mà lại nhịn không được phải cười lên.
Phó Cảnh Ngộ cảnh giác nhìn cô, " Em cười cái gì?"
"Tiêm một mũi thôi mà, làm gì mà nghiêm túc như vậy, sợ em nhìn thấy à?" Diệp Phồn Tinh biết tại sao anh lại bắt mình đi ra.
Bất quá vừa vặn Ngôn Triết cùng Kỷ Minh Viễn đều ở đây, Như coi như Diệp Phồn Tinh cho chồng mình mặt mũi, cũng không phá đám.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện cũng không còn kiêng kỵ.
Nhắc tới vấn đề này, biểu tình của Phó Cảnh Ngộ trở nên gượng gạo cứng đờ.
Anh không sợ bị tiêm, chỉ là không muốn bị cô nhìn thấy.
Diệp Phồn Tinh đi tới bên cửa sổ, giúp anh kéo rèm cửa sổ lại, nói " Anh nghỉ một lát đi, buổi tối em lên gọi anh xuống dùng cơm."
"Ừm."
Diệp Phồn Tinh từ phòng đi ra, đi xuống lầu, nghe được Kỷ Minh Viễn đang nói chuyện với Ngôn Triết.
Kỷ Minh Viễn tò mò hỏi: " Cậu cùng vị hôn thê đó thế nào rồi?"
"Có thể như thế nào đây?" Ngôn Triết bình thường công tác bộn bề, mấy tháng không trở về nhà, có lúc trở về rồi, trực tiếp liền đến thành phố A, cũng chẳng gặp Mộ Thập Thất được mấy lần.
Kỷ Minh Viễn nói: " Cậu lạnh lùng với người ta như vậy, chẳng lẽ còn là nhớ mãi không quên Tô Lâm Hoan?"
Ngôn Triết lúc trước thích Tô Lâm Hoan, hiện tại lại không nhiệt tình với vị hôn thê, Kỷ Minh Viễn chỉ có thể nghĩ như vậy.
Ngôn Triết liếc Kỷ Minh Viễn một cái, "Không biết cậu đang nói vớ vẩn cái gì nữa."
Mình thích Tô Lâm Hoan đã là chuyện của kiếp trước rồi, làm sao còn có người nói đến?
"Chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì mà căng." Kỷ Minh Viễn cười nói.
Ngôn Triết ngẩng đầu lên, ánh mắt tình cờ rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh mặc áo lông màu đen, phía dưới mặc quần dài, bắp chân rất thẳng, vóc người rất tốt, không nhìn ra là phụ nữ đã sinh con.
Nhớ like và bỏ phiếu cho truyện để mật có thêm động đi nào!