Giữa trưa ngày hôm sau Diệp Phồn Tinh mới từ trên giường tỉnh lại.
Phó Cảnh Ngộ đã đi làm, Phó Linh Lung ở trong nhà, Diệp Phồn Tinh còn ở trên giường, chị liền tiến vào, nói với Diệp Phồn Tinh: "Ngủ dậy chưa?"
"Chị." Diệp Phồn Tinh có chút ngượng ngùng, "Sớm như vậy mà chị đã tới rồi?"
"Chị đến đưa em đi bệnh viện kiểm tra." Phó Linh Lung nhìn thời gian, ôn nhu nói, "Cảnh Ngộ đi công tác rồi, em cũng biết hai ngày nay nó bề bộn nhiều việc, em dậy ăn lót dạ đi, chúng ta đi bệnh viện, nó nói đến lúc đó nó sẽ đến sau."
Diệp Phồn Tinh nói: " Chị đi cùng em là được rồi, cũng không cần anh ấy đến đó làm gì."
Làm kiểm tra mà thôi, có bác sĩ ở đó, anh có đi hay không cũng không ảnh hưởng.
Phó Linh Lung mỉm cười, " Em cũng không phải không hiểu nó, trong lòng nó đang vui vẻ như thế, nó muốn đến thì để cho nó đến đi."
Diệp Phồn Tinh mang thai, bây giờ người trong nhà đều rất cao hứng.
Hơn nữa, ban đầuPhó Cảnh Ngộ đi Thân thành, luôn không muốn có con chính là vì muốn lúc Diệp Phồn Tinh mang thai có thể ở bên cạnh cô.
Coi như người nhà đối với Diệp Phồn Tinh rất tốt, cũng tuyệt đối không bằng Phó Cảnh Ngộ ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh.
Dù sao chỉ có anh mới là người thân duy nhất nửa đời sau của cô, cùng cô sống hết đời này, không có bất kỳ bí mật gì.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Cô bò dậy, bắt đầu mặc quần áo chuẩn bị đi ăn cơm.
-
Bầu không khí Trong phòng làm việc rất nghiêm túc, Trương tổng đứng ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, ngẩng đầu lên, len lén đánh giá Phó Cảnh Ngộ, luôn cảm thấy, có chút đáng sợ.
Đọc xong thì mọi người nhớ bỏ phiếu cho mật nhé