"Vô dụng."
"Nhất định là do phương thức của cậu không đúng!"
"Lúc trước cô ấy rất dễ dụ." Trước kia Diệp Phồn Tinh sẽ không giống hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy.
Kỷ Minh Viễn cười nói, " Phụ nữ ghen chứng tỏ là cô ấy yêu cậu. Lúc trước cô ấy không thích cậu, đương nhiên sẽ không gây sự với cậu rồi."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhớ tới lúc trước, Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh anh, chỉ cần có đồ ăn ngon, cô liền hài lòng.
Anh nói với Kỷ Minh Viễn: "Không nhìn ra, cậu cũng biết nhiều quá nhỉ."
"Tôi chỉ nói lung tung thôi, làm gì đã được thực hành qua."
"..." Không có một mảnh tình vắt vai, là cẩu độc thân suốt bao nhiêu năm, vậy mà dám ở chỗ này quơ tay múa chân chuyện tình cảm với anh?
Phó Cảnh Ngộ tràn đầy hoài nghi.
Kỷ Minh Viễn nói: " Cậu nhìn tôi như vậy làm cái gì? Chưa từng ăn thịt heo, thì cũng từng thấy heo chạy chứ? Vẫn tốt hơn giống như cậu, ở chỗ này lo lắng cho mình bị đá đi!"
Vừa nghĩ tới đường đường là Phó Gia mà lại sợ mình bị đá, Kỷ Minh Viễn buồn cười đến vỡ bụng.
Ngôn Triết để cho người giúp việc chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy đồ ăn trên bàn, đi tới, "Tôi cũng muốn ăn."
Ngôn Triết trừng cô ta một cái, "Đi ra."
Bây giờ anh ta cứ nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa là cảm thấy không vui, anh ta chỉ hận không thể tự tay ném người phụ nữ chọc Phồn Tinh không vui ra ngoài.
Cũng chính là thấy cô ta hôm nay coi như ngoan ngoãn, Ngôn Triết mới chịu đựng.
Nhiếp Vân Đóa có chút ủy khuất mà nhìn Ngôn Triết, " Làm ra một đống đồ ăn lại không phải là để cho người ăn à?"
" Có cho ai ăn thì cũng không phải cho em." Ngôn Triết nói xong, để cho người giúp việc đi lên lầu gọi Diệp Phồn Tinh.
Nghe được có ăn, trong chốc lát, Diệp Phồn Tinh liền xuống ngay.
Cô đi vào phòng ăn, nhìn thấy Ngôn Triết cùng Nhiếp Vân Đóa ngồi ở chỗ đó, kinh ngạc nói: "Làm sao lại nấu nhiều đồ ăn như vậy?"
Nhớ like và bỏ phiếu cho Mật nhé các tềnh yêu