Lửng mật
Người nhà họ Phó đối với cô thật sự rất tốt, quả thực không có lý do gì cũng thiên vị cho cô.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở nhà Phó Linh Lung một lúc thì Phó Cảnh Ngộ lại tới.
Nhìn thấy anh, Diệp Phồn Tinh thay đổi sắc mặt 180°, không thèm nói chuyện với anh.
Phó Linh Lung cũng rất lạnh lùng, hếch hàm nói "Tới làm gì? Không đi mà dỗ dành người khác đi?"
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, " Em đi dỗ dành người khác khi nào?"
"Cảnh Ngộ." Phó Linh Lung nghiêm túc nói: " Em làm cho chị quá thất vọng! Người phụ nữ kia bắt nạt Tinh Tinh của chúng ta, em còn giúp cô ta."
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, " Là em nói à?"
Diệp Phồn Tinh bị anh nhìn một cái, khó hiểu chột dạ, sau khi chột dạ xong cô mới phản ứng lại, tại sao mình lại phải chột dạ chứ?
Cô nói cũng đâu có sai.
Cô nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, nói: "Là em nói thì sao? Chẳng lẽ không phải à?"
Phó Cảnh Ngộ không nhịn được phải giảng đạo lý cho vợ mình: cô ta bắt nạt em em cũng tạt nước cô ta rồi, không phải sao?"
Hơn nữa, Nhiếp Vân Đóa bị tạt còn thảm hại hơn so với Diệp Phồn Tinh.
"Là cô ta ra tay trước." Diệp Phồn Tinh cúi đầu xuống, anh đang trách em sao?!
Đúng là cô tạt lại rồi, dù sao cô cũng không thích bị thua thiệt.
Nhiếp Vân Đóa đối xử với cô như thế nào, Diệp Phồn Tinh đối xử với Nhiếp Vân Đóa như thế, cô cảm thấy rất công bằng.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ đi dỗ dành Nhiếp Vân Đóa, điều này làm cho cô có chút không dễ chịu!
Đều là làm chuyện xấu như nhau, dựa vào cái gì Nhiếp Vân Đóa lại được dỗ dành còn cô thì không?
Phó Linh Lung nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ "Đây không phải là ai vấn đề ai động thủ trước được không? Coi như là Tinh Tinh chúng ta ra tay trước, vậy em cũng nên che chở Tinh Tinh, dựa vào cái gì lại đi dỗ dành người khác?"
Phó Cảnh Ngộ không lên tiếng, ánh mắt có vài phần lãnh đạm thờ ơ, đàn ông không giống phụ nữ, không có tâm tình hóa như thế, hơn nữa anh luôn luôn là một người tương đối tỉnh táo lý trí.