Lửng mật
Tạt xong rồi, Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Bây giờ biết rồi chứ?"
Rất rõ ràng, Nhiếp Vân Đóa không biết sợ ai.
Diệp Phồn Tinh nhìn cô ta, lại nhìn mình mình, nhíu mày một cái, xoay người đi ra ngoài.
Nhiếp Vân Đóa nhìn thấy như vậy, dương khóe miệng lên, ngồi xuống, lấy điện thoại ra nghịch.
Cô ta đã hình thành thói quen, nếu bị người khác bắt nạt ở bên ngoài, cô ta sẽ không bao giờ dám phản kháng, nhưng chỉ cần ở nhà họ Ngôn, cô ta không sợ bất cứ người nào kể từ người giúp việc đến chủ nhân.
Mấy phút sau, Diệp Phồn Tinh từ trong phòng bếp đi ra rồi, bưng đầy một chậu nước, tạt từ đỉnh đầu Nhiếp Vân Đóa tạt xuống dưới, ào ào một tiếng, chỉ thấy tóc của Nhiếp Vân Đóa, điện thoại và cả quần áo... Liền ngay cả ghế sa lon Nhiếp Vân Đóa ngồi, cũng ướt sũng.
Nhiếp Vân Đóa: "..."
Cô ta đứng phắt dậy, " Mày bị điên rồi sao?"
"Có qua có lại." Cũng không thể để cho Nhiếp Vân Đóa tạt cô được, mình mà không không tạt lại có phải là con ngu không!
Nhiếp Vân Đóa nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, ngực kịch liệt phập phòng, nhìn ra được cô ta đang rất tức giận.
Âm thanh trong phòng kinh động người bên ngoài, Ngôn Triết đi vào, nhìn thấy một màn này.
Nhiếp Vân Đóa tức giận trợn mắt nhìn Ngôn Triết, "Nếu không hoan nghênh tôi thì gọi tôi về đây làm gì. Bây giờ tôi ở đây rồi, lại tìm người đến bắt nạt tôi, Ngôn Triết, anh có ý gì?"
Rõ ràng là cô ta ra tay trước, lại có thể ác nhân cáo trạng trước.
Diệp Phồn Tinh nhìn Nhiếp Vân Đóa, quả thật là có xung động muốn bóp chết cô ta.
"..." Ngôn Triết đi tới, nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, trong tay Diệp Phồn Tinh còn cầm chậu nước, nhìn thấy Ngôn Triết đi vào, cô lãnh đạm buông chậu xuống.
Nhiếp Vân Đóa lạnh lùng nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, chờ Ngôn Triết cho mình một câu trả lời, cô ta cho là, Ngôn Triết nhất định sẽ cho cô ta một câu trả lời.
Ai biết, Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh xong, cũng không có nói gì, mà chỉ lạnh nhạt nói với Nhiếp Vân Đóa, "Đi thay quần áo khác, đừng để bị lạnh."
Ý tứ của anh ta là, chuyện này, cứ định như vậy đi.
"Cho nên chuyện nó giội nước tôi, cứ tính như vậy thôi sao?" Nhiếp Vân Đóa không chịu buông tha.
Ở trong mắt Nhiếp Vân Đóa, Ngôn Triết nên cho cô ta một câu trả lời.
Ngôn Triết nhìn lấy Nhiếp Vân Đóa, một hồi lâu sau mới hỏi một câu: "Không tính như vậy thì em muốn thế nào?"