Lửng mật
Anh ta nói xong liền quay sang nói với Cảnh Ngộ: " Hai người cứ chơi vui vẻ, tôi đi một lúc sẽ trở lại."
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Được."
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của Ngôn Triết, vội vàng đứng dịch sang bên cạnh Phó Cảnh Ngộ,
Mặc kệ là ở đâu cô đều rất thích đứng bên cạnh anh.
Diệp Phồn Tinh cầm hai cây pháo bông, ánh mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc.
Pháo bông rực sáng phản chiếu ánh sáng lên mặt của cô.
Phó Cảnh Ngộ đặt tay lên đầu Diệp Phồn Tinh, nhìn cô, dịu dàng hỏi, "Có lạnh không?"
"Không lạnh ạ." Diệp Phồn Tinh sợ lạnh, hôm nay cô mặc quần áo như một con gấu chó xù lông.
Hai người nói chuyện một hồi, bầu trời đột nhiên rực lên pháo hoa.
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời, " Đẹp quá đi mất!"
Diệp Phồn Tinh rất hưng phấn, vội vàng cầm điện thoại lên chụp hình.
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, đem điện thoại đi, "Đừng chụp hình nữa, xem thật kỹ đi."
Hiện tại, khi người ta nhìn thấy những thứ gì đó đặc biệt liền có phản ứng đầu tiên chính là chụp hình, trên thực tế căn bản không thưởng thức thứ trước mắt mình.
Phó Cảnh Ngộ hoàn toàn không hiểu được.
"Ồ." Diệp Phồn Tinh nghe xong, tùy anh cất điện thoại của mình đi, chủ động nắm tay anh.
Pháo hoa được bắn khá lâu, vài người khác nói chuyện phiếm, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ cùng với Diệp Phồn Tinh ở chung một chỗ, cũng không có ai qua tới quấy rầy.
Bọn họ đều rất hiểu chuyện, ai dám làm kì đà phá đám chứ?
Như vậy chắc chắn sẽ bị Phó Cảnh Ngộ giết chết không tha!
Ngôn Triết làm xong, khi trở về, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh ở trong ngực sau đó hai người họ trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.
Pháo hoa vẫn sáng rực bầu trời, hình ảnh trước mắt quả thực rất đẹp. Anh ta nhìn một màn này, lại cảm giác lòng của mình có một loại cảm giác lửng lơ trống rỗng.
Ngôn Triết nhìn bọn họ, vừa không cam lòng lại vừa không nỡ, cứ một mực nhìn họ hôn nhau, mãi đến cuối cùng, mới không thể không cưỡng bách nổi tâm tình của mình đành cười nhạt tự giễu bản thân.