Phó Cảnh Ngộ nhìn cô thần người ra, hỏi " Em đang suy nghĩ gì thế?"
"Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ... Liệu lần này em có bị trượt môn phải học lại không?" Diệp Phồn Tinh than phiền nói: "Từ khi anh trở về em học hành chểnh mảng quá."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, "Làm gì mà cứ tự dọa mình thế? kiến thức cơ bản của em không tệ, chắc chắn không bị nợ môn đâu."
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ: " Thời còn đi học anh có bao giờ nợ môn không? Em cũng hơi tò mò đó."
Phó Cảnh Ngộ: " Hình như không có."
"..."
Anh vừa nói như vậy, Diệp Phồn Tinh liền cảm thấy có chút châm tâm, "Thật ra em không thích người đàn ông thông minh hơn em "
Ý tứ này là không thích anh ư?
"Thông minh cũng có lỗi sao?" Phó Cảnh Ngộ sắp bị bà xã làm cho bất tử đến nơi rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: " Em thấy anh thông minh như vậy, trong lòng liền cảm thấy rất ghen tỵ, nếu mà em có thể thông minh giống như anh thì tốt biết bao!"
Diệp Phồn Tinh cảm thấy bản thân mình cũng không phải là người thông minh thiên phú, chẳng qua chỉ là cần cù bù thông minh, mới có thể có một chút hồi báo, thậm chí có lúc, cố gắng mà chẳng thu hoạch được gì.
Cho nên mỗi lần nhìn Phó Cảnh Ngộ, liền chỉ hận không thể bắt anh chia cho mình một ít trí thông minh.
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, nhìn cô, " Anh có thông minh mấy đi nữa thì không vẫn là của em sao?"
"..." Diệp Phồn Tinh cười một tiếng.
Thấy bầu không khí hoà hoãn lại, Phó Cảnh Ngộ mới nói: " Em đừng suy nghĩ nhiều về Chuyện của Triệu Gia Kỳ, chỉ là tin đồn nhảm mà thôi."
Diệp Phồn Tinh dựa vào thành bồn tắm, dừng một chút, một hồi lâu mới nói: " Em đâu có suy nghĩ nhiều."
Có thể là trải qua chuyện Lý Yên Nhiên lần trước, Diệp Phồn Tinh hiện tại cũng chẳng muốn động một tý là đi ăn giấm nữa rồi.
Thứ thuộc về mình, người khác có muốn cướp cũng không cướp được.
Những thứ mà người khác có thể cướp đi, tất nhiên không thuộc về mình.