Triệu Gia Kỳ có chút khó tin nói: "Có thật không?"
Người đại diện gật đầu, " Hoàn thành công việc hôm nay em về nghỉ ngơi cho khỏe."
Nói xong, chị ta liền đi ra ngoài.
Triệu Gia Kỳ ngồi ở trước gương, nhìn lấy chính mình trong gương, vui vẻ dương khóe miệng lên.
Mỗi lần cô ta đi bồi rượu khi tan cuộc đều nôn thốc nôn tháo, xem sắc mặt người khác mà sống qua ngày.
Lúc trước chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ che chở Diệp Phồn Tinh, hiện tại, cô ta mới biết, lợi dụng được Phó Cảnh Ngộ lợi đến nhường nào.
Cô ta nhớ tới mình trước kia, lại đi thích Cố Vũ Trạch, Cố Vũ Trạch có chỗ nào có thể sánh bằng Phó Cảnh Ngộ?
Dù chỉ mới nhé nhóm scandal, cũng đã đủ thay đổi vận mệnh của cô ta.
Nhất thời, cô ta có chút hâm mộ Diệp Phồn Tinh.
Khó trách trong một thời gian ngắn ngủi, Diệp Phồn Tỉnh từ một con bé quê mùa mà nhanh chóng trở mình như ngày hôm nay.
Triệu Gia Kỳ đang nghĩ như thế, liền có điện thoại gọi tới.
Cô ta đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, tới hành lang, nhìn thấy Tưởng Sâm đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Tưởng Sâm chưa bao giờ tới tìm cô ta, anh ta xuất hiện ở nơi này, Triệu Gia Kỳ đại khái có thể nghĩ đến, anh ta tới là vì cái gì.
Triệu Gia Kỳ đi tới, " Chào anh Tưởng."
Tưởng Sâm quay đầu lại nhìn Triệu Gia Kỳ, trong con ngươi thoáng qua vẻ chán ghét, anh ta nói: "Triệu Gia Kỳ, anh phó của chúng tôi giúp cô là do thấy cô đáng thương, cũng nghĩ đến nợ ân tình với cha cô, cô làm như vậy là chán sống rồi sao?"
Triệu Gia Kỳ vô tội nhìn Tưởng Sâm, "Tôi không làm cái gì hết."
" Cô cố ý để cho người khác hiểu lầm cô và anh Phó có quan hệ mờ ám, còn nói không có?" Vừa nghĩ tới cô ta vẫn giống như trước, tâm cơ tràn đầy, không biết hối cải, Tưởng Sâm cũng rất không thoải mái.