Giờ phút này nhìn lấy Diệp Phồn Tinh trở lại, mẹ cô - Diệp mẫu lạnh một tiếng, "Không phải nói tao không phải là mẹ mày sao? Còn trở lại cái nhà này làm gì! Nhìn là thấy phiền,cả ngày đều ở bên ngoài, cũng không về nhà giúp đỡ cái gì. Tao làm sao lại có con gái như mày cơ chứ?"
Bà ta chửi xối xả, không để cô có cơ hội mở mồm giải thích.
Diệp Phồn Tinh không nói gì, tiến vào gian phòng của mình, Diệp Tử Thần hỏi: "Chị, chị không ăn cơm à?"
"Con hỏi cái đồ ăn hại đấy làm cái gì? Nó lớn như thế rồi, ở bên ngoài còn chưa biết tìm cái gì va vào mồm rồi sao?"
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong phòng, cảm giác được nước mắt rơi xuống.
Từ nhỏ bố mẹ đã yêu thương Diệp Tử Thần hơn, cô luôn cảm thấy, Tử Thần tuổi còn nhỏ, yêu thương nó cũng là bình thường.
Nhưng mà bây giờ...
Cô mới biết, không phải là bởi vì cô lớn hơn, mà là bởi vì, cô là con gái.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh đã đem đồ dùng thu thập xong.
Cô lúc trước cảm thấy nơi này là nhà của cô, nhưng bây giờ chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Cô xách hành lý đi ra ngoài, Diệp Mẫu đang rửa bát, thấy cô, sững sờ, "Mày làm cái gì vậy, đi đâu?"
"Con định dọn ra ngoài ở." Không phải là một mực hy vọng cô đi sao?
Cô đi rồi, mẹ hẳn là cao hứng đi!
Diệp Mẫu thấy vậy, trực tiếp đi tới, ngăn cản cô, "Mày còn muốn đi? Diệp Phồn Tinh, mày cánh cứng cáp rồi? Tao cho mày biết, không có tao và cha mày đồng ý, mày nơi nào đều không thể đi."
"Con cũng không phải là con ruột của mẹ, con đi đâu, có liên quan gì đến mẹ?" Diệp Phồn Tinh khóc suốt đêm, hiện tại mắt còn đỏ hoe.
Diệp Mẫu cứng giọng, nói: "Coi là như thế, tao nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy, mày muốn đi nơi nào, cũng phải được tao đồng ý."
Bà ta đã nói với người ta rồi, sẽ gả con ranh này qua đó.
Nếu như Diệp Phồn Tinh đi như vậy, bà ta biết ăn nói với người ta như thế nào?
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Con đã sắp hai mươi tuổi, không cần phải có sự đồng ý của mẹ."
"Hừ, mày thật muốn đi, ít nhất phải đem mấy năm nay tao nuôi dưỡng mày trả hết lại đi. Tao và cha mày vì đem mày nuôi lớn, khó khăn thế nào, mày bây giờ ngược lại là nghĩ chuồn mất, nằm mơ!"
Bà ta nói xong, trực tiếp níu lại cánh tay của Diệp Phồn Tinh, đưa cô kéo trở về phòng, trực tiếp đem cửa khóa lại, tức chết bà ta rồi, nàng làm sao lại có con gái bất hiếu như vậy?
Nói chuyện hẳn hoi mày không nghe, thật là nuôi không nhiều năm như vậy.
-
Bị nhốt cả ngày, sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phồn Tinh lúc tỉnh lại, phát hiện chính mình nhiệt cảm mạo, đầu đau quá. Làm sao cũng không bò dậy nổi.
Cô nắm tay đặt ở trên trán, nhìn trần nhà, không biết rõ làm sao nhớ lại Cố Vũ Trạch...
Vừa nghĩ tới người cô yêu, cùng bạn tốt nhất của cô ở cùng một chỗ.
Cảm giác bi thương liền tuôn ra ngoài.
Coi trở mình, tiếp tục đi ngủ.
-
Hai ngày sau, Diệp Tử Thần ngủ đến buổi trưa mới dậy, chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Tưởng Sâm ăn mặc âu phục, thắt cà vạt xuất hiện, phản ứng đầu tiên chính là —— không nóng sao?
"Xin hỏi, Diệp Phồn Tinh phải ở nơi này không?" Biểu tình của Tưởng Sâm rất là nghiêm túc, hắn là tìm theo địa chỉ Diệp Phồn Tinh để lại tìm tới.
Trước mỗi ngày đều tới biệt thự, không đi được cũng sẽ xin nghỉ,nhưng Diệp Phồn Tinh đã biến mất suốt hai ngày rồi.
Người phụ nữ này muốn làm gì?
Ký hợp đồng rồi liền chạy mất.
Không phải là hối hận chứ?
Nếu như cô thật sự dám đùa kiểu này, mình sẽ không bỏ qua cô ta.
Nghĩ đến trước khi đi, Phó tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc, Tưởng Sâm liền một trận tâm mệt mỏi.
Phó Cảnh Ngộ có số mệnh thật đen đủi, gặp phải toàn những người phụ nữ không đáng tin.