Phó Cảnh Ngộ trầm mặt, biểu tình trên mặt cũng rất phức tạp, ngón tay nắm thật chặt bút máy, vẫn không có động thái gì.
Diệp Phồn Tinh nói với Cố Vũ Trạch: " Lấy gì để tôi tin cậu, nếu không như vậy đi?"
Cô chủ động đề nghị, Cố Vũ Trạch Chaem chú nhìn cô nói.
Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Chúng ta bây giờ đi nói với bà ngoại cậu, nói hai năm sau nhất định cậu sẽ cưới tôi, có bọn họ làm chứng, tôi cũng không sợ cậu gạt tôi, cậu nói xem đúng không?"
"..." Tưởng Sâm nghe xong, không thể tin được những lời này thật sự là từ trong miệng của Diệp Phồn Tinh nói ra được.
Người phụ nữ không biết xấu hổ này!
Lại dám "hồng hạnh xuất tường", ngoại tình trắng trợn như thế?
Rốt cuộc Diệp Phồn Tinh muốn làm gì?
Vậy mà lúc trước mình còn tin tưởng cô ta như thế, cô ta lại...
Tức chết mất thôi!
Cố Vũ Trạch nghe Diệp Phồn Tinh nói vậy, dừng một chút, hiện tại bắt buộc phải đi nói với bà ngoại cái này sao?
Từ đầu Cố Vũ Trạch thực sự có ý định điên rồ này, dù sao Diệp Phồn Tinh thật sự thật là làm cho hắn quá tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ, bảo hắn đi nói hắn lại do dự.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ly dị còn chưa được bao lâu, hiện tại mọi người đều biết quan hệ của cô và cậu hắn, nếu như bọn họ lúc này đi nói với bà ngoại khẳng định không thể hiểu được, còn cảm thấy do mình phá hoại hôn nhân của cậu, bại hoại gia phong.
Đến lúc đó chẳng những Diệp Phồn Tinh có thể sẽ bị ghét bỏ, liền ngay cả hắn, cũng sẽ mất đi tín nhiệm của người nhà.
Hắn nói với Diệp Phồn Tinh: "Bà ngoại lớn tuổi rồi, hiện tại đi nói với bà có chút không ổn thoả. Em chờ tôi hai năm, chờ lúc tôi trở lại, bọn họ đã bớt quan tâm đến quan hệ của em với cậu rồi sẽ tốt hơn, em cảm thấy thế nào?"