Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, " Một trận đòn thì hề hấn gì, coi như hoạt động gân cốt. Có phải lần đầu tiên cậu bị bố đánh đâu?"
" Cậu còn dám nói à? " Ngôn Triết bất bình: " Chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, thật đúng là anh em cây khế mà."
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh nhìn bọn họ, ánh mặt trời chan hòa.
Diệp Phồn Tinh nghĩ, khả năng đây chính nguyên nhân mà chồng cô không muốn nhắc tới chuyện đã qua!
Lão thủ trưởng được chú Tống đỡ xuống, xa xa đứng ở một bên, nhìn hai người họ, vui mừng nói: "Nhìn hai thằng nó như vậy tôi lại cảm thấy chúng nó đã giống như lúc trước rồi."
Chú Tống cười nói: "Hai người bọn họ quan hệ luôn rất tốt, sau này nhất định sẽ là anh em tốt cả đời, chỉ có điều nhiều khi thủ trưởng đã quá nghiêm khắc với cậu Triết rồi! Thật ra cậu Triết cũng rất ưu tú, cũng không kém Cảnh Ngộ bao nhiêu."
Lão thủ trưởng nói: "Tôi biết."
Cũng chính do Ngôn Triết là con ruột của mình nên ông mới phải làm như thế để kích thích ý trí cầu tiến của con trai.
Nếu đổi lại là Cảnh Ngộ, ông không nỡ đánh, cũng không dám đánh!
Đương nhiên,cho tới bây giờ Phó Cảnh Ngộ đều rất biết phân biệt nặng nhẹ, cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì để cho ông phải tức giận.
-
Buổi chiều, Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh rời khỏi nhà họ Ngôn, cùng ra sân bay.
Diệp Phồn Tinh trở về thành phố A, Phó Cảnh Ngộ trở về Thân thành.
Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng anh, cô hỏi anh, " Ông xã, anh có biết hôm nay lúc em nhìn thấy anh và Ngôn Triết cùng nói chuyện, câu cá em đã suy nghĩ gì không?"
"Nghĩ cái gì?" Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại, nhìn vợ mình.
Diệp Phồn Tinh nói: "Muốn quan hệ của hai người cả đời này đều mãi tốt đẹp như vậy."
Phó Cảnh Ngộ nghe Diệp Phồn Tinh nói xong, ngừng lại, xoa xoa đầu của cô, " Em không ghét Ngôn Triết nữa hả?"
Anh biết, từ khi Diệp Phồn Tinh biết được sự thật đã luôn có địch ý Ngôn Triết, hơn nữa còn từ anh mà ra.