Tô Lâm Hoan nhìn lấy bóng lưng của anh ta, cảm giác trái tim một lần nữa bị vỡ nát thành nghìn mảnh!
Sớm biết Ngôn Triết là tới trêu tức thì thà rằng không gặp còn hơn!
Bà Tô ở cửa nhìn thấy Ngôn Triết, gọi anh ta lại, " Cậu Ngôn."
Ngôn Triết không lên tiếng, nhìn bà ta bằng nửa con mắt, ánh mắt ấy làm cho bà ta vô cùng thấp thỏm.
Bà ta lấy lòng cười cười, nói: " Hai đứa nói chuyện nhanh vậy? Sao không nói chuyện với Lâm Hoan thêm một lúc nữa rồi hẵng về."
" Cháu còn có việc." Ngôn Triết nói xong trực tiếp rời đi.
Ngôn Triết cũng cảm thấy mình có chút kỳ quái, trước lúc mà Tô Lâm Hoan đính hôn, thấy cô ta tỏ ra đáng thương, mình còn không đành lòng.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy mình thật xàm xí.
Có thể là bởi vì tiếp xúc tương đối nhiều với Diệp Phồn Tinh nên bây giờ cảm thấy Diệp Phồn Tinh khác nhau một trời một vực với Tô Lâm Hoan.
Diệp Phồn Tinh còn đang ở ngoài sân tưới nước cho hoa cô vừa trồng hai ngày trước, liền thấy Ngôn Triết về đây, cô cảm thấy khá bất ngờ hỏi, "Nhanh như vậy mà đã về rồi à?"
Ngôn Triết đi tới, đứng ở sau lưng cô, nhìn lấy hoa trong chậu mới vừa ra mầm, " Em đang làm gì đấy?"
"Tôi trồng hoa." Diệp Phồn Tinh nói: " Sao anh không ở trong bệnh viện mà chăm sóc bà cô già kia."
" Em có tin anh đánh chết em hay không?"
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Đánh tôi làm cái gì? Không phải tôi nói trúng tim đen của anh rồi đấy chứ."
"Em nhầm nặng rồi, cô ta thích chồng của em hơn anh nhiều. Em không thấy cô ta giở thủ đoạn như thế nào để quay lại với Cảnh Ngộ à."
Cô ta có kết cục như bây giờ cũng là bởi vì cô ta muốn cướp Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh.
Nhìn thế nào thì cũng thấy Tô Lâm Hoan thích Phó Cảnh Ngộ hơn.
Diệp Phồn Tinh lườm anh ta một cái, " Chồng tôi chẳng thèm dây dưa không rõ với cô ta, đâu có giống anh."
Nghe Diệp Phồn Tinh nói vậy Ngôn Triết cũng cảm thấy muối mặt, "Phồn Tinh, có phải là phụ nữ thì đều sẽ thích kiểu đàn ông như Cảnh Ngộ không?"
"..." Diệp Phồn Tinh cảm thấy anh ta có chút kỳ quái, câu hỏi này của anh ta nghe như kiểu anh ta không có cô gái nào thèm mến mộ mình vậy.