Phó Cảnh Ngộ chống tay lên vách tường, tạo thành tư thế
ka - be - don, dồn cô dựa sát vào tường " Anh cũng không muốn quản em, nhưng mà... Ngày nào anh làm việc cũng thấy em lởn vởn trước mặt anh, có muốn mặc kệ em cũng khó."
" Em lởn vởn trước mặt anh lúc nào chứ?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút buồn cười.
Phó Cảnh Ngộ cười tình, "Vậy chắc do anh nhớ em quá nên xuất hiện ảo giác rồi?"
"..."
Anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói " Anh đi thay quần áo."
Diệp Phồn Tinh bị anh hôn đến mặt đỏ tim chạy loạn lồng ngực, ngây ngốc gật đầu, " Vâng."
Anh tự nhiên lấy balô của cô, nhân tiện giúp cô mang lên phòng.
Diệp Phồn Tinh ở trong phòng bếp rửa tay, hôm nay dì Ngô xin nghỉ, coo phải tự xuống bếp nấu cơm, một lúc sau đã nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ từ trên lầu đi xuống.
Anh thay quần áo khác, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang nấu cơm, hỏi: " hôm nay dì Ngô không có ở đây à?"
" Dì ấy xin nghỉ hôm nay rồi."
Phó Cảnh Ngộ từ phía sau ôm cô, "Nếu không đi ra ngoài ăn đi?"
Nhìn thấy cô lúi húi nấu cơm rồi lại ăn một mình, anh lại có chút đau lòng.
Nhưng hôm nay anh đã hẹn xong với người ta.
Diệp Phồn Tinh nói: "Không cần đâu, em cũng sắp nấu xong rồi, hơn nữa, chỉ có một mình đi ra bên ngoài ăn còn phiền phức hơn."
Cô ngẩng đầu, hôn lên má anh một cái, " Anh mau đi đi, em ăn một mình được mà. Em có phải trẻ con đâu?"
Tự nấu tự ăn cũng đâu phải chuyện gì to tát.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Buổi tối nhớ phải đi ngủ sớm đấy, chắc hôm nay anh sẽ về hơi muộn "
"Ừm."
...
Buổi tối, hơn mười giờ, Phó Cảnh Ngộ bàn xong công việc, đang định ra về, còn suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Diệp Phồn Tinh hay không, nhưng lại sợ cô ngủ rồi nên không dám gọi.
Anh vừa lên xe, bảo tài xế lái xế về nhà thì Cố Khải gọi điện thoại cho anh.
Anh nhận máy, nói "A lô."
"Tô Lâm Hoan tự sát rồi."
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn ngoài cửa sổ, Cố Khải nói tiếp: " Cô ta uống rất nhiều thuốc ngủ, đã đưa đến bệnh viện rồi, tôi nói với với cậu một tiếng để cậu biết."
Tô Lâm Hoan là người ham sống, cô ta làm ra loại chuyện này khiến người ta không nghĩ tới
Ngay cả Phó Cảnh Ngộ cũng không nghĩ tới.
Dù sao anh thấy, Tô Lâm Hoan ích kỷ như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?
Anh không lên tiếng, an tĩnh cúp điện thoại của Cố Khải.